Chap 29
Chuyến bay từ New York, Mĩ về SG, Việt Nam sẽ hạ cánh trong 15 phút nữa. Quý khách vui lòng kiểm tra lại hành lý trước khi rời máy bay. Xin cảm ơn!"
---
"Chị Linh! Hú hú! Ở đây nè!"
Thùy Linh cùng Đỗ Hà vừa ra đến khỏi cổng an ninh, còn chưa kịp xác định phương hướng thì đã nghe thấy tiếng ai đó gọi vô cùng lớn, nổi bật hẳn lên trong đám đông. Dù xa cách hai năm nhưng Thùy Linh vẫn không bao giờ có thể quên được giọng nói này.
Đích thị là Nguyễn Thúc Thùy Tiên!
Thùy Tiên lao đến ôm chặt Thùy Linh, cô còn muốn câu hai chân lên người Thùy Linh nữa cơ nhưng người nào đó đang trao một ánh nhìn "thân thiện" nên cô đành đứng ôm thôi
"Được rồi đó Thùy Tiên, em hú còn hơn fan khi gặp idol nữa đó, người ta đang nhìn kìa"
Thùy Tiên giận dỗi không thèm ôm Thùy Linh nữa, liền chạy qua ôm Đỗ Hà làm Thùy Linh đen mặt lại nhưng cô vẫn để cho Thùy Tiên càn quấy vì cô biết chắc con bé sẽ không có ý đồ bất chính
"Hai bác đâu rồi nhỉ?" - Đỗ Hà ngó nghiêng tìm kiếm
"A, em về bất ngờ, mới chỉ có Thùy Tiên biết thôi"
"Sao không nói chị một tiếng?"
"Hì hì"
Trước cái lườm sắc như dao cạo của Đỗ Hà, Thùy Linh chỉ biết cười trừ. Ai cũng bảo hạt tiêu ngốc nghếch nhưng thực ra không phải đâu nha, đã làm bác sĩ thì không có ngốc được đâu. Sở dĩ Thùy Linh không muốn ba mẹ mình ra đây đón vì sợ Đỗ Hà sẽ khó xử, mặc dù hai người đã bàn trước là sẽ cùng nhau công khai chuyện này nhưng Thùy Linh vẫn sợ phản ứng của ba mẹ cô sẽ làm tổn thương Đỗ Hà nên cô quyết định sẽ một mình nói với họ chuyện này.
"Tiên, em đưa chị Hà về nhà trước giúp chị, chị còn có việc phải làm"
"Việc gì thì em chở đi luôn"
"Không sao đâu, em đưa Hà về đi"
"Ủa mấy người có việc gì mà không cho tui đi chung?"
Đỗ Hà chu chu môi giận dỗi, Thùy Linh ôm lấy nàng
"Chuyến bay dài như thế chị cũng mệt rồi, về nhà nghỉ trước rồi em về sau, được không, sẽ nhanh thôi"
Nói rồi cô đặt vào má Đỗ Hà một nụ hôn
"Uhm...nhanh lên đó"
Quả là u mê, dỗ một chút liền dịu ngay
Sau khi tạm biệt hai người họ, Thùy Linh bắt taxi về nhà ba mẹ. Trong quãng đường đi đến đó, cô liên tục nghĩ về những kí ức khi bản thân còn nhỏ cùng với ba mẹ, chẳng hiểu vì sao lại nghĩ đến, nhưng cô có linh cảm rằng sau khi mình công khai chuyện tình cảm với Đỗ Hà, ba mẹ cô sẽ có phản ứng tiêu cực. Không phải là gào thét hay khóc lóc ầm ĩ mà họ chỉ sẽ im lặng và tỏ thái độ không thích, thậm chí là
Thùy Linh còn muốn gặp mặt cô thường xuyên nữa, nhất là mẹ. Thùy Linh sống với họ đủ lâu để hiểu được điều đó, và nó sẽ làm cho cô cảm thấy xa cách với họ hơn. Thật khó xử và đau lòng biết nhường nào.
Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến. Khi Thùy Linh bước vào khuôn viên quen thuộc, bước vào cánh cửa nhà, cô thấy ba đang ngồi đọc báo, còn mẹ thì chắc đang làm mấy việc lặt vặt ngoài vườn. Vừa thấy cô, ba đã lập tức bật dậy đánh rơi cả tờ báo rơi xuống đất
"Ủa Hạt Tiêu, con về lúc nào thế?"
Thùy Linh mỉm cười rồi nhẹ nhàng tới ôm ông
"Hạt Tiêu? Con về sao không báo một tiếng để ba mẹ đi đón?"
Cô buông ra rồi đỡ ông ngồi xuống ghế
"Con cũng mới về thôi, do quá lo lắng cho sức khỏe của hai người nên con không báo" - Vừa nói, cô vừa thuận tay rót ra hai ly trà
"Ai dà, con tưởng hai người bọn ta già đến mức đó rồi hả? Đến mức không thể đi lại luôn sao?" - ba nhăn mặt trách mắng
"Thôi được rồi, con là lo cho sức khỏe của hai người thôi mà"
Thùy Linh chỉ cười trừ một cái, cô đẩy ly trà vừa rót sang cho ba, ông cũng không nói gì nữa mà chỉ cầm lên rồi nhấp từng ngụm, tiếp túc đọc báo. Thùy Linh quan sát biểu hiện của ông rồi đảo mắt nhìn xung quanh như sắp đi ăn trộm. Thở một hơi thật dài, cô quyết định lên tiếng
"Mẹ đâu rồi cha?"
"Bà ấy đang ở ngoài vườn chăm sóc mấy chậu hoa"
Thùy Linh khẽ nuốt nước bọt rồi nói
"Con nói chuyện này với cha rồi sau đó cha tìm cách nói lại với mẹ giúp con được không?"
Ba Thùy Linh nâng mày khó hiểu, ông ngẩng mặt lên nhìn Thùy Linh. Cô cũng đã tính hết rồi, trong nhà, ngoài anh trai ra thì ba chính là người thương và chiều Thùy Linh nhất. Nếu anh trai ủng hộ cô thì chắc ba cũng vậy, cô nghĩ thế. Và một khi ba đã ủng hộ thì mẹ cô sẽ nghe theo, mẹ thương ba nhất mà.
"Có chuyện gì nghiêm trọng sao?" - ông đặt báo và ly trà sang một bên, chuyên tâm vào cuộc nói chuyện
Thùy Linh lại hít vào một hơi thật dài rồi thở ra, nhìn bộ dạng của cô, ông lại càng thêm lo lắng
"Cha hứa với con, phải thật bình tĩnh"
"Rốt cuộc là chuyện gì?" - ba Thùy Linh dần mất kiên nhẫn
"Thật ra, con không hề thích đàn ông"
Sau khi nói ra câu đó, toàn thân Thùy Linh cơ hồ như muốn đóng băng lại, cô như nín cả hơi thở. Quan sát kĩ nét mặt vẫn không có chút biến sắc từ ba mình, cô lại nghĩ, không lẽ ông ấy sốc đến nỗi mất đi khả năng biểu đạt cảm xúc rồi?
"Vậy có nghĩa là?"
"Con thích phụ nữ" - Thùy Linh khẳng định chắc nịch
"Ta cũng thích phụ nữ"
Ba Thùy Linh vẫn giữ một biểu cảm khuôn mặt từ nãy đến giờ để nói chuyện với cô, và vừa rồi ông nói ra một câu khiến Thùy Linh muốn té nhào, cô thật sự không thể lường trước được
"Không, ý con là..." - Thùy Linh đưa tay lên đỡ lấy trán của mình
"Con với cha phải khác chứ. Cha thích phụ nữ là đương nhiên còn con thì không"
"Khác à?"
Ông gật gù vài cái rồi đột nhiên mở to mắt nhìn Thùy Linh như vừa hiểu ra vấn đề
"Con không thích đàn ông mà chỉ thích phụ nữ. Vậy, con là người đồng tính à?"
Thùy Linh gật đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt ông nữa
"Con chắc chứ hạt tiêu? Chuyện này không có đùa được đâu đấy?" - ông cẩn thận dò hỏi một lần nữa
"Ai mà đi đùa chuyện này bao giờ đâu cha"
Cả hai cùng chìm vào im lặng, ba Thùy Linh không biết phải chấp nhận chuyện này như thế nào, ông ngồi thừ ra, đầu tựa lên thành ghế rồi nhìn lên trần nhà
"Con có người yêu rồi" - Thùy Linh bỗng nói
"Là phụ nữ?" - ông tiếp lời
"Vâng"
Lại im lặng
Một lúc sau, ba Thùy Linh thở dài một cái rồi ngồi thẳng dậy, ánh mắt ông dời đi nơi khác
"Ta cũng không biết phải làm sao nữa hạt tiêu, hơi sốc một chút nhưng có lẽ, ta vẫn chấp nhận được" - Ông nhẹ nhàng nói
"Thật không cha?"
Thùy Linh vẻ mặt rất vui mừng, hỏi lại lần nữa để khẳng định với ông. Chỉ cần ông không phản đối là cô đã biết ơn lắm rồi
"Nhưng còn mẹ con thì ta không chắc"
Bỗng từ đằng sau truyền đến tiếng nói
"Hai người vừa nói chuyện gì vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com