Chap 9: Thế giới này điên rồi!
*Thế giới này điên rồi*.
Đây nhất định không phải không gian mà cô sống trước đây. Sao lại xảy ra toàn những chuyện vô lý như thế? Ai trả cô về 10 năm tước đi, cô không thể sống ở đây thêm một ngày nào nữa được. Nếu không cô nhất định phát điên mất.
- Sao lại không được? Hai người yêu nhau thì kết hôn với nhau, có gì sai đâu. Chúng ta cũng kết hôn và có con đó thôi.
LingLing nhìn Orm Kornnaphat có chút buồn cười nói. Nhìn vẻ mặt bà xã của cô lúc này rất ngố, lâu rồi cô mới thấy Orm Kornnaphat làm ra vẻ mặt này. Thật hoài niệm nha. Mất trí nhớ nên tâm hồn của cô ấy cũng trẻ lại luôn thì phải.
- Có phải sau 10 năm thế giới này biến thành đồng tính hết rồi phải không?
Orm Kornnaphat rầu rĩ nói. Cô cảm thấy từ sau khi tỉnh lại, cô toàn gặp phải người cùng giới lấy nhau, ngay cả cô cũng vậy. Orm Kornnaphat thật mất hết niềm tin vào tình yêu rồi. Lấy tay vò đầu, tất cả đều do quả bóng rổ chết tiệt mà Engfa Wahara ném trúng hại cô xuyên tới 10 năm sau.
- ...
Khóe miệng giật giật, LingLing dở khóc dở cười nhìn Orm Kornnaphat. Cô không biết nên giải thích sao với Orm Kornnaphat nữa. Chuyện người khác cô không quan tâm, cái cô quan tâm bây giờ là làm sao để lấy lại trí nhớ và tình yêu của Orm Kornnaphat. Nếu cứ để tình trạng này không sớm thì muộn Orm Kornnaphat cũng sẽ đòi ly hôn với cô cho coi.
***
- Đây là ảnh tốt nghiệp đại học của chúng ta.
LingLing mang ra một cuốn album ảnh lật ra chỉ vào một tấm ảnh cho Orm Kornnaphat xem.
- Ồ! Lúc tốt nghiệp và cả bây giờ chị không còn để tóc vàng nữa à?
Orm Kornnaphat nhìn vào tấm ảnh LingLing Kwong chỉ cho cô coi, trong ảnh là hình cô và LingLing Kwong mặc áo tốt nghiệp ngồi trên bậc thềm ở sân trường tựa đầu vào nhau, trên tay cả hai đều cầm hoa và bằng tốt nghiệp. Orm Kornnaphat mỉm cười tươi rói còn LingLing Kwong chỉ hơi mỉm cười nhưng trong ánh mắt cả hai đều toát lên niềm vui. Nhìn trong ảnh có thể thấy cả hai tựa hồ rất thân thiết. Điều làm Orm Kornnaphat ngạc nhiên là trong hình LingLing Kwong không còn để mái tóc màu vàng nổi bật nữa mà là màu nâu.
- Còn không phải do em nói không thích màu tóc của chị sao? Thậm chí còn nói nhìn như một đống shit.
LingLing buồn bực trả lời, ngày đó vì không muốn Orm Kornnaphat chán ghét mình mà cô liền đi nhuộm tóc thành màu nâu. Ai cũng khen cô để tóc vàng đẹp và hợp chỉ có Orm Kornnaphat là chê bai mà thôi. Cô cũng thích tóc mình màu vàng hơn nhưng vì Orm Kornnaphat cô nguyện thay đổi.
- Ồ thế sao? Không ngờ chị lại để ý lời tôi nói đến vậy.
Orm Kornnaphat nén cười nói đồng thời cũng rất ngạc nhiên khi LingLing chỉ vì lời nói của cô liền thay đổi. Lẽ nào LingLing đã thích cô từ hồi họ học đại học sao? Quả thực Orm Kornnaphat không hề chán ghét màu tóc của LingLing mà chỉ ghen tỵ thôi. Ai bảo mái tóc của cô ta quá nổi bật lại hợp với làn da trắng mịn cùng gương mặt xinh đẹp làm chi nên cô mới luôn ác mồm tỏ ý chê bai thôi mà.
- Vì chị yêu em mà. Thế nên phải luôn muốn làm bản thân đẹp nhất trong mắt người mình yêu.
LingLing rất nhanh trả lời, còn làm bộ đây là chuyện đương nhiên khiến Orm Kornnaphat hơi sửng sốt một chút. Cô liếc mắt nhìn LingLing Kwong rồi tò mò hỏi:
- LingLing Kwong, rốt cuộc chị thích tôi từ khi nào vậy? Còn nữa vì sao tôi lại đồng ý kết hôn còn sinh con cho chị cô? Có phải chị giở trò làm chuyện xấu gì với tôi rồi uy hiếp tôi không?
Đối với chuyện bản thân kết hôn với LingLing còn có con với cô ta vẫn là khúc mắc lớn trong lòng Orm Kornnaphat. Cô rõ ràng rất ghét LingLing Kwong, hơn hết cô là thẳng nữ sao có chuyện đi kết hôn với người cùng giới lại còn là LingLing Kwong được. Trừ phi cô bị cô ta dùng chuyện gì uy hiếp. Orm Kornnaphat phỏng đoán trong lòng như vậy.
LingLing nghe Orm Kornnaphat nói vậy thì tức muốn hộc máu. Nén cỗ xúc động trong lòng lại, cô chậm rãi nói:
- Chị thì uy hiếp gì được em chứ? Thật oan uổng mà. Chị thích em từ hồi 6 tuổi, 14 tuổi thì thực sự yêu em. Còn vì sao em kết hôn và có con với chị là bởi chúng ta yêu nhau. Kết hôn chỉ là một thủ tục cuối cùng minh chứng cho quan hệ của chúng ta thôi. Về chuyện em bắt đầu có tình cảm chị từ lúc nào, chị cũng rất muốn biết nhưng mà em lại không chịu nói ra.
Hơi ấm ức nhìn Orm Kornnaphat nói, trong lòng LingLing cũng rất tò mò muốn biết bắt đầu từ khi nào thì Orm Kornnaphat bắt đầu thích cô. Cô chỉ nhớ là từ năm bọn họ 19 tuổi thì Orm Kornnaphat đối với cô không còn tỏ vẻ bài xích và chán ghét nữa. Sau đó năm 20 tuổi bọn họ chính thức trở thành một đôi rồi sau đó kết hôn và có Ira cho đến giờ. Nhiều lần cô từng hỏi Orm Kornnaphat về chuyện này nhưng Orm Kornnaphat một mực không chịu nói khiến LingLing đành bỏ cuộc.
Bây giờ Orm Kornnaphat lại mất trí nhớ quên hết khoảng thời gian họ yêu nhau mà chỉ nhớ thời điểm cô ấy ghét cô nên cô vẫn không thể đoán ra được là Orm Kornnaphat bắt đầu thích cô từ lúc nào. Nếu biết được thì việc giúp Orm Kornnaphat khôi phục trí nhớ có phải dễ dàng hơn không.
- 6 tuổi và 14 tuổi? Đùa à? 6 tuổi chúng ta đã gặp nhau rồi sao? Còn nữa lúc 14 tuổi chúng ta đâu học cùng lớp mà chỉ cùng khối thôi mà nhỉ? Tôi và chị cũng đâu quen thân lắm đâu nên sao mà chị yêu tôi được?
Orm Kornnaphat kinh ngạc nhìn LingLing, tin tức này quá là bất ngờ. Cô chỉ đoán rằng trong thời gian học đại học LingLing mới yêu cô, không nghĩ tới cô ta lại yêu cô từ lúc 14 tuổi. Điều này thật không khoa học.
- Có thể em không nhớ nhưng chị đều nhớ rất rõ. Năm 6 tuổi, khi lần đầu chuyển tới trường mầm non, chị đã rất sợ hãi và khóc khi thấy mẹ đi về để chị lại cho cô giáo. Đúng lúc đó em chạy tới nhét vào miệng chị một cây kẹo mút vị bạc hà, còn xoa đầu chị nói không sao buổi chiều mẹ sẽ tới đón chị thôi. Nhìn nụ cười của em cùng vị bạc hà mát lạnh tan ra trong miệng từ cây kẹo mút em đưa liền khiến chị hết sợ hãi và thôi khóc. Từ đó chị liền mặc định em là thiên thần nhỏ của mình và luôn dõi theo em. Đáng tiếc vào cấp 1 chúng ta không học cùng nhau, lên cấp 2 cùng trường nhưng không cùng lớp. Tình cảm đối với em từ năm 6 tuổi đến lúc đó vẫn chưa là yêu nên chị cũng không tìm cách tiếp cận hay làm quen với em mà chỉ chọn cách dõi theo em thôi. Cho tới khi...
LingLing hơi dừng một chút nhìn Orm Kornnaphat mỉm cười, ánh mắt mang theo hoài niệm, thấy vẻ thúc giục của Orm Kornnaphat mới nhẹ giọng nói tiếp:
- Cho tới khi chị 14 tuổi, khi đó sắp thi chuyển cấp, học hành áp lực, yêu cầu thành tích mà ba mẹ chị đặt ra rất cao, chị phát hiện mình không có hứng thú với con trai mà chỉ thích em và ngắm các bạn gái, hoang mang với giới tính của mình cùng áp lực tâm lý làm chị muốn kết thúc cuộc sống này nên chạy tới nhà kho để đồ, đang lúc định cầm dao cắt cổ tay mình thì em xuất hiện.
- Tôi á?
Orm Kornnaphat há miệng chỉ vào mình kinh ngạc nhìn LingLing Kwong. Trong lòng không khỏi mờ mịt, sao trong câu chuyện của LingLing Kwong cô cứ như nhân vật nữ thiện lương mang vầng hào quang chói lóa đi cứu nhân loại vậy. Nghe LingLing Kwong kể về mình mà Orm Kornnaphat cảm tưởng như cô đang nghe cô ta kể về một người khác không phải cô.
- Đúng vậy. Em xuất hiện giật lấy con dao của chị cất vào túi của em rồi kéo chị đứng lên. Sau đó bắt chị tự kiểm điểm lại bản thân.
"Mau đứng lên. Con dao này tôi sẽ tịch thu không trả lại cậu. Cậu mau về lớp đi, sau này đừng tới đây làm ra mấy chuyện mất nhân cách như này nữa. Có giỏi thì hãy quang minh chính đại mà làm, không thì phấn đấu học hành đi. Cậu phải biết rằng được đến trường là tốt đẹp thế nào, còn bao người muốn tới trường mà không được đó. Hôm nay tôi nể tình cậu lần đầu thiếu suy nghĩ nên không báo với thầy cô."
- Đây chính là lời em nói với chị khi đó. Nhờ vậy mà chị liền tỉnh ngộ. Ánh mắt của em khi đó không mang chút thương hại nào mà vô cùng nghiêm khắc, vẻ mặt bình tĩnh cầm lấy tay chị vỗ nhẹ rồi mới quay lưng rời đi nhưng lại khiến lòng chị bình tâm trở lại nhận ra mình đã suýt làm ra một chuyện ngu ngốc cỡ nào. Chính vì cái nắm tay cùng ánh mắt đó khiến chị thật sự yêu em đồng thời muốn theo đuổi em, chiếm lấy em và muốn có được tình yêu của em, không muốn em thuộc về ai khác ngoài chị. Vì vậy mà LingLing luôn cố gắng để có thể học cùng trường cấp 3 và đại học với em. Làm ra nhiều việc khiến em khó chịu cũng là để thu hút sự chú ý của em mà thôi.
Khóe miệng Orm Kornnaphat giật giật, môi hơi mấp máy, cổ họng như bị nhét một quả trứng gà làm cô nghẹn đến mức nói không lên lời. Vẻ mặt quái dị nhìn LingLing Kwong. Câu chuyện LingLing Kwong kể quả thực rất cảm động, nghe xong cô cũng mơ hồ nhớ lại. Hình như hồi cấp 2 có chuyện như vậy xảy ra thật. Có điều...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com