Chương 7 Tiếng gọi từ địa ngục
Vào đêm tam chiêu mở cửa mã ông nội của tôi đã đội mồ quay lại tìm tôi!
Tôi ngồi trong vòng tròn làm từ số tro Phật cuối cùng mà bác Hai có, trên người tôi là vô số bùa chú trừ tà vẽ bằng mực chu sa và bút lông làm từ lông đuôi và xương dê đực. Bên ngoài sân miếu Thất Cô, ông nội tôi đã biến thành một xác sống tràn đầy ác niệm, ông không ngừng kêu ra cả tên lẫn họ của tôi, mỗi lần nghe ông gọi thẳng tên mình là tôi lại nhôn nhao muốn xông ra ngoài.
Bên ngoài là một cảnh tượng kinh khủng khiếp nhất mà tôi từng nhìn thấy, một bầy rắn mào gà đang tụ lại chi chít mà thủ lĩnh của chúng lại là con rắn tinh to bằng bắp chân người lớn, đứng kế bên nó là một con linh miêu với đôi mắt đỏ ngầu đang lăm lăm chờ cơ hội xông vào cắn xé tôi và bác Hai.
Tôi nuốt nước bọt, dùng hai tay bịt lấy lỗ tai lại để không phải nghe tiếng gọi của ông nội, có mấy lần tôi đứng lên suýt thì lao ra ngoài, cùng lúc ấy con rắn mào gà đỏ và linh miêu cũng co người chuẩn bị thế tấn công. Vẫn may, tôi vẫn còn chút lý trí kìm hãm lại.
-Lâm Dương Sinh, con không thương ông nội nữa sao? Mau ra đây với ông nào.
Tôi nhắm mắt, hét lên. -Ông nội, nếu ông thương con thì hãy mau trở về yên nghỉ đi, sau này sẽ hương khói cho ông đầy đủ, ngày giỗ hằng năm sẽ đốt nhiều tiền vàng để ông chi sài thoải mái.
Ngôi miếu Thất Cô này thoạt nhìn cũ nát đến không thể nát hơn được nữa , song , hai ngày nay vẫn rất chắc chắn che nắng che mưa cho hai chúng tôi. Có điều lúc này dường như có một thế lực nào đó đang tác động vô hình vào nó, cả ngôi miếu rung chuyển từng đợt, có khi rất kiên cố không hề lay động nhưng giây sau liền ngả nghiêng rơi xuống những thanh gỗ mục lã chã.
Mồ hôi trên lưng tôi vã ra như tắm, giọng điệu của ông nội quay ngoắt 180 độ, ông phẫn nộ và bắt đầu chửi bới tôi. -Mày là thằng vô ơn, là ai nuôi mày từ nhỏ đến lớn, Lâm Dương Sinh, mày không mau lăn ra đây nhanh lên.
Kèm theo những câu mắng chửi của ông nội trên mái nhà như có thứ gì đó đang động đậy, đỉnh đầu tôi bỗng nhiên có thứ gì đó phớt qua, vừa ngẩng đầu lên tôi đã đụng phải một thứ như tóc lướt trên chóp mũi. Từ trong màn đêm bỗng xuất hiện bảy cái bóng trắng bò qua bò lại trên xà nhà, vô số lọn tóc đen dài mọc ra từ các khe mái ngói rơi xuống xõa giữa không trung. Một cái bóng trắng dẫn đầu nhảy xuống đất, thứ này hình dạng bên ngoài là người nhưng lại di chuyển bằng tứ chi, trên đầu nó là một búi lông tóc đen dày kéo dài không thấy phần đuôi.
Bảy thứ này cứ bò vòng quanh người nhìn tôi với bộ dạng tò mò, mà tôi thì cũng nhìn rõ bảy cái bóng trắng này có gương mặt của các cô gái chừng 17 18 tuổi, làn da trắng nhợt nhạt, cặp mắt trắng dã, đặc biệt là cả bảy người đều có một vết thương lớn đang há miệng lộ ra máu thịt bầy nhầy ở ngay cô, đáng nói hơn là chúng cứ như những tảng băng di động, giờ mới tháng 5 đầu Hè tôi lại lạnh đến phát run cầm cập.
Những đôi mắt này đều không có đồng tử mà cứ nhìn chằm chằm vào tôi, còn tôi như cá nằm trên thớt ngay cả cử động cũng không dám, tôi cứ gồng thẳng lưng cố gắng không nhìn bọn họ nhưng cảm giác ớn lạnh sởn gáy cứ bủa vây lấy suy nghĩ khiến tâm trí tôi trống rỗng không nghĩ được gì khác.
Tôi nhìn qua bác Hai, bác ấy nhìn thấy những thứ này tới hình như rất vui mừng nét mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều. Thấy vậy tôi cũng buông lỏng ra, ít nhất thì những thứ này sẽ không làm hại tới tôi, tạm thời là vậy!
Bác Hai thu lại trường kiếm, chấp tay lại theo kiểu người tu đạo, cung kính hành lễ với bảy bóng trắng. -Thưa Thất Cô quỷ thần, mỗ đây chỉ là người qua đường gặp nạn muốn tá túc một đêm không có ý mạo phạm, mong Thất Cô thần thông bảo hộ cho chúng vãn bối qua cơn nguy nan.
Những chuyện xảy ra sau đó càng kể lại càng thấy liêu trai, nếu mà nói hết sự thực lại giống như tôi đây đang bốc phét thần thánh hóa câu chuyện mà mình đã trải qua.
Bảy bóng trắng nghe xong thì tụ lại một chỗ, xì xào như đang bàn luận gì đó, âm thanh lúc xa lúc gần có lúc lại như tiếng gió hú trong hang vọng ra.
-Lâm Dương Sinh, con mau ra đây, ông nội chỉ nhìn con một cái thôi rồi sẽ đi ngay, cháu ngoan của ông, ra đây nào.
Giọng nói của ông nội đã dịu đi, chưa bao giờ mà ông gọi hết cả tên lẫn họ của tôi ra cả, tôi đoán ông nội gọi như vậy là có nguyên nhân nào đó. Lúc này tôi đã thấy không ổn rồi, càng lúc tinh thần tôi càng yếu đi, không thể kháng cự với lời gọi bên ngoài nữa. Tuy vậy nhưng tôi cũng nhận ra con rắn tinh và ông nội tôi e dè với thứ trong này, từ lúc Thất Cô xuất hiện thì ông nội đã căng thẳng hơn rất nhiều, nóng lòng muốn kéo tôi ra đó.
Ngược lại với con rắn, linh miêu có phần háo thắng hơn, nó gầm gừ rồi xù lông lên, lùi lại lấy đà rồi nhảy thẳng vào cửa, vồ đến trước mặt bác Hai. Con mèo này có tốc độ rất nhanh, thoáng cái đã biến mất rồi lại nhảy ra từ sau lưng bác, móng vuốt sắc nhọn của nó nhắm thẳng vào động mạch cổ của bác Hai mà cào xuống. Bác Hai nghiêng người né được, bác giơ kiếm gỗ trong tay chém một nhát vào giữa lưng nó, con mèo gầm lên rồi rơi một xuống đất, hóa thành một làn khói đen bay mất.
Có linh miêu khai chiến, con rắn tinh quẫy đuôi đập mạnh xuống đất ra hiệu, cả bầy rắn liền nhốn nháo đồng loạt bò tới. Một bóng trắng trong số Thất Cô kêu lên the thé rồi lao ra, hai, ba đường cào đã giết chết gần phân nửa số rắn vừa bò vào. Những con phía sau thấy vậy thì thụt lùi, cẩn trọng nhìn về Thất Cô không dám tiến tới nữa.
-Khèn khẹt, cùn cục.
Con rắn tinh rung rung chiếc mào trên đầu, đôi mắt nó lóe lên ánh sáng đỏ quỷ dị, phần đầu của nó bỗng nhiên tách ra, một cái đầu rắn nhìn vô cùng hung ác chui ra từ vết rách, con rắn mào gà đỏ biến thành rắn yêu ba đầu, chắc là ảo giác, tôi nhìn thấy kích thước của nó cũng to gấp ba lần vừa nãy.
Thất Cô kêu lên "he he he" rồi tảng ra, mỗi người một phía thay nhau tấn công con rắn, rất nhanh trên người con rắn tinh đã xuất hiện vài vết thương lớn chảy máu ầm ầm.
-LÂM, DƯƠNG, SINH. Mau đi theo tao, mày phải đi theo tao, nhanh đứng lên coi nào!!
Mải mê nhìn Thất Cô và rắn tinh, ông nội đã khập khiễng đi tới bên cạnh tôi từ lúc nào, ở khoảng cách này tôi nhìn thấy rõ ràng làn da tím đen đang trương sình lên của ông. Ông nội đứng bên ngoài vòng tròn, cặp mắt già nua lúc này tràn ngập thù hằn với tôi.
-Lâm Dương Sinh, Lâm Dương Sinh, Lâm Dương Sinh. Đi theo tao, đi với tao nào.
Đầu tôi ong ong, hai tai như ù đi, chỉ còn lại tiếng gọi văng vẳng của ông nội. Thần trí của tôi không còn tỉnh táo nữa mà như bị mê muội, vô thức đứng lên bước chân ra khỏi vòng tròn từ tro Phật, ngay sau đó tôi chẳng còn chút ý thức nào nữa, trước mắt tối sầm đi.
Tôi thấy mình bị một thứ gì đó dắt đi trong màn đêm, không có đường đi, không có ánh sáng, chỉ có một màu đen tăm tối và thứ đằng trước thì phát ra ánh sáng lập lòe như ma trơi. Cả người tôi nhẹ hẫng, mỗi bước đi đều vô lực như ở ngoài không gian vậy, tôi cố gắng chạy nhanh về phía trước muốn nhìn rõ thứ kia, khi chỉ còn cách nó mấy bước chân tôi bỗng sững sờ, hình ảnh đó quá mức tưởng tượng của một con người.
Đó là ông nội tôi, mà cũng chẳng phải ông nội tôi. Nói thế nào nhỉ, gọi thứ có nét giống ông nội tôi là hồn phách, hồn phách của ông ở giữa có màu trắng đục đang bị một đám có hình thù như giun bám lấy, chúng quấn quanh cơ thể ông rồi không ngừng cắn xé hồn phách của ông nội.
Bước chân tôi bắt đầu chậm lại, dưới chân như dẫm phải bùn lầy dinh dính, tôi ngơ ngác nhìn xuống, hai chân tôi cũng bắt đầu xuất hiện những chấm đen li ti rồi dần lan rộng lên tới đầu gối, một con giun đen xì chui ra từ cơ thể tôi, những nơi nó đi qua đều để lại một vệt đen. Tôi không hề thấy đau, có điều tâm trí tôi bỗng trở nên nặng nề, mọi xung quanh đảo lộn, cảm tưởng như có rất nhiều thứ đang rời khỏi tôi, một nỗi sợ hãi dần xâm chiếm lấy tôi, cả người tôi như rơi xuống vực sâu muôn trượng không lối thoát.
Bỗng nhiên có một luồng ánh sáng màu vàng nhạt từ trên trời lao xuống, ánh sáng đó đang bao bọc lấy một người nào đó, cậu ta chìa tay về phía tôi, khẩu hình miệng mấp máy như đang nói "nắm lấy tay tôi", thế nhưng lúc này tôi đã bị thứ đen xì này quấn chặt không thể cử động, đáng nói hơn là sâu trong tim tôi cũng không hề có ý định nắm lấy bàn tay kia dẫu tôi biết rằng người đó có thể cứu tôi ra khỏi đây.
-Cu Sinh, cu Sinh...
Đầu tôi đau như búa bổ, bên tai không ngừng truyền đến giọng bác Hai đang gọi nhưng tôi không tài nào mở mắt ra nổi.
Lại có thêm một giọng nói khác truyền đến, thanh âm trong trẻo pha lẫn chút mệt mỏi của thiếu niên trạc tuổi tôi.
Thiếu niên xa lạ. -Sư phụ cứ yên tâm, một lát nữa là anh ta tỉnh ngay thôi, con đã kéo được hồn phách quay lại rồi.
Tôi không hiểu bọn họ đang nói gì nữa, mơ màng ngất đi từ lúc nào, khi tỉnh lại đã là ba ngày sau.
Hiện tại tôi đang nằm trong phòng ngủ ở nhà, cổ họng khô khốc có chút đau, tôi cất giọng khản đặc thều thào kêu lên. -Nước...
Rất nhanh một ly nước ấm được kề vào miệng, ai đó đã đỡ tôi ngồi dậy để tôi dựa vào người đó. Có nước, tôi vội vã uống ừng ực từng ngụm lớn, giọng nói thiếu niên trước đó lại vang lên. -Uống từ từ, từ từ thôi.
Tôi không quan tâm đến cậu ta mà uống cạn một ly nước đầy sau đó thỏa mãn ngả lưng xuống giường thở ra một hơi, tôi hé rồi lại nhắm mắt mấy lần mới quen được với ánh sáng trong phòng, hơn hai phút sau mới hoàn toàn tỉnh táo mở mắt ra.
-Sư phụ ra ngoài có chút việc rồi, anh có thấy khó chịu ở đâu không?
Tôi khẽ lắc đầu. -Tôi bị sao vậy?
Cậu ta trầm mặc nhìn tôi, hồi lâu mới lên tiếng. -Để sư phụ về nói đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com