Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Sau khi ông nội từ trần, tôi đã mang về nhà con tế khuyển* của ông - A Thiên.

(*Tế khuyển: Giống cho Sơn Đông, Trung Quốc, vô cùng thông minh, là hình tượng của Hao Thiên Khuyển)

Nửa đêm, A Thiên đã đào bới bồn rửa mặt, hất đổ nó xuống sàn, lộ ra bức tường phía sau.

Tôi ngửi thấy một mùi vị kỳ lạ, vừa bật đèn lên xem, lập tức bị doạ cho suýt mất vía.

Trên móng vuốt A Thiên dính một nhúm tóc ướt nhẹp, lại còn mang theo máu loãng nhàn nhạt.

Đằng sau bức tường của bồn rửa nơi tôi thường rửa mặt hàng ngày, thế mà lại giấu một đống xác chết!

...

Cách đây vài ngày, trước khi qua đời, ông nội tôi đã phó thác lại cho tôi con chó A Thiên, nó đã lớn lên cùng tôi từ nhỏ.

Ông nói rằng A Thiên rất có linh tính, biết sắp tới tôi sẽ gặp phải đại nạn, nên muốn tôi bất kể đi đâu cũng phải mang theo nó.

Nhưng lúc đưa A Thiên từ dưới quê lên căn hộ của mình, còn chưa bước vào cửa, nó đã nhe nanh với cánh cửa của căn hộ đối diện, còn kéo tôi chạy ra ngoài. Sau khi bị tôi cứng rắn kéo vào trong, nó chạy thẳng vào nhà vệ sinh, sủa ầm lên trước bồn rửa mặt và trần nhà, bị tôi quở cho vài câu thì lại bắt đầu cào tường.

Nó còn rất giỏi nhận chuẩn, chỉ đào mỗi bức tường ngăn cách chúng tôi với nhà hàng xóm, cào đến mức anh hàng xóm cũng nghe thấy động tĩnh mà tới cửa hỏi thăm chúng tôi.

Biết nó là do tôi đón từ dưới quê lên, còn đặc biệt cắt thịt bò sống mang sang cho A Thiên ăn nữa.

Kết quả là nó bổ nhào đến, suýt thì cào phải người ta, cũng may thân thủ anh hàng xóm nhanh nhẹn nên mới tránh được.

Từ đó về sau, A Thiên cứ nhìn thấy anh hàng xóm là lại nhào tới, cũng không thân thiện gì với bạn cùng phòng của tôi, Lí Cẩn Du.

Cả ngày cứ dính lấy tôi, thật sự là lúc nào cũng ngủ cùng giường, ăn cùng bàn.

Ban ngày đi làm rồi tan ca cùng tôi, ban đêm nhất quyết không chịu về nhà, bị miễn cưỡng kéo về thì lại bắt đầu cào tường.

Mới đến được có ba bốn ngày, sơn trên tường đã bị nó cào tróc không ít, đặc biệt là gần bồn rửa mặt, gạch lát cũng sắp bị nó lật tung lên cả rồi.

Làm loạn đến mức Lí Cẩn Du cực kỳ ghét bỏ, bảo tôi chuyển ra ngoài đi, không muốn thuê cùng tôi nữa.

Tôi nghĩ A Thiên đúng là quá giày vò người khác, thuê chung với cô ấy cũng thật sự bất tiện.

Anh hàng xóm nghe nói tôi muốn tìm phòng mới, còn đặc biệt xin Wechat của tôi từ Lí Cẩn Du, nói anh ấy không để ý việc A Thiên cứ mắt lạnh nhìn mình đâu, kêu tôi chuyển qua sống chung căn hộ với anh ấy cũng được.

Lúc tôi xem tin nhắn đó, A Thiên vừa hay đang nằm bên cạnh tôi, cũng không biết có phải là đọc hiểu hay không, lập tức vung móng vuốt vỗ bay điện thoại của tôi ra.

Giận đến nỗi tôi suýt thì đánh nó, nhưng vừa vung tay lên lại thấy đôi mắt long lanh của nó, vậy là chỉ có thể thu lực lại, quay sang vò đầu nó hai cái.

Cái con này thế mà lại nhào luôn vào lòng tôi, thoải mái đến độ rên hừ hừ, móng vuốt còn gẩy gẩy tôi, cứ như nhắc tôi dùng thêm sức vậy.

Hình như là anh hàng xóm đã khuyên nhủ Lí Cẩn Du gì đó, tối ấy, người vẫn luôn ghét A Thiên này lại đồng ý cho tôi ở tiếp, chỉ là nhắc đi nhắc lại rằng không được phép cho nó vào phòng cô ấy, cô ấy không muốn ngủ cùng một con chó.

Thuê đơn thì đắt quá, đã thế, muốn nuôi một con chó to như A Thiên lại cần không gian rộng, phòng chắc chắn càng đắt hơn nữa.

Tôi đành phải cam đoan hết lần này đến lần khác rằng sẽ không để A Thiên làm phiền đến cô ấy.

Buổi tối, lúc tắm rửa cho A Thiên, tôi còn phải hết nước hết cái nói với nó, bảo nó đừng có chọc giận Lí Cẩn Du, nếu không thì chúng tôi chẳng còn chỗ nào mà ở nữa đâu.

Nhưng tắm xong, A Thiên lại không chịu ra khỏi nhà vệ sinh, nhấn chặt góc tường phía sau bồn rửa mặt đã bị nó cào tơi tả ra một cái lỗ, cứ thế bới xuống, thậm chí khi Lí Cẩn Du muốn đi vệ sinh, tôi cố kéo nó ra mà cũng không kéo nổi.

Mãi đến lúc Lí Cẩn Du toan chạy sang nhà hàng xóm đi vệ sinh nhờ, nó mới chạy vụt ra, chặn ngang cửa không cho cô ấy đi.

Đêm xuống, tôi gọi nó lên giường đi ngủ, vậy mà nó vẫn quyết không ngủ, cứ ở trong nhà vệ sinh đào bới liên tục. Tôi nghĩ thôi thì cũng chỉ là gạch men sứ, bới thì cứ bới đi, kệ xác nó, cùng lắm là lại tu sửa một chút giống như người thuê trước vậy thôi.

Nhưng nửa đêm, chợt nghe "uỳnh" một tiếng, tôi hoảng hồn giật mình bừng tỉnh.

Theo sau, A Thiên cũng lủi tới bên giường, bám một móng vuốt bẩn cực kỳ lên thành giường, sủa "gâu gâu" không ngừng với tôi, giọng điệu còn có vẻ rất đắc chí.

Tôi ngửi thấy một mùi vị kỳ lạ, vừa bật đèn lên xem, lập tức bị doạ cho suýt mất vía.

Móng vuốt của A Thiên còn vương một nhúm tóc ướt nhẹp, nhúm tóc đó dính lại một cục giống như là trộn lẫn cả cao su lưu hoá*, còn có nhơm nhớp máu loãng. 

(*Cao su lưu hoá: vật liệu bảo ôn cách nhiệt các đường ống nóng lạnh)

A Thiên quay đầu nhìn ra ngoài, ra hiệu cho tôi đi theo nó.

Tôi nghĩ đến tiếng động lớn ban nãy, cũng vội vàng đuổi theo A Thiên.

Vừa mới đến cửa nhà vệ sinh, lập tức thấy cả cái bồn rửa mặt đều đã bị A Thiên lật ra rồi, rơi xuống sàn, trên tường cũng lộ một lỗ to, bên trong là hàng đống thứ gì đó bọc trong túi nilon đựng rác đen, còn quấn chặt bằng nhiều lớp băng dính trong suốt, lăn lóc đầy đất.

Một trong số đó đã bị cào rách, lộ ra túi chân không bên trong, cùng với một đống tóc giống hệt như tóc trên móng vuốt của A Thiên...

Có thứ gì đó đỏ quánh hệt như kem bơ tan ra, chảy khỏi vết rách, khiến cả nhà vệ sinh đều nồng nặc mùi hôi thối kinh tởm.

Một suy đoán loé qua trong đầu tôi, tôi hốt hoảng kéo A Thiên ra khỏi nhà vệ sinh, đóng cửa khoá chặt lại, sau đó vội gọi điện báo cảnh sát, rồi đi gọi Lí Cẩn Du dậy, cũng không dám nói gì hết, chỉ bảo cô ấy chạy xuống lầu nhanh.

Lúc ngồi dưới sảnh đợi cảnh sát đến, tôi sợ đến mức toàn thân run bần bật, ấy thế mà A Thiên còn rất bình tĩnh, đi ra cái vòi nước bên cạnh bồn hoa để rửa chân. 

Vừa rửa vừa nhìn chằm chằm tôi, như thể sợ tôi sẽ chạy mất vậy.

Lí Cẩn Du bị tôi đánh thức, rất không kiên nhẫn hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, tôi lại không dám nói.

Đợi cảnh sát đến rồi tôi cũng không dám lên tầng nữa, chỉ dắt A Thiên, kể hết từ đầu đến đuôi sự việc.

Vốn dĩ cảnh sát cũng không chú ý lắm, bởi dù sao thì chuyện giết người giấu xác này cũng không thường gặp.

Nhưng vừa mới tiến vào nhìn một cái, họ đã lập tức phong toả luôn cả phòng.

Lúc này tôi mới thực sự xác định, những thứ nén kỹ trong túi chân không, dùng túi nilon đen bọc kín và băng dính quấn chặt, nhét vào trong tường xây bít lại đó, quả đúng là xác người.

Vừa nghĩ đến đây, tôi lập tức ôm chặt lấy A Thiên run lập cập.

Nếu không phải A Thiên phát hiện ra, chúng tôi còn ở đây bao lâu nữa đây?

Đống thi thể bọc trong nhiều lớp túi như vậy liệu có bị thối rữa không? Ngâm trong nước liệu có bị tan ra, hoà vào đường ống, chảy ra từ bồn rửa mặt...

Mỗi ngày tôi đều rửa mặt ở cái bồn đó, soi gương, dưỡng da, chải đầu một hồi lâu, mà cái bồn rửa mặt đó, đằng sau chất đống toàn là xác vụn!

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com