Chương 113(H): Song tu
Đợi đến khi linh lực còn sót lại trong Ngũ Linh Thánh Tuyền tiêu hao hết, Văn Nhân Thu từ đó nhảy ra, chỉ thấy được bóng lưng mấy người Quảng Hạ vội vã rời đi. Nghĩ đến Trần Mỹ Linh cùng Quảng Linh Linh đem Ngũ Linh Thánh Tuyền hấp thu hầu như không còn, Văn Nhân Thu trong mắt tràn đầy chấn động, nguyên bản vui sướng vì đạt được cực phẩm Tiên Khí cơ hồ bị đánh tan chỉ còn tàn lửa. Hắn không phải chưa có thử qua hấp thu thánh tuyền, chỉ là lúc ấy linh lực tàn phá cuồn cuộn để hắn lập tức chùn bước, nhưng hiện tại thấy được Trần Mỹ Linh cùng Quảng Linh Linh vậy mà đưa nó hao hết, rốt cuộc là sức mạnh dị thường đến mức nào, mới có thể làm đến như vậy? Hắn trong lòng đột nhiên nhớ lại trước đó đã từng phỏng đoán, Quảng Linh Linh có thể thật sự đã đi vào Nguyên Anh!
Văn Nhân Thu đột nhiên sinh ra nồng đậm cảm giác bị thất bại, Quảng Linh Linh chưa tròn trăm tuổi đã Nguyên Anh, cái này nói ra ai có thể tin? Vì sao lão thiên như thế thiên vị nàng, Trần Mỹ Linh đối nàng dịu dàng quan tâm, hận không thể dán nàng, đối với hắn lại là liếc mắt lạnh lùng, chẳng thèm ngó tới? Quảng Linh Linh chỉ là một nữ nhân, chẳng lẽ Trần Mỹ Linh còn thích nàng không thành!
Văn Nhân Thu sắc mặt âm trầm, trong lòng một cỗ cảm xúc mạnh mẽ đâm tới, ngón tay tại trong tay áo đột nhiên co chặt. Hàn Phi Vi ở phía sau nhìn hắn, thần sắc thương xót phẫn nộ, lập tức nàng hít vào một hơi, khóe miệng hơi câu: "Biểu ca được cực phẩm Tiên Khí, làm sao còn không vui, bởi vì Quảng Linh Linh cùng Trần Mỹ Linh quá mức nghịch thiên?"
Văn Nhân Thu không động tác, chỉ là nhìn chằm chằm trước mắt tuyết địa đã không còn một bóng người, chỉ còn lại ngổn ngang dấu chân.
"Quảng gia thiên kiêu chi tử, chưa đầy trăm tuổi Nguyên Anh, Quảng Linh Linh đã là người thứ nhất trong tu chân đại lục, nguyên bản biểu ca đã kinh tài tuyệt diễm, nàng lại càng sâu. Càng làm cho muội hiếu kì chính là, Trần Mỹ Linh một cái coi trời bằng vung, lại cứ đối nàng như thế không giống bình thường, nếu nàng là nam tử, muội cũng hoài nghi Trần Mỹ Linh là thích nàng."
Hàn Phi Vi nói mấy lời này càng thêm đâm vào trong lòng Văn Nhân Thu, hắn cắn chặt răng, nặng nề nói: "Làm sao muội biết Quảng Linh Linh nhập Nguyên Anh?"
Hàn Phi Vi thần sắc cứng đờ, có một chút mất tự nhiên, sau đó vội vàng nói: "Không phải đã Nguyên Anh, nàng dám vào Ngũ Linh Thánh Tuyền?"
Văn Nhân Thu lông mày cau lại, nghi hoặc nhìn Hàn Phi Vi, lát sau hắn mới dời đi ánh mắt. Hàn Phi Vi nhẹ nhàng thở ra, điềm nhiên như không có việc gì nói sang chuyện khác: "Biểu ca còn đang tu tập Hồn Thiên Quyết sao?"
Văn Nhân Thu vừa định quay đi, bước chân thoáng dừng lại, nhưng không có trả lời. Hàn Phi Vi thở dài: "Biểu ca vẫn không tin muội sao, Hồn Thiên Quyết đối với huynh rất hữu dụng, trước đây huynh bất quá bỏ ra thời gian mấy năm đã đột phá hàng rào tiến vào Kim Đan đỉnh phong, còn chưa thể bỏ đi nghi ngờ của huynh sao?"
Văn Nhân Thu lui lại mấy bước, khẽ liếc nhìn Hàn Phi Vi: "Nếu nó có hiệu quả như vậy, vì sao trong Hàn gia cũng không thấy vị nào tài năng xuất chúng? Muội lại vì sao chậm chạp không có Kết Đan?"
Hàn Phi Vi sắc mặt đỏ bừng, ngực chập trùng: "Muội không có Kết Đan là bởi vì cái gì, biểu ca huynh không biết sao? Muội nhiều năm như vậy theo đuổi huynh, chưa từng dốc lòng tu hành qua! Hơn nữa huynh đã luyện tầng thứ nhất, huynh phải hiểu Hồn Thiên Quyết không phải người bình thường có thể khống chế, phụ thân muội lúc đạt được nó không kìm được vui mừng, lại mấy trăm năm không cách nào đốn ngộ, từ đó dừng lại ở tầng thứ ba, người bây giờ đã Phân Thần trung kỳ, chỉ sợ chờ chúng ta ra ngoài, liền đỉnh phong. Tư chất của người, huynh nên rõ ràng, như thế vẫn chưa thể nói rõ vấn đề sao? Muội một lòng vì huynh mới làm trái lời phụ thân dặn dò, tự mình đưa nó cho huynh, nếu không phải huynh nhanh chóng đột phá đến đỉnh phong, muội cũng khó có thể tin nó thần kỳ như lời phụ thân nói."
Dứt lời trong mắt nàng tràn đầy ủy khuất, đã doanh doanh muốn khóc, nói thật nhỏ: "Đồ vật trong tay huynh, huynh không muốn luyện liền đốt bỏ nó đi, muội cũng không phải khổ sở làm một cái ác nhân, hai phía đều có tội."
Văn Nhân Thu nghe vậy nhận sai: "Huynh không phải ý tứ này, dục tốc bất đạt, vật cực tất phản, huynh chỉ là sợ quá mức nghịch thiên sẽ dẫn đến hậu quả không tốt."
Hàn Phi Vi xoa xoa nước mắt: "Muội cũng biết, cho nên mới dặn dò huynh không nên quá cấp tiến. Nói đến nghịch thiên, Quảng Linh Linh mấy năm vượt qua một cái đại cảnh giới, chưa đầy trăm tuổi Nguyên Anh, hơn nữa nàng từ Kim Đan đến Nguyên Anh mới dùng bốn năm, nếu nói nàng không dùng cấm thuật, muội thật không tin."
Văn Nhân Thu lập tức con ngươi xiết chặt, lâm vào trầm tư, Hồn Thiên Quyết, có thể khiến cho hắn không bị Quảng Linh Linh vung ra bụi bặm bên trong sao?
Lại nói Quảng Linh Linh cùng Trần Mỹ Linh được người Quảng gia vây quanh mang đi, tìm chỗ tránh gió tuyết, để hai nàng nghỉ ngơi. Quảng Linh Linh nhìn Trần Mỹ Linh thần sắc thống khổ, gắt gao cắn môi, cái trán đầy mồ hồi ẩm ướt, trong lòng gấp đến không được. Trần Mỹ Linh hấp thu linh lực so với nàng còn nhiều, dù cho ngũ linh căn kinh mạch không bị gò bó, nhưng cũng có hạn độ, nàng ấy tiếp tục như vậy sẽ bị tổn thương đến căn nguyên.
Nghĩ trong chốc lát, nàng chống đỡ người dậy, thấp giọng nói: "Các ngươi trông coi, ta mang Mỹ Linh đi không gian giới chỉ, không cần quá mức lo lắng, ân?"
"Được." Nhạc Phồn bận bịu ứng, nhìn Quảng Linh Linh ôm Trần Mỹ Linh biến mất không còn tăm hơi
Quảng Linh Linh xem Trần Mỹ Linh có chút mờ mịt nhìn mình, trầm giọng nói: "Rất khó chịu sao?"
Trần Mỹ Linh lắc đầu nhưng lại không có khí lực, liền ngồi phịch ở trong ngực Quảng Linh Linh. Linh lực mãnh liệt lưu chuyển trong thể nội của nàng, kinh mạch chống đỡ đến muốn vỡ ra, toàn thân đều bị nghiền ép đau đớn.
Thẳng đến Quảng Linh Linh đưa nàng đặt lên giường, lấn người ép ở trên người nàng, nàng mới kịp phản ứng, thân thể xiết chặt, khẽ gọi một tiếng: "Linh Linh?"
Quảng Linh Linh thay nàng lau đi mồ hôi lạnh, cúi đầu hôn một chút môi của nàng, ôn nhu nói: "Đừng sợ, trong cơ thể nàng linh lực quá thịnh, trong lúc nhất thời không cách nào hóa dụng, sẽ làm bị thương căn cơ, đều giao cho ta, một hồi liền không khó chịu nữa. "
Trần Mỹ Linh trên mặt ửng đỏ, mặc dù thân thể rất đau, thế nhưng lại như cũ mang theo tia rung động, tại Quảng Linh Linh đưa tay cởi y sam của nàng, đồng dạng hôn nàng, đưa y phục nàng cởi sạch sẽ.
Bởi vì đau đớn, thân thể Trần Mỹ Linh có chút sợ run. Quảng Linh Linh ôm nàng, tỉ mỉ hôn nàng từ cái trán cho đến mi tâm, cuối cùng ngậm lấy vành tai của nàng, hơi thở ấm áp từng chút nóng bỏng lên, mẫn cảm địa phương bị người trêu đùa, Trần Mỹ Linh rất nhanh có cảm giác, nhẹ nhàng ân một tiếng, thân thể mềm mại dán chặt lấy Quảng Linh Linh, không ngừng cọ xát, phảng phất đau đớn đều tan biến.
Quảng Linh Linh bị động tác không an phận của nàng làm cho xáo trộn, tay dán nàng thân eo nhu niết vuốt ve, cuối cùng theo đó trượt đi lên, bao phủ lấy chỗ mềm mại kia, nhẹ nhàng âu yếm nhào nặn.
Mặc dù các nàng mới có mấy lần, thế nhưng Quảng Linh Linh vô cùng quen thuộc điểm mẫn cảm trên thân thể này, làm sao để khiến nàng vui sướng đã vượt xa trình độ thuần thục, rất nhanh Trần Mỹ Linh liền trầm thấp phát ra tiếng hừ đáng yêu, dinh dính câu người. Đại khái là vì bản thân đang căng đau, lần này Trần Mỹ Linh càng thêm mẫn cảm, Quảng Linh Linh chỉ là hôn ngực nàng, nàng liền thở hổn hển mà trầm thấp ngâm khẽ.
Quảng Linh Linh ngẩng đầu, nhìn trên mặt ái nhân mồ hôi chảy ròng ròng, da thịt trắng noãn lộ ra đỏ ửng, con ngươi mê ly xinh đẹp, phảng phất ngậm một uông trì thủy, mị nhãn như tơ mà nhìn lại nàng. Quảng Linh Linh ngồi thẳng lên, Trần Mỹ Linh liền ôm lấy nàng, vừa hôn nàng, vừa hàm hồ nói: "Linh Linh, ta khó chịu, đau."
"Ta biết, nàng ngoan chút." Quảng Linh Linh thương tiếc sờ lên trán của nàng, thật sâu cùng nàng môi lưỡi dây dưa, tay chậm rãi vuốt ve nàng căng cứng bụng dưới, cuối cùng trượt xuống, đầu ngón tay khinh khinh xẹt qua, kích thích một trận gợn sóng.
"Ân..."
Giờ phút này đầu ngón tay nhiễm trơn nhẵn nói cho nàng, Trần Mỹ Linh đã chuẩn bị xong, nhẹ nhàng tách ra hai chân của nàng ấy, ngón tay Quảng Linh Linh giống như một con cá, bơi lội nô đùa trêu chọc. Bên tai là tiếng than nhẹ ngọt ngào của người thương, Quảng Linh Linh xác định Trần Mỹ Linh có thể tiếp nhận rồi, nàng mới không nhiều do dự ép hạ thân dò xét đi vào.
"A..." Trần Mỹ Linh thân thể xiết chặt, chân cũng co lại dán ở bên hông Quảng Linh Linh. Nàng ôm lấy cổ của người trên thân, ánh mắt mềm mại nhìn Quảng Linh Linh trong mắt tràn đầy đau lòng cùng lo lắng, vừa ôn nhu động tác ở trong thân thể nàng, vừa cẩn thận chiếu cố cảm thụ của nàng, thỉnh thoảng hôn trấn an.
Linh lực cuồng bạo dần dần được nàng mang theo tại thể nội tuần hoàn, kia cỗ đau nhức từng chút giảm bớt, nhưng là theo động tác của Quảng Linh Linh đốt lên khoái ý, bắt đầu mãnh liệt đánh tới, điểm điểm hội tụ tại nơi bụng dưới, khó nhịn lại kích thích. Trần Mỹ Linh nguyên bản còn đè nén ngâm khẽ, lúc sau cũng bắt đầu nhịn không nổi nữa, tiếng ngâm đứt quãng tràn ra ngoài. Sau một trận thỏa thích, nàng cắn bờ vai trắng nõn của Quảng Linh Linh, trầm thấp nghẹn ngào. Người này quá mức thành thục rồi, mỗi một lần động tác đều xung kích đến tận linh hồn nàng, khiến nàng ngón chân đều cuộn lại, hai chân cũng bởi vì nàng ấy động tác ôn nhu lại không cho cự tuyệt, cũng khép không được.
Trần Mỹ Linh trong mắt sương mù mông lung, khóc ròng lên án: "Ân... Nàng... Nàng cố ý, A... Khi dễ... Khi dễ ta. "
Biết Trần Mỹ Linh rốt cục trầm luân tại bên trong, không có thống khổ chi ý, Quảng Linh Linh tâm cũng để xuống, bởi vậy mới có thể toàn tâm lấy lòng người này. Nhìn nàng ý loạn tình mê, trên gương mặt mị hoặc câu người lại là dáng vẻ ủy khuất doanh doanh muốn khóc, Quảng Linh Linh nhịn không được thấp thấp nở nụ cười: "Bảo bảo ngoan, ta không có khi dễ nàng, một hồi liền tốt, ôm chặt ta, được không?"
Quảng Linh Linh tiếng nói hơi ách, gợi cảm không tưởng nổi, này ngổn ngang hô hấp chính là cổ vũ tốt nhất đối Trần Mỹ Linh, không chỉ nàng, Quảng Linh Linh giờ phút này cũng không cách nào bình tĩnh. Nàng mềm mềm ôm Quảng Linh Linh, theo động tác của nàng ấy lại tiến lại lui, cuối cùng kêu rên trèo lên đỉnh phong, mãnh liệt khoái hoạt, vừa lòng thỏa ý.
Bởi vì sự tình khẩn cấp, sau khi hóa giải linh lực mãnh liệt trong người Trần Mỹ Linh, Quảng Linh Linh dù chưa thỏa mãn vẫn săn sóc lui ra, vừa mềm nhẹ hôn nàng, vừa thay nàng xoa xoa bụng dưới, để nàng bình tĩnh trở lại. Nhìn Trần Mỹ Linh sau hoan ái trở nên quyến rũ xinh đẹp đến khiến người run sợ, Quảng Linh Linh nhịn không được hôn lấy hôn để: "Bảo bảo, vẫn khỏe chứ?"
Trần Mỹ Linh run chân đến không được, mềm mại trừng nàng một chút, tiếng nói khàn khàn: "Không khỏe, nàng lại chiếm ta tiện nghi, nói cái gì song tu, cuối cùng đều là ta bị ép tới vất vả."
Quảng Linh Linh chống đỡ lấy trán của nàng cọ xát, nói khẽ: "Ngoan, lần này sự tình khẩn cấp, ta... Ta lo lắng nàng, gấp chút, sợ không có khống chế tốt, nàng có chỗ nào không thoải mái sao?" Nàng trong chuyện này dù cho nhịn không được, cũng sẽ cực điểm dịu dàng, cho dù là lần đầu tiên cũng không để Trần Mỹ Linh chịu ủy khuất. Chỉ là vừa rồi sợ luyện hóa không kịp sẽ khiến Trần Mỹ Linh thụ thương, lần đầu như vậy kịch liệt lỗ mãng, tuy rằng mặt sau ấm tồn, cũng sợ để Trần Mỹ Linh cảm giác được không thoải mái.
Trần Mỹ Linh sắc mặt hun đỏ, trong lòng lại ngọt ngào cực kì, Quảng Linh Linh như vậy ôn nhu cùng săn sóc, khiến cho nàng vô pháp cự tuyệt. Nàng khẽ lắc đầu, con ngươi xoay chuyển, lập tức cắn cắn vành tai Quảng Linh Linh, giở trò xấu nói: "Ân, ngược lại rất thư thái, ta run chân."
Phát giác Quảng Linh Linh hô hấp rối loạn, Trần Mỹ Linh hài lòng khanh khách nở nụ cười. Quảng Linh Linh hít sâu vài hơi, oán hận cắn cắn dưới cằm của nàng, trầm giọng nói: "Nàng lại trêu ta, nàng không biết ta nhịn xuống rất khổ cực sao?"
Nàng nói xong liền bắt lấy tay Trần Mỹ Linh, Trần Mỹ Linh cảm giác tay mình bị nàng mang theo chạm đến một mảnh da thịt tinh tế trơn mềm, cuối cùng chính là cảm giác trơn mịn ướt át quen thuộc, khiến Trần Mỹ Linh lập tức sắc mặt đỏ bừng, nửa ngày nói không ra lời. Quảng Linh Linh cũng không định tiếp tục, rất nhanh đứng dậy đánh Tịnh Thân Quyết, sau đó lấy y phục mặc tốt. Trần Mỹ Linh giờ phút này ngược lại thật sự trở thành tiểu tức phụ, cắn môi vuốt ve đầu ngón tay, nhìn nàng muốn nói lại thôi.
Quảng Linh Linh có chút buồn cười, tới thay nàng dọn dẹp sạch sẽ thân thể, lại thay nàng mặc quần áo, Trần Mỹ Linh dựa vào Quảng Linh Linh: "Nàng không khó chịu sao?"
Quảng Linh Linh trừng nàng một chút: "Nàng cứ nói đi?"
Trần Mỹ Linh hôn nàng một ngụm: "Tiểu chủ tử, ta còn có sức lực."
"Bọn họ chờ lâu, sẽ lo lắng." Quảng Linh Linh thay nàng đem dây đỏ bên hông thắt chặt, nghiêm trang nói.
Trần Mỹ Linh nhíu mày: "Vạn nhất nàng về sau có bóng ma thì sao?"
"Xì xì" Quảng Linh Linh nở nụ cười: "Ngốc dạng, ta có như thế dục cầu bất mãn sao? Lại nói... Nàng vừa rồi dáng vẻ như vậy, ta làm sao có thể có bóng ma?"
Trần Mỹ Linh một cái nhảy lên, treo ở trên người Quảng Linh Linh: "Nàng chính là khi dễ ta!"
Thấy được nàng nũng nịu, Quảng Linh Linh trong lòng mềm mại đến kịch liệt, ôm eo của nàng, để gia hỏa vừa rồi còn nói run chân treo ở trên người mình, sau đó lại hôn một chút môi của nàng: "Phải, là ta khi dễ nàng, vậy nàng nhớ kỹ, lần sau ta để nàng khi dễ trở về, vừa vặn rất tốt?"
Trần Mỹ Linh nghe được hài lòng, lúc này mới coi như thôi, nàng cũng không biết mình làm sao vậy, mỗi lần muốn xoay người đều bị Quảng Linh Linh liêu đến toàn thân như nhũn ra, hơn nữa nàng ấy tu vi cao hơn mình, nàng ấy nếu không chịu nhường, nàng sợ rằng đời này mình cũng không thể xoay người. Bất quá đây cũng là tình thú nhỏ giữa hai nàng, Quảng Linh Linh dung túng nàng dung túng đến lợi hại, mỗi lần chính mình muốn, nàng ấy đều rất phối hợp, hơn nữa nàng đối với nằm trên hay nằm dưới cũng không có chấp niệm quá lớn, vô luận là cho Quảng Linh Linh hay là muốn nàng ấy, nàng đều rất vui vẻ thỏa mãn.
Đợi đến hai người rời khỏi Tu Di giới chỉ, một đám người đều vây tới lo lắng hỏi, Quảng Linh Linh hé miệng cười cười: "Không sao, đừng lo lắng." Lần này đạt được Ngũ Linh Thánh Tuyền linh lực, Trần Mỹ Linh dù không thể lập tức độ kiếp, nhưng nghĩ đến cũng chỉ là kém lâm môn một cước.
Nhạc Phồn cũng là vui vẻ, lại cảm giác Bạch Liễm giật dưới ống tay áo của nàng, đỏ mặt nói thật nhỏ: "Các nàng thay y phục rồi"
Nhạc Phồn sững sờ, nhìn kỹ lại, quả nhiên Quảng Linh Linh cùng Trần Mỹ Linh đều đổi y phục, bất quá hai nàng y phục phần lớn là đơn sắc, một đỏ một trắng, không nhìn kỹ thật không thể phát hiện. Nhìn một chút hai người, Trần Mỹ Linh trên mặt còn lộ ra tia hồng nhuận, con ngươi cũng mượt mà, mang theo cỗ xuân sắc, Nhạc Phồn trong lòng âm thầm phỉ nhổ, mọi người đều lo lắng muốn chết, hai tổ tông này lại đi song tu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com