Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 4



Tình yêu của cả hai cứ như thế, diễn ra êm đẹp như vậy, Lương Thuỳ Linh và Đỗ Hà, tình yêu trong thời điểm vàng son, rất đẹp, rất tuyệt vời.

1/8/2023,
Ngày đầu tiên của tháng tám, tháng tám là một mùa hoa nở rồi lại rụng, cái nắng nhẹ nhàng của tháng tám không gắt như thời tháng sáu, nó nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, trời chuyển thu, tháng tám là mùa để yêu thương, mùa để đoàn tụ.

Dạo gần đây Đỗ Hà cứ ở Hà Nội mãi, Lương Thuỳ Linh thì lại ở Sài Gòn, cứ vậy kẻ nam người bắc, nhưng Lương Thuỳ Linh nhớ em muốn điên rồi.

Không riêng Lương Thuỳ Linh, Đỗ Hà cũng nhớ chị người yêu lắm chứ, vẫn nhắn tin, vẫn call video hằng ngày nhưng vẫn không đủ để lấp đầy nỗi nhớ nhung đối phương.

Sài Gòn một ngày mưa, hôm nay, đất trời thành phố bị bao bọc bởi cơn mưa lớn, trời lạnh, Lương Thuỳ Linh nghĩ, ước gì bây giờ có em ở đây, em sẽ đến và ôm mình cho ấm, thế thì tốt rồi.
Mưa tuôn cả ngày, Lương Thuỳ Linh đang khóc trong lòng vì nỗi nhớ người kia, nhìn trời mưa lại càng thêm phiền lòng.

"Mới đầu tháng, lại còn là tháng sinh nhật mình mà trời lại mưa, buồn thế không biết" - Lương Thuỳ Linh bực mình nói, không thương tiếc mà vứt luôn cái gối ra chỗ khác, định bỏ nó ở đấy mà đi ngủ thì tự nhiên thấy nó cũng tội, mình vô cớ rồi ném nó xuống thế, thôi lại đành nhặt lên ôm ngủ tiếp vậy

"Mày cũng hơi bị ghê đấy nhá, hôm nay được tao ôm thế chỗ cho em bé của tao, em bé tao về thì mày chỉ ở trên đầu thôi, không có được tao ôm nữa đâu, tận hưởng đi!" - Lương Thuỳ Linh vô tri cứ nhìn vào cái gối mà nói, không hề biết ở ngoài đang có ánh mắt nhìn vào mình mà cười khúc khích nãy giờ, tiếng cười dù không quá to nhưng vẫn đủ để Lương Thuỳ Linh nghe thấy, cô nhìn lên thì thấy em bé của mình đang mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần tây và đeo thêm chiếc kính râm đang đứng ở cửa, thấy vẻ mặt bây giờ của Lương Thuỳ Linh không ngần ngại mà em bật cười lớn.

"Em cười cái gì" - Lương Thuỳ Linh nhăn mặt nói.

"Không không, em không có tính cười Linh nhưng mà em nhìn Linh bây giờ mắc cười quá, em không nghĩ chị có khía cạnh vô tri này luôn á"

"Tại nhớ em quá chứ bộ huhu"- Lương Thuỳ Linh đến ôm em rồi chui vào người em làm nũng, đồng thời hỏi: "Em vào bao giờ thế"

"Vừa sáng nay, mới đáp là em qua Linh luôn nè"

"Trời ơi thưn em bé quá đi"

"À à khoan đã" - Đỗ Hà lấy trong túi ra một chiếc khăn len, đưa cho Lương Thuỳ Linh. Đó là một chiếc khăn len thủ công handmade màu sữa.

"Ôi sao tự nhiên lại tặng quà cho chị vậy, a xinh quá đi"

"Quà sinh nhật sớm cho Linh Linh, sợ mấy hôm nữa tới sinh nhật Linh em lại bận, cái này em tự đan đó"

"Trời iu quá đi à"

"Tại sắp tới mùa đông nên em đan tặng Linh sớm hí hí"

Cứ thế cả hai ngồi chuyện trò, kể hết chuyện này đến chuyện khác.

**

Trong khi yêu nhau, các cặp đôi sẽ không thể tránh khỏi cãi vã, giận dỗi nhau, Lương Thuỳ Linh và Đỗ Hà không ngoại lệ, có đôi lúc giận hờn, nhưng Lương Thuỳ Linh sẽ lý trí nhường nhịn em, và em cũng thế, cũng dần dần im lặng, những cuộc cãi vã như vậy thường không quá lâu, nhưng lần này là đỉnh điểm:

Mấy hôm sau của tháng tám, Đỗ Hà về lại Hà Nội, Lương Thuỳ Linh lại ở đất Sài Gòn, lại tiếp diễn cái cảnh kẻ nam người bắc, Lương Thuỳ Linh chán ghét nó vô cùng.

Lương Thuỳ Linh trằn trọc mãi, tức mình lại nhận được cuộc gọi của mẹ, Lương Thuỳ Linh không nhìn tên cô lưu trong danh bạ mà hằn học bắt máy.

"Alo, ai đấy?"

"Thái độ gì vậy?" - Mẹ Lương Thuỳ Linh nói với giọng trầm trầm, Lương Thuỳ Linh sau khi nghe câu nói ấy xong thì giật mình, cũng biết đó là ai, dịu giọng nói tiếp

"Ơ mẹ ạ, con đang bận nên không để ý, con xin lỗi, có gì thế mẹ?"

"Hôm nay nhà cậu con mới về nước, bố mẹ đang ở Hà Nội đấy, liệu thu xếp việc xong sớm mà ra đây nhé"

Cậu này là cậu ruột của Lương Thuỳ Linh, hồi còn bé cậu yêu thương cô lắm, Lương Thuỳ Linh cũng rất quý cậu, thế mà cho lúc cậu lấy vợ xong, hai vợ chồng cứ thế mà ra nước ngoài định cư, lúc đấy Lương Thuỳ Linh chỉ là cô nhóc 14 tuổi, Lương Thuỳ Linh buồn lắm chứ, nhưng không làm gì được, từ đó mà Lương Thuỳ Linh và cậu ít khi nói chuyện qua điện thoại, thấm thoát cũng đã gần mười năm.

Lúc đầu khi nghe rồi nghĩ tới cái cảnh phải ngồi máy bay suốt mấy tiếng thì có chút lười biếng, nhưng cô nghĩ ra khi đến Hà Nội lại được gặp em bé của mình nên khá mừng, liền chào mẹ rồi nói rằng sẽ ra ngay.

vào 17:30, Lương Thuỳ Linh đáp xuống Hà Nội, lặng nhìn tiết trời hoàng hôn Hà Nội vào mùa thu mà lòng cô bồi hồi không thôi, Lương Thuỳ Linh thích nhất là mùa thu, mùa của sự yêu thương, sự nhẹ nhàng, mùa thu mang thật nhiều xúc cảm, và cô yêu mùa thu vì năm ấy có em xuất hiện ở trong lòng.
Nếu hỏi Lương Thuỳ Linh khi nhắc đến mùa thu là nghĩ đến thứ gì đầu tiên á? chắc chắn mọi người nghĩ đến những cơn gió heo may lành lạnh của mùa thu với những dư âm ngọt ngào, mang theo những tia nắng vàng phả vào trong gió, những tầng mây trắng trên bầu trời xanh cao vời vợi, sắc nắng nhẹ làm ửng hồng đôi má, gió nhẹ nhàng thổi vào từng làn tóc, khiến chúng tung bay, những đứa trẻ tha hồ thong dong chạy tung tăng thả diều..
Lương Thuỳ Linh cũng nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn nghĩ đến một bé đáng yêu, xinh xắn và ngọt ngào, bước vào trái tim Lương Thuỳ Linh.

Tất cả những điều nhỏ bé như thế, ghép chúng lại thì tạo nên một diệu cảnh tuyệt vời.

Em cũng thế, tuyệt vời nhất là em.

**

Còn Đỗ Hà, hôm nay em vẫn đi ra ngoài siêu thị mua đồ như mọi hôm, sẽ chẳng có gì đáng để nói cho đến khi em gặp lại Huy Hoàng, người yêu cũ của em.

Nhìn một cái là có thể nhận ra ngay được anh ta, dù gì Đỗ Hà và chàng trai ấy cũng đã từng có những khoảng thời gian đẹp đẽ bên nhau, Huy Hoàng là người yêu của Đỗ Hà từ năm lớp 12, lúc này Đỗ Hà rất xinh xắn, được nhiều bạn nam để ý, một trong số đấy là Huy Hoàng.

Trùng hợp, lúc ấy Đỗ Hà cũng thích anh chàng tử tế này, cứ thế họ thành đôi, rồi yêu nhau hơn một năm, tình yêu của họ cũng êm đềm lắm, hệt như cái tuổi mới lớn, trong trẻo và hồn nhiên biết bao. Tình yêu của họ cứ mãi như thế, cho đến khi Đỗ Hà vào đại học, lúc đó cô nghe tin gia đình Huy Hoàng gặp biến cố lớn, đành phải ta nước ngoài định cư, khi nghe tin này tư người bạn thân, tim Đỗ Hà đau như muốn xé toạc ra, nó thấm đẫm máu rỉ dần, Đỗ Hà buồn lắm chứ, nhưng cũng giận Huy Hoàng, đi biền biệt như thế mà không để lại lời nhắn nào cho nàng, cứ như vậy, những ngày sau đó, khỏi phải nói cũng biết Đỗ Hà sống khổ sở như thế nào.

Nét mặt hồn nhiên ấy dần biết mất trên gương mặt cô gái trẻ.
*Lúc còn yêu, ai cũng ngưỡng mộ cặp đôi trai tài gái sắc này, ai nhìn vào cũng thấy họ thật tuyệt vời, khi yêu nhau, không chỉ nhan sắc mà tri thức cũng tăng vọt, cậu kia là người học rất giỏi, cũng xếp đâu đó thứ 2 hay thứ 3 gì đó của trường, cậu ấy sẽ không ngần ngại mà chia sẻ những kinh nghiệm, giảng dạy lại những kiến thức của bản thân mình cho Đỗ Hà, vì thế, Đỗ Hà ngày càng giỏi, hầu như gần tất cả trong trường ngưỡng mộ họ, kể cả giáo viên.*

Cứ thế mà họ chia tay nhau trong sự thầm lặng và tiếc nuối.

**

Đã lâu không gặp, trông Huy Hoàng cũng khác xưa nhiều lắm.
Cậu ấy nhìn rất bảnh, nhưng có lẽ không còn giản dị như ngày trước.

Khi nhìn thấy Đỗ Hà, người kia chạy tới ôm Đỗ Hà vào lòng, Đỗ Hà cũng giật mình nhưng nhất thời chưa biết thích ứng ra sao, cũng biết người trước mặt tử tế thế nào nên đành mặc kệ, để người ta ôm mình.
Huy Hoàng thấy người kia không phản ứng liền vui mừng ôm chặt hơn. Nhưng có một chuyện không ngờ tới, Lương Thuỳ Linh vừa đáp Hà Nội thi đã chạy đến siêu thị để mua đồ bồi bổ cho em bé, không ngờ lại thấy có người khá giống Đỗ Hà, bèn theo sau, một lúc sau đã chắc chắn đó là Đỗ Hà thì định chạy ra tạo bất ngờ cho em, nhưng lại có nột thanh niên chạy đến ôm Đỗ Hà trước cô, khó chịu ra mặt, Lương Thuỳ Linh đứng từ xa quan sát.

Lúc đầu chỉ thầm an ủi đó là bạn cũ lâu ngày không gặp của em, đứng lại nhìn một lúc thì thấy anh chàng kia đưa ra một chiếc kẹp tóc hình bông hoa với lời nói dù nghe không rõ nhưng Lương Thuỳ linh có thể chắc chắn rằng ý của nó là quay lại, đấy phải chăng là người cũ của em?

"Mình quay lại được không Hà? trong thời gian qua, nói thật mình còn yêu Hà nhiều lắm, mình không hể quên được cậu.." Huy Hoàng nói với giọng trầm, long lanh nhìn Đỗ Hà.

                                   ___________

Cứ từ từ, chuyện hay còn ở sau, ngọt thì không có idea, nhưng ngược thì có a=))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com