Chương 4 - Đến nhà họ Dương tra án.
Y Đà La tỉnh lại trong bệnh vào sáng sớm, sau khi đã ngủ một giấc để tu luyện tu vi như thường lệ. Trong lúc đó, Vô Biên nhận được mật báo của Khổ Ải gửi từ Linh Hồn Khách Trạm thông qua Ô Nha Tinh*, tân nương vừa chết của nhà họ Dương nói rằng, cô ta từng nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ trước khi bản thân không còn biết gì cả. Điều này khác biệt so với hoàn cảnh mà các tân nương khác gặp phải.
*Ô Nha Tinh: Quạ đen thành tinh.
Nói tới chức vụ của Vô Biên ở Linh Hồn Khách Trạm thì phải nhắc đến ba người nữa. Khổ Ải, Hồi Đầu và Thị Ngạn - Cả bốn người đều là Tứ đại hộ pháp của Y Đà La, ba trong số bốn người trông coi hai tòa lầu của Khách trạm.
Tham, sân, si, hỷ, ái, ố, dục - Mỗi một tòa lầu là nơi dừng chân của những oan hồn tìm đến Khách trạm, họ chết vì điều gì trong thất tình thì được chuyển đến nơi đó. Lấy số theo thứ tự, chờ tới lượt được giải oan. Riêng Dục Lâu không có hộ pháp, chỉ có các tiểu đệ tử của Y Đà La trấn giữ.
Người còn lại phụ trách tiếp nhận oan hồn, sau đó dẫn độ sang Minh Giới khi Y Đà La đã hoàn thành nhiệm vụ. Chức vụ này gọi là Dẫn Độ Sứ.
Cứ cách năm trăm năm, trong bốn người Khổ Ải, Vô Biên, Hồi Đầu, Thị Ngạn lại thay đổi người giữ chức Dẫn Độ Sứ một lần - Người này không được bước chân ra khỏi Linh Hồn Khách Trạm nửa bước, ba người còn lại thì có thể theo Y Đà La tới nhân gian làm việc bất cứ lúc nào.
Trước khi Y Đà La làm chủ nhân Khách trạm, bốn người họ chỉ là *Si, Mị, Võng, Lương của Ma giới, lang thang vất vưởng khắp nơi không có mục đích. Là chính tay Y Đà La tẩy sạch oán khí cùng trọc khí trên thân họ, ban cho chức vụ và cơ hội tích âm đức, chờ ngày công đức vô lượng, vãng sinh về Thiên giới.
Họ theo cô đến nay đã được năm ngàn năm.
*Si: yêu. Mị: ma. Võng: quỷ. Lương: quái.
"Chủ...tiểu thư! Người của phòng Tuần bổ còn ở bên ngoài." Vô Biên vội báo cáo tình hình với Y Đà La khi vừa thấy cô thức giấc, "Đây là tin tức do Khổ Ải truyền đến." Anh vẫy nhẹ bàn tay, ngay tức khắc, trên không xuất hiện một dòng chữ màu xanh lá đậm nhè nhẹ tỏa ra ánh sáng.
Y Đà La thản nhiên nhìn dòng chữ, sau đó cô phất tay, dòng chữ lập tức biến mất, "Người bên phòng Tuần bổ có hỏi gì thêm không?"
"Hỏi rất nhiều, tôi đã giải thích rõ ràng theo lời tiểu thư truyền âm. Họ nói đợi khi tiểu thư tỉnh lại sẽ dẫn chúng ta đến nhà họ Dương tìm người." Vô Biên đứng lên, rời khỏi ghế, "Tôi đi gọi anh ta vào." Nói xong, anh cất bước ra khỏi phòng bệnh.
Lát sau, Vô Biên quay lại, còn dẫn theo chàng trai mặc vest đã ôm Y Đà La đến bệnh viện.
"Tiểu thư, đây là Trần Thám trưởng, Trần Quân Thụy."
"Chào La tiểu thư!" Trần Quân Thụy nhẹ gật đầu với Y Đà La, gọi cô bằng cái họ giả mà Vô Biên đã giới thiệu. Họ La, tên Y Y.
Y Đà La cười nhạt, quanh đi quẩn lại cô vẫn phải dùng tới cái tên Y Y của mình. Cũng có đôi chút hoài niệm, nhưng đa phần đều là muốn quên đi.
"Trần thám trưởng, cảm ơn anh đã cứu giúp chúng tôi." Y Đà La ngồi dựa lưng vào đầu giường, ôn hòa nói chuyện với Trần Quân Thụy.
"Đây là việc Tuần bổ chúng tôi phải làm. La tiểu thư, tại sao đám côn đồ đó tha cho cô?" Trần Quân Thụy đứng gần cuối giường, nét mặt hiện lên biểu tình nghi hoặc pha lẫn khó hiểu hỏi Y Đà La.
Y Đà La sớm đoán được Trần Quân Thụy sẽ hỏi điều này, cô thản nhiên đáp, "Khi đó tôi dùng hòn đá đánh ngất xỉu một trong số mấy tên côn đồ đó, tên lão đại tức giận nên ra tay đánh ngất tôi. Tôi cũng chẳng biết vì sao họ lại buông tha cho tôi." Nói tỉ mỉ quá sẽ khiến người ta nảy sinh nghi ngờ, cho nên cô biên vở kịch đơn giản một chút, độ chân thật mới tăng cao.
Trần Quân Thụy khẽ nhíu mày, tự mình suy đoán, "Có lẽ họ nghe thấy tiếng súng do cấp dưới của tôi bắn ra, biết kế hoạch thất bại nên mới bỏ chạy."
Vô Biên âm thầm nở nụ cười, tiểu thư đúng là lợi hại, để Trần Quân Thụy tự động giúp họ biên kịch một cách bất giác.
"Tôi có thể xuất viện rồi sao?" Y Đà La hỏi Trần Quân Thụy.
"Được rồi. Tôi vừa giúp La tiểu thư làm xong thủ tục xuất viện, bác sĩ nói cô không sao." Trần Quân Thụy nhẹ mỉm cười, "Tôi sẽ phụ trách đưa La tiểu thư đến nhà họ Dương."
Y Đà La dĩ nhiên không từ chối bởi đây là mục đích của cô, "Cảm ơn Trần thám trưởng."
Nhà họ Dương nằm ở phía Tây của Trấn Giang, cách bệnh viện mà Y Đà La nằm cũng không xa nhưng phải ngồi xe qua đó, vì Mặt trời đã lên cao, Trần Quân Thụy sợ một tiểu thư quyền quý như cô không chịu nổi nắng nóng.
Khi xe đỗ trước nhà họ Dương, bên ngoài chỉ là một mảnh lặng ngắt, không người lui tới, trước cửa còn treo hai dải hoa và lồng đèn màu trắng, thông báo trong nhà đang có tang sự.
"Đây là có chuyện gì?" Y Đà La vờ như không biết, vừa bước xuống xe đã kinh hách ra mặt.
"Tân nương mới vào cửa của nhà họ Dương lại treo cổ tự vẫn, đã là người thứ tư rồi. Hơn mười năm nay, nhà của họ liên tục có hỷ sự và tang sự nối tiếp nhau." Trần Quân Thụy có hơi sầu não khi kể rõ mọi chuyện cho Y Đà La nghe, "Tôi đã xem qua vụ án của nhà họ khi mới làm thám trưởng, những ghi chép liên quan tới vụ án toàn bộ là giấy trắng." Anh từng đến nhà họ Dương điều tra nhiều lần nhưng chẳng có chứng cứ nào chứng minh họ giết người rồi dàn cảnh nạn nhân tự treo cổ, cho nên mỗi lần kết án đều là tự sát. Nguyên nhân tai nạn anh cũng từng tra qua một cách kỹ càng, kết quả cũng là giống nhau, không có manh mối.
"Cô là cháu gái của Dương phu nhân, vì sao không biết được nội tình bên trong?"
Y Đà La thầm khen Trần Quân Thụy quả nhiên là một người tinh tế và nhạy bén, vô cùng thích hợp với việc tra án, "Tôi cùng ba mẹ sang Tây Dương từ khi còn nhỏ, đến nay mới có dịp về thăm nhà. Tiện thể đến tìm dì cả."
Trần Quân Thụy gật gù đầu, anh dẫn đầu đi vào nhà trước, Y Đà La và Vô Biên nối bước theo sau.
Vào tới bên trong, Y Đà La nhìn lướt một vòng tổ trạch của nhà họ Dương, sân trước rộng lớn, hai bên còn có núi giả và hồ sen, cách đó không xa là một góc nhỏ của hoa viên, khung cảnh thanh nhã nhưng không mất mỹ miều. Đình đài, lầu các cổ xưa tuy xa hoa mà trang trọng, trông giống một thư hương thế gia hơn là gia đình mấy đời đều làm thương gia.
Y Đà La và Vô Biên trao nhau cái nhìn đầy ẩn ý. Nhà này có Địa Chủ nhưng không có Môn Thần, chả trách có thứ không sạch sẽ quấy phá.
"Các vị tìm ai? Ơ, Trần thám trưởng đây mà." Một người đàn ông mặc trường bào* đi ra từ sảnh trái, chú mục kỹ càng ba người đang đứng trong sân lớn.
*Trường bào: loại trang phục truyền thống của nam giới Trung Hoa, loại trang phục của dân tộc Mãn Thanh, áo cổ tròn, ống tay cửa hẹp, xẻ ở hai bên hông, cài nút thắt, ống tay áo hình chữ U.
"Phúc quản gia, tôi dẫn biểu tiểu thư của nhà ông đến. Cô ấy là cháu gái của Dương phu nhân, trên đường đến Trấn Giang đã gặp bọn cướp, tối qua còn phải nằm viện." Trần Quân Thụy giúp Y Đà La giải thích cặn kẽ, "Cô ấy đã sang Tây Dương sống từ nhỏ, chắc hẳn ông cũng không nhớ được cô ấy."
Liếc mắt nhìn sang gương mặt điển trai với góc cạnh rõ ràng của Trần Quân Thụy, trong đôi mắt hoa đào đầy mị hoặc của Y Đà La xuất hiện biểu tình hài lòng, cô rất vừa ý với sự giúp đỡ nhiệt tình của anh, như thế cô sẽ bớt đi một ít việc vặt vãnh.
"Biểu tiểu thư?" Trên gương mặt của Phúc quản hiện lên vẻ mơ hồ, hoài nghi, "Nhưng phu nhân nhà chúng tôi..."
"Chú Phúc." Y Đà La nhẹ nhàng lên tiếng, đôi mắt cô chú mục Phúc quản gia, tựa như hồ sâu không đáy, cuốn linh hồn của ông vào trong, "Tôi đã sang Tây Dương mười lăm năm, diện mạo đã khác xa so với lúc năm tuổi, chắc chú không còn nhận ra tôi nữa, đúng không? Nhưng tôi còn nhớ khi tôi còn nhỏ, từng bị ngã ở trước thềm nhà, là chú bế tôi vào trong."
Phúc quản gia khẽ chớp mắt, có hơi đờ đẫn gật đầu, sau đó biểu cảm trên mặt quay lại như thường ngay, "Đúng vậy, biểu tiểu thư. Cô đã lớn như vậy rồi sao? Suýt chút nữa tôi đã không nhận ra cô."
Trần Quân Thụy thu lại ánh nhìn hồ nghi, trong lòng cũng nhẹ nhõm. Cuối cùng thì anh có thể bỏ xuống khúc mắc nghi ngờ La tiểu thư rồi, bởi trông cô ấy quá thần bí, khiến cho người ta nảy sinh tò mò nhưng đồng thời cũng khó hiểu trùng trùng.
Vô Biên nhẹ nhếch môi cười, Mê Hồn Chú của chủ nhân vừa dùng, dù là tiên nhân cũng không thể chống cự, huống hồ là người phàm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com