Chapter 10
Đỗ Hà đã suy nghĩ rất nhiều về quyết định của ngày hôm nay, nhưng vẫn muốn cố gắng, tiếp tục, bước đi một mình khi không còn ai bên cạnh.
"Thỏ, em định đi nước ngoài" - Người duy nhất để Đỗ Hà chia sẻ vào hiện tại chỉ là Ngọc Thảo, Ngọc Thảo luôn tỏ ra chê em nhưng vẫn luôn yêu thương người em gái này, Ngọc Thảo thương Hà nhiều lắm, sẽ sẵn sàng lắng nghe em.
"Hả? đi chơi hả? mà đi đâu"
"Không, em không có đi chơi, em đi qua đó sống một thời gian"
"Gì? mày điên hả"
"Em nói thật đó, em đi Pháp"
Đất nước Pháp xinh đẹp từ lâu đã là mơ ước của Đỗ Hà, em muốn tới Pháp một lần, muốn tới cùng người mình yêu thương, muốn được đặt chân xuống cùng chị, cả hai đã từng hứa sẽ cùng nhau đến Pháp, nhưng có lẽ sẽ không thể thực hiện.
"Rồi đi bao giờ về?" - Ngọc Thảo trầm ngâm một lúc, thở dài, nói.
"Chắc có lẽ là 3 năm, em sẽ về thăm mọi người thường xuyên."
"Ừm, con Linh biết chưa?"
"Em không nói cho chị ấy."
"Mày không nói là nó giận mày cả đời luôn quá, ít nhiều vẫn phải nói cho nó một tiếng, không là người yêu thì cũng là người thân, không cần phải tránh nhau vậy."
"Vâng, em hiểu rồi Thảo."
***
Đỗ Hà đặt chân đến Hà Nội, trời hôm nay ở Hà Nội thật âm u, trời buồn, nặng như muốn nói lên nỗi lòng của Đỗ Hà.
Lương Thuỳ Linh cũng đang ở Hà Nội, biết em gần mình, chị gọi rủ Đỗ Hà đi ăn, em cũng ngại từ chối, đành nhận lời, tối nay cũng muốn nói rõ cho chị.
...
"Chị Linh, chúng ta đi dạo nhé."
Lương Thuỳ Linh và Đỗ Hà bịt khẩu trang, mặc áo kín vì trời lạnh, cả hai cùng nhau đi dạo bên bờ hồ Tây.
Hồ Tây hôm nay thật sự không nhộn nhịp như bình thường, có lẽ do thời tiết lạnh, không ai muốn ra khỏi nhà, từng đợt gió cứ thổi, nhẹ tênh làm cho nước trên mặt hồ muốn lặng im cũng không thể.
"Chị, em muốn nói cái này cho chị."
"Ơi? chị vẫn nghe"
"Ừm, có lẽ em sẽ đi Pháp."
"Em đi chơi hay đi công tác? rồi bao giờ em về?"
"Em đi qua đó sống."
"Em đi bao lâu?" - Lương Thuỳ Linh ngạc nhiên, có chút không nỡ, hỏi.
"3 năm"
Nghe vậy, trái tim Lương Thuỳ Linh như bị sét đánh ngang, nó nhói lên đau đớn.
"Sao đi lâu vậy? hả"
"Em muốn tự mình sinh sống, em vẫn sẽ về thăm mọi người."
"À.."
"Em sẽ không quên chị, chị cũng đừng bận lòng gì về em, em thích khi bên cạnh chị nhưng em vẫn muốn tự tìm thấy chính mình, khi hoàn thành, em về với chị, nhé?"
Lương Thuỳ Linh ngẩn ra, dài hơn cả thập kỷ.
"Chị muốn nói gì với em không?" - Qua sự mờ mờ ảo ảo của trời tối, cách một lớp khẩu trang, vẫn không thể che đi đôi mắt thẫn thờ của chị và đôi mắt đã đỏ hoe của Đỗ Hà.
"Có lẽ thời gian ấy đối với chị sẽ rất lâu, nhưng em cứ đi, đi đi rồi nhớ về sớm nhé, chị vẫn sẽ cố gắng, cố gắng sống qua những ngày không có mặt trời.."
Oà khóc.
Đỗ Hà oà khóc nức nở, khóc to giống như những kìm nén bấy lâu nay của em được tuôn trào ra sau câu nói ấy của chị. Vốn dĩ Lương Thuỳ Linh muốn ngỏ lời quay lại với em, nhưng..
Ba từ "Chị yêu em" ở sẵn đầu môi chị vẫn chưa tới lúc được thoát ra, và có lẽ sẽ rất lâu mới có thể thoát ra, hoặc có lẽ là..
Không bao giờ nó được thốt lên một lần nào nữa.
__________
Ngày em đi ra khỏi nước, ai ai cũng buồn, cũng khóc, nhưng người em mong muốn gặp nhất lại không có mặt.
....
Trời Paris chiều lộng lẫy, tráng lệ, nhưng đất nước lãng mạn này sao giờ lại nhuộm nước mắt, đau thương đến vậy cơ chứ.
***
Từ ngày em bỏ cô mà ra đi, Lương Thuỳ Linh sống khổ sở, buồn bã, tẻ nhạt, có lẽ nguồn ánh sáng và năng lượng của đời Lương Thuỳ Linh chỉ có em, vĩnh viễn chỉ là em.
....
Thấm thoát cũng tròn một năm kể từ ngày em rời xa. Có một khoảng thời gian, em không còn nhắn tin hay gọi điện cho cô nữa, hàng ngàn những tin nhắn gửi đi vẫn chỉ nhận lại con số không, không một lời hồi đáp. Thỉnh thoảng, em lại chỉ trả lời có một, hai tin nhắn ngắn ngủi rồi lại biệt tăm biệt tích, không một dấu vết. Em không còn hỏi dạo này Linh ổn không, mọi người sống vẫn tốt chứ, em cứ như vậy, lâu lâu lại gieo một hạt mầm nhỏ, rồi lại thẳng thắn mà đập nát khiến hạt đậu nhỏ ấy không thể tiếp tục sống. Em luôn đặt một quả bom hẹn giờ mà cô không biết bao giờ mới nổ, khiến Lương Thuỳ Linh như ở bờ vực thẳm, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Thật cồn cào, tồi tệ lắm, nhưng cô không biết làm gì ngoài việc đợi.
Dạo này em có sống tốt không?
Có quen thêm ai không?
Ngày xưa em rất hay buồn vu vơ, bây giờ thì sao?
Chị chẳng thể yêu thêm được ai, vì em, và vì những kỷ niệm đã chết của chúng mình.
_______
Phía của em, cũng chẳng vui vẻ gì khi sống một mình không có chị bên cạnh, chán nản, Đỗ Hà cũng đã cố gắng tìm thật nhiều mối quan hệ nhưng không thể quên đi hình bóng thân thuộc ấy.
_______
Hai năm
.....
Ba năm.
xx/xx/2026.
Phải, Đỗ Hà đã đi được ba năm rồi, gần tới em sẽ về với quê hương thân thuộc, không vướng bận bất cứ thứ gì cả.
Ngày Đỗ Hà về nước, đại gia đình Sen Vàng ra sân bay Tân Sơn Nhất để đón em, có tất cả mọi người, tất nhiên có cả chị.
Đỗ Hà không biết khi nghe tin em về, cô đã mừng rỡ tới mức nào, chờ từng giờ, chờ ngày đêm để đến ngày ra sân bay đón em. Tổng số lần em về Việt Nam trong 3 năm đi Pháp là 6 lần, nhưng không lần nào gặp được cô, khiến nỗi nhớ và sự chờ đợi của cô cứ nóng rừng rực.
Đã lâu không gặp mọi người, có cả những gương mặt mới mà cô chưa từng gặp, ai ai nhìn cũng trưởng thành, chị Phương Anh và chị Tiên cũng đã hết tuổi xập xình; Ngọc Thảo, Thiên Ân, Kiều Loan,.. vẫn còn trẻ chán, gương mặt không thay đổi gì nhiều, còn cô bé Phương Nhi và Thanh Thuỷ ngày nào vẫn cứ quấn lấy cô mà nay cũng đã có nét trưởng thành hơn, chị Phương Anh đã lấy chồng, sinh con, còn nghe tin chị Tiên và Tiểu Vy đang hẹn hò, Đỗ Hà vui mừng mà chúc phúc.
Khi mọi người thi nhau ôm em, chỉ có riêng Lương Thuỳ Linh đứng im nhìn, Đỗ Hà thấy lạ, qua chỗ chị, nói.
"Sao không ra ôm em, không nhớ em à?"
"Chị vẫn không tin đây là sự thật."
"Huh? nào, em về rồi mà, không đi đâu nữa."
"Mừng em về." - Lương Thuỳ Linh nói xong thì ôm chặt lấy Đỗ Hà, chặt đến không thở được, bao sự chờ đợi của chị, cuối cùng cũng được hồi kết, em cũng đã về, từ nay thế giới của chị có ánh sáng rồi.
_________
Hình như ngược này hơi nhanh, có hứng buồn tiếp quá, mà hết idea rồi, cho hai bạn về với nhau thôi.
Mình bị lười viết ấy =))
cảm ơn mọi người nhiều lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com