Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 30

"Hai người vừa nói chuyện gì vậy?"

Thùy Linh và ba cô giật mình, theo hướng phát ra tiếng nói, Thùy Linh thấy mẹ đang đứng thất thần, mặt trắng bệch như không còn một giọt máu. Trên tay bà vẫn đang cầm một vài dụng cụ làm vườn và Thùy Linh thấy nó đang khẽ run lên. Dựa vào biểu hiện như thế thì chắc chắn bà đã nghe được Thùy Linh và ba nói chuyện gì. Nghĩ vậy, tim cô đập loạn xạ như muốn nhảy luôn ra ngoài

"Mẹ, ng-nghe con giải thích" - Thùy Linh căng thẳng đến nỗi nói lắp

Bà từ từ cởi bỏ bộ quần áo bẩn khoác bên ngoài, tay bỏ dụng cụ sang một bên, chậm rãi từ tốn đến bất thường rồi lại tiến tới ngồi cạnh ba Thùy Linh, đối diện với cô

"Không cần, mẹ đã nghe hết rồi"

Mẹ Thùy Linh chặn lại lời nói của cô, hành động chậm rãi của bà như muốn kéo dài thời gian để có thể thích ứng với việc này. Bà cũng giống như ba Thùy Linh khi vừa biết chuyện, ngồi thừ ra và không muốn nói gì nữa

"Mẹ, con mong mẹ có thể chấp nhận"

"Con bé đó là ai?" - bà đột nhiên hỏi, một lần nữa chen vào lời nói của Thùy Linh

"Sao ạ?"

"Người yêu của con"

"Uhm..dạ..là cô gái mà con đã từng mời về nhà mình chơi vào gần ba năm trước"

"Con bé Hà gì đó sao?"

"Vâng"

Lần này thì cả Thùy Linh và ba đều nín thở quan sát nét mặt của mẹ, bà không nói gì. Một lúc lâu sau, bà bỗng dưng đưa tay xoa hai bên thái dương, biểu hiện không được tốt cho lắm

"Mẹ sao vậy ạ?" - Thùy Linh lo lắng, cô gồng cứng người lại như sẵn sàng chịu mắng bất cứ lúc nào

"Thật ra thì mẹ cũng đã biết, từ lúc đó"

Cả Thùy Linh và ba đều mở to mắt, nhất là ba Thùy Linh, hôm nay ông được đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Và điều làm ông bất ngờ nhất chính là đây, người vợ của ông, mẹ của hạt tiêu, đã phát hiện được bí mật này và giữ kín nó trong suốt ba năm qua, bà không có biểu hiện gì khác lạ cũng không hề nói với ông dù chỉ là nửa lời

"Làm sao mà không biết được, đó là cảm giác của người làm mẹ mà con" - bà khẽ mỉm cười rồi nói

"Từ lúc con đưa con bé về nhà mình, mẹ đã cẩn thận quan sát, vì trước nay con ít khi đưa bạn về nhà hay nói cách khác, con bé là người đầu tiên"

"Cho nên mẹ nghĩ rằng con bé rất đặc biệt với con. Nhìn thái độ của con đối với nó và ngược lại, mẹ đã lập tức nhận ra ngay"

"Mẹ cũng đã từng yêu mà hạt tiêu, mẹ có thể phân biệt được đâu là tình cảm bạn bè và đâu là tình cảm yêu đương. Mẹ đã nhận ra nhưng vẫn luôn tự lừa dối rằng bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, mẹ không muốn tin vào điều đó, trong suốt ba năm qua"

"Nhưng hôm nay chính con đã thừa nhận, xem ra nỗi trăn trở của mẹ đã đúng rồi"

Bà khẽ thở dài rồi nhắm mắt lại như muốn kìm nén không cho nước mắt rơi xuống. Thùy Linh mím môi nhìn vẻ mặt đầy thất vọng của bà, hai tay cô nắm chặt đến trắng bệch, trong lòng như có hàng vạn mũi kim đâm, đau đớn vô cùng. Lúc sau, cô mới dám lên tiếng

"Mẹ, con xin lỗi nhưng con thật lòng yêu chị ấy, con mong mẹ có thể chấp nhận cho chúng con"

Bà im lặng, vươn tay nắm lấy tay Thùy Linh rồi khẽ vuốt ve
"Đương nhiên rồi hạt tiêu, con là con gái của mẹ, mẹ chỉ mong con có thể hạnh phúc"

"Thật ạ?"

Thùy Linh vui mừng đứng bật dậy, kéo bà vào một cái ôm thật chặt

"Con cảm ơn, cảm ơn hai người rất nhiều"

Ba Thùy Linh thấy vậy liền cảm động, ông cũng đứng dậy giang vòng tay to lớn của mình ôm lấy cả hai mẹ con. Nhà họ Lương ôm nhau đến khi muốn ngộp thở mới buông ra. Thật tốt quá, mọi chuyện suôn sẻ rồi, Thùy Linh nghĩ thầm

"Được rồi, mẹ cũng có chuyện muốn nói với con"

"Chuyện gì vậy ạ?" - Thùy Linh hồ hởi

"Mẹ đã hẹn đối tượng xem mắt cho con"

"Ơ kìa mẹ nó à?!"

Khuôn mặt Thùy Linh liền trở lại vẻ ban nãy - kinh ngạc và căng thẳng, cô không nghe lầm đó chứ

"Chẳng phải mẹ đã..."

"Mẹ biết, nhưng mẹ đã lỡ hẹn với người ta rồi"

"Con không đi đâu" - cô giằng tay mẹ ra, quay người đi nơi khác

"Phải đó, Linh nó có người yêu rồi mà" - ba Thùy Linh nói giúp

Mẹ nắm chặt lấy hai vai Thùy Linh, xoay người cô lại đối diện với mình, bà nhẹ giọng nài nỉ

"Coi như con vì mẹ lần này thôi được không? Mẹ đã chấp nhận chuyện của con rồi mà. Với lại, hai người đó là bạn của mẹ, con trai họ đã lặn lội từ Úc trở về đây chỉ để chờ được gặp con, mẹ cũng đâu có bắt con phải quen cậu ta, chỉ là gặp mặt thôi mà"

Thùy Linh thở dài, cô suy nghĩ một lúc rồi đành gật đầu

"Vậy được, khi nào thì gặp ạ?"

"Để mẹ gọi điện hẹn, cuối tuần này có được không?" - khuôn mặt bà liền trở nên vui vẻ

"Sao cũng được ạ"

"Linh, mong con đừng giận mẹ, mẹ cũng hết cách rồi"

"Sao con giận mẹ được, biết ơn mẹ còn không hết nữa mà" - Thùy Linh khẽ vuốt lấy lưng bà, nhẹ nhàng trấn an

"Chuyến bay dài như vậy chắc con cũng đói rồi, để mẹ vào bếp chuẩn bị thức ăn cho con" - bà mỉm cười đáp lại rồi ấn Thùy Linh ngồi xuống ghế

"Vâng"

Thùy Linh nhìn theo bóng dáng mẹ đi vào bếp, cô tiếp tục ngồi tán gẫu cùng với ba mình, kể những chuyện khi cô đi công tác ở Mĩ cho ông nghe. Đến đây, bỗng dưng ông lại nhớ ra chuyện gì đó

"Hạt Tiêu, thế còn anh con, anh con có biết chuyện này không?"

"À, thật ra thì..."

Thùy Linh chột dạ, khó xử nhìn khuôn mặt hốt hoảng của ba

"Anh ấy biết rồi ạ"

Nghe vậy, ông vỗ lấy hai bên đùi rồi khẽ than thở

"Vậy là trong cái nhà này chỉ có tôi là kẻ khờ khạo không biết gì cả sao?"
--------------------------------------------
Về lại nhà với ba mẹ làm Thùy Linh như quên đi cả thời gian, quên cả lời hứa sẽ về sớm với Đỗ Hà. Khi cô nhận ra thì cũng đã khá trễ rồi, chuyến bay của cô đáp vào lúc sáng sớm, bây giờ đã gần chiều. Vội vàng tạm biệt ba mẹ, Thùy Linh taxi nhanh chóng quay về, lại phát hiện trên màn hình điện thoại hiển thị năm cuộc gọi nhỡ của Đỗ Hà, cô tắt máy từ lúc lên máy bay nên không nghe thấy tiếng chuông. Ngồi trong taxi, Thùy Linh sốt ruột gọi lại cho Đỗ Hà, sợ nàng sẽ lo lắng quá mức

"Tưởng mấy người chết ở xó xỉn nào rồi chứ, có biết làm tui lo đến mức nào không?"

"Hì hì, em xin lỗi mà"

"Rốt cuộc em đã đi đâu?"

"Em về nhà ba mẹ"

"Vậy sao không cho chị đi cùng?"

Giọng Đỗ Hà trở nên lớn hơn ở đầu dây bên kia, Thùy Linh biết rằng nàng đang không vừa ý nên đành phải thú nhận sự thật

"Em sợ chị sẽ khó xử"

"Mọi chuyện sao rồi?"

Cô có thể cảm nhận được sự lo lắng của nàng, nàng thở rất nhẹ

"Tốt rồi, ba mẹ em chấp nhận chúng ta rồi"

"Thật sao?"

"Thật"

Thùy Linh mỉm cười, nghe giọng nói không giấu nổi sự hạnh phúc của Đỗ Hà

"Còn ba mẹ của chị thôi đấy"

"Yên tâm, ba mươi giây"

Cô không nhịn nổi mà bật cười thật lớn, làm cho người tài xế taxi cũng hiếu kì nhìn lại

"Giờ thì mau vác cái mông về đây, chị nhớ em lắm rồi"

"Tuân lệnh, vợ yêu"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com