Chapter 7: Trừng phạt
Bộ phim 'Chẳng phân biệt được' đã bấm máy được một tuần, công tác quay phim tiến triển rất thuận lợi, so với diễn viên có tiếng như Aspari thì Lingling rất khiêm tốn, tính tình được các tiền bối rất ưu ái.
Nam chính Nathanit khen nàng không dứt miệng, Nathanit là một diễn viên nhiều năm kinh nghiệm, lão luyện khôn khéo, đối nhân xử thế khiến cho người khác nhìn không ra nửa điểm thói xấu, đang là diễn viên có tiếng tăm rất lớn trong giới. Được đạo diễn Lâm và Nathanit đều khen ngợi khiến cho Lingling tự nhiên trở thành tâm điểm, Lingling hoàn toàn có tư chất cao quý tự nhiên càng làm cho các công ty và báo giới có được một cảm giác mới. Sự nghiệp diễn xuất của Lingling có tiềm năng phát triển rất lớn, các loại hợp đồng ùn ùn kéo đến. Đều bị Orm Kornaphat vung tay cự tuyệt toàn bộ, cô chỉ thông qua 'Chẳng phân biệt được' khiến cho cái tên Lingling phổ biến trong giới giải trí, cũng không phải là để nàng diễn cả đời, thời gian chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều sẽ khiến cho kế hoạch của cô không thực hiện được, âm thầm, Orm Kornaphat đã hoạch định xong mọi thứ.
Ở phim trường 'Chẳng phân biệt được', đoàn làm phim từ lớn đến nhỏ xúm lại trò chuyện rôm rả, ca hát một chút, giải trí một chút, biểu hiện bên ngoài xem như là hoà thuận vui vẻ, sự thuận lợi quá mức này dễ khiến cho người ta liên tưởng đến sắp có sóng to gió lớn mà Lingling ngàn lần cũng không nghĩ đến.
Nàng thậm chí hoài nghi rằng tất cả đều là Orm Kornaphat vì nàng thu xếp, nhưng rất nhanh nàng liền bác bỏ, làm sao có thể? Orm Kornaphat làm sao có thể xem nàng như thú cưng mà chăm sóc?
Ngày quay phim thứ 8 lại trùng hợp là sinh nhật của Nathanit, đoàn làm phim sau khi kết thúc công việc, tất cả mọi người hô hào muốn đi đến quán rượu cả đêm, bất kể là diễn viên hay là nhân viên của đoàn cũng đều tham gia. Lingling liên tục lưỡng lự, muốn cự tuyệt nhưng lại bị đạo diễn Lâm lôi kéo không tha:
"Lingling a, em cũng đừng từ chối nữa, mấy lần trước chúng ta đi uống em đều từ chối, hôm nay là sinh nhật của Nathanit, không được phép không đi! Đi thôi, đi thôi, tất cả mọi người cùng đi, nữ nhân vật chính như em sao có thể vắng mặt được!"
"Em..."
Lingling còn muốn giải thích, những nhân viên bên cạnh đã gom lại, híp mắt cười hì hì nhìn Lingling:
"Lingling a, cùng đi chứ, chúng tôi cũng không phải là sói dữ ăn thịt em, em sợ gì chứ?"
Đã nói đến nước này, thật sự nếu Lingling không đi thì thật là không biết suy xét, nàng miễn cưỡng gật đầu một cái, trong tiếng nhảy nhót của cả đoàn, lên chiếc xe Lincoln của Nathanit.
Nathanit hát khẽ, lái xe đưa Lingling và mấy nhân vật quan trọng khác của đoàn chạy thẳng đến quán bar "Hồng tán" đã đặt trước, dọc theo đường đi những người khác trò chuyện ồn ào kinh khủng, mà Lingling lại trông có vẻ tâm sự nặng nề, khẽ cắn môi dưới, thấp thỏm nhìn ngoài cửa sổ.
Nàng tuy là thích sự yên lặng nhưng cũng không phải là không hợp tình người, bạn bè ra ngoài tụ họp cũng không sao. Nhưng nàng lo lắng chính là Orm Kornaphat, dáng vẻ ghen tuông của Orm Kornaphat nàng đã thấy qua, lần trước bởi vì trời đã tối nên Nathanit đưa nàng về, nàng không tiện từ chối, cuối cùng đành phải miễn cưỡng chấp nhận. Hậu quả là Orm Kornaphat một tuần không thấy vẻ mặt tươi vui, nếu lại để cho cô biết nàng cùng cả đoàn đi ra ngoài vui chơi...
Nghĩ tới đây, Lingling cầm điện thoại di động lên, lần đầu tiên chủ động gọi vào số của Orm Kornaphat. Lingling đợi hồi lâu nhưng không ai nghe, tưởng rằng cô đang làm việc, Lingling thở dài, cất điện thoại.
Đạo diễn Lâm liếc nhìn Lingling một cái, trong mắt hiện liên một vẻ gian xảo.
Mười phút, đoàn người kéo đến cửa quán rượu, xuống xe, Lingling không do dự nữa, theo người nổi tiếng đi vào.
Nàng không thể nào cả đời bị Orm Kornaphat trói buộc, giống như Orm Kornaphat đã nói, nàng phải học cách từ chối.
Không khí tràn ngập mùi khói và mùi rượu, ánh sáng mờ mờ từ ngọn đèn treo ở giữa, âm nhạc đinh tai nhức óc khiến cho Lingling không tự chủ nhíu mày, nàng đi đến một góc phòng ngồi xuống. Nathanit theo sau Lingling cười nhẹ một cái, đưa một ly rượu đỏ cho nàng,
"Lần đầu tiên đến đây sao?"
Lingling không tiện từ chối, nhận lấy, cầm trong tay, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Nathanit không nói gì, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Lingling, cầm ly Margaret (một loại rượu cocktail) nhấp một miếng, mượn ánh đèn mờ lén lút quan sát Lingling. Ở trong hoàn cảnh hỗn độn như vậy, Lingling vẫn như một đoá hoa, thuần khiết, xinh đẹp tựa như hoa Bách Hợp, thanh nhã, cao thượng, không bị ảnh hưởng bởi bất cứ chuyện gì, bình thản nở rộ, hoà cùng bề ngoài lạnh lùng khiến cho người khác như thiêu thân lao vào. Lingling so với những cô diễn viên trước đây cứ quấn lấy đạo diễn hăng say khiêu vũ quả thật rất khác biệt, nàng quá thuần khiết khiến cho người khác không dám không tôn trọng, cũng không biết nàng có người yêu chưa? Nếu như chưa...
Nathanit đang suy nghĩ, khúc hát mừng sinh nhật chầm chậm vang lên, đoàn làm phim xem ra tài ăn nói cũng không tệ đang cầm micro ca ngợi Nathanit, nói rất nhiều thứ, cái gì là sự nghiệp diễn xuất đỉnh cao, cái gì là càng ngày càng cao a, tuy rằng rất tầm thường, nhưng cũng rất chân thật. Nathanit nhẹ nhàng gật đầu ra hiệu, thỉnh thoảng vỗ tay.
Lời dạo đầu đã hoàn tất, bánh gato được chậm rãi đẩy ra, đang lúc mọi người chăm chú nhìn, Nathanit thổi tắt nến, đến lúc này, hắn còn không quên liếc mắt nhìn Lingling, những người bên cạnh nhìn thấy được vẻ mập mờ, nháy mắt mấy cái, đều hiểu rõ ngụ ý, mà Lingling thì ngược lại, nàng vẫn như trước thản nhiên như không liên quan đến mình.
Điều này không khỏi làm cho Nathanit có chút hụt hẫng, giới giải trí, có thể dùng một từ "chơi đùa" để nhìn chung, chỉ cần có thân phận, có địa vị thì nhất định phải có tình ý. Nhưng trong mắt Lingling hắn không thấy chút tình cảm mập mờ nào, ngay cả một chút cảm tình cũng không có.
Việc này lại càng thêm kích thích Nathanit muốn chiếm được, phụ nữ sao, nàng càng bày ra khí thế từ chối người từ ngoài ngàn dặm thì càng khiến cho người ta muốn chinh phục, nóng lòng muốn 'ăn đậu hủ', hắn rất hiểu.
Chia xong bánh gato, bữa tiệc sinh nhật lúc đầu đã biến thành một màn dạ tiệc ca múa, cả nam lẫn nữ tất cả đều nhảy nhót cười đùa, điên cuồng vặn vẹo, buổi tối mập mờ, hormone kích thích dần dần lan ra trong không khí, trong góc phòng âm u, diễn ra những hành động cấm kỵ.
Uống đã hơi nhiều, Nathanit nghiêng đầu tìm Lingling, chỉ thấy nàng vẫn như trước ngồi trên ghế sofa, trên tay vẫn cầm ly rượu đỏ lúc nãy hắn đưa. Nathanit nói gì đó với người phục vụ, hắn tự tin mười phần đi đến, khom người làm một động tác mời khiêu vũ.
Lingling lắc đầu,
"Xin lỗi, em không biết!"
Nathanit vẫn duy trì tư thế khom lưng như cũ, nụ cười trên mặt, ôn nhu khuyên bảo,
"Tôi có thể dạy em!"
Người phục vụ thấy Nathanit đụng phải một cây đinh mềm, không nén nổi cười, hiếm thấy a, từ trước đến nay Nathanit Ảnh Đế tự cho mình là phong lưu cũng có lúc bị từ chối.
Nathanit không chịu bỏ qua, mắt vẫn cố chấp nhìn chằm chằm Lingling, Lingling hờ hững nhìn hắn, trong mắt vẻ xa cách càng thêm rõ rệt.
==========================================
"Phó tổng Kornaphat!!!"
Đạo diễn Lâm trợn to mắt, nhìn người đang đi đến là Orm Kornaphat. Bộ vest màu đen ôm sát vào vóc người hoàn mỹ, trang điểm tinh xảo, nét mặt lộ ra sự quyến rũ, tóc dài được vén lên thật cao lộ ra chiếc cổ trắng nõn, cả người toả ra hơi thở đẹp đẽ, nhưng mà cặp mắt mị hoặc kia lại cơ hồ tức giận.
Đạo diễn Lâm vội vàng đứng lên nói vài lời khách sáo với Orm Kornaphat, Orm Kornaphat cười nhạt, ánh mắt lướt qua thân hình mập mạp của đạo diễn Lâm, cố nén giận, rốt cục ở trong góc phòng, Orm Kornaphat nhìn thấy Lingling. Nàng tự nhiên lại dám cùng với Nathanit đang khom người thì thầm gì đó, lửa giận trong lòng Orm Kornaphat lại càng tăng thêm.
Buổi chiều lúc tan ca, Orm Kornaphat thấy Lingling có gọi cho cô thì mặt mày hớn hở, hiếm khi có được, cô từ chối buổi tiệc của công ty, liền chạy thẳng về biệt thự, suy nghĩ để ăn mừng Lingling chủ động gọi cho cô, làm một bữa tiệc lãng mạn dưới ánh nến.
Nhưng về đến nhà, Orm Kornaphat chỉ thấy có mình mẹ Koy, mẹ Koy thì càng hỏi càng không biết, cô phải gọi điện cho công ty. Khi biết được nàng cùng cả đoàn đi quán bar vui chơi, Orm Kornaphat không nén được lửa giận, lái xe thẳng đến Hồng Tán.
Tốt lắm, Lingling, đủ lông đủ cánh liền muốn thoát khỏi bàn tay của tôi.
Sau khi nhìn thấy mục tiêu, Orm Kornaphat đi đến, ngồi bên cạnh Lingling, cầm ly rượu đỏ trong tay nàng uống sạch.
Uống rượu khiến gương mặt cô ửng đỏ, đôi mắt đẹp long lanh, cả người như yêu cơ hút ánh mắt người nhìn. Đạo diễn Lâm bên cạnh nhìn chằm chằm, Orm Kornaphat đã tách Nathanit và Lingling ra.
Orm Kornaphat lại đột nhiên híp mắt quay đầu nhìn Lingling, tay phải nâng lên, ngón tay mảnh khảnh lướt trên mặt nàng, chậm rãi hoạt động, dừng ở đôi môi mềm mại của nàng, cười mị hoặc,
"Cưng uống rượu?"
"Không có!"
Lingling trả lời, trong lòng có chút khẩn trương, nàng có thể nhìn ra phía sau nụ cười của Orm Kornaphat là lửa giận.
"Thực sự không uống?"
"Tôi..."
Không đợi nàng nói xong, đôi môi mềm mại mang theo hương bạc hà đã dán lên môi nàng, hơn thế nữa, chiếc lưỡi trơn mềm đang tiến vào khoang miệng nàng, mùi rượu xen lẫn hương bạc hà nhàn nhạt ở trong miệng Lingling lan ra, Lingling muốn đẩy cô ra, Orm Kornaphat nhận thấy được sự giãy giụa của nàng, dùng tay phải cố định thân thể nàng, tay trái đặt sau lưng Lingling chậm rãi xoa, vẫn không thèm để ý mà thưởng thức đôi môi mềm mại của nàng, hé mở hàm răng nàng, thăm dò trong khoang miệng nàng.
Lingling, tôi nói rồi, chị là của tôi, ngoại trừ tôi, không cho phép bất cứ kẻ nào động đến, đây là trừng phạt cho sự không nghe lời của chị.
Buông Lingling đang thở hổn hển ra, Orm Kornaphat không đếm xỉa đến những ánh nhìn kinh ngạc bên cạnh, đôi mắt hẹp dài híp lại, liếm liếm môi, khẽ nói:
"Quả nhiên là không có uống!"
Nói xong, Orm Kornaphat đứng dậy, vẫy vẫy tóc dài, quay đầu, nhìn Lingling vẫn còn hoảng hốt cười một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com