101
Kết thúc cuộc gọi, Lý Lộ Lộ lại mồm mép láu lỉnh bắt đầu liên miên cằn nhằn với Trang Vũ Nhu cách hai cái điện thoại, nhưng còn chưa nói được vài lời, điện thoại đột nhiên im bặt.
Có lẽ đã bị Trang Vũ Nhu đối mặt tính sổ.
Lương Thùy Linh cất điện thoại, nhìn Đỗ Hà cười khẽ.
"Sao em bỗng dưng nói với họ chuyện của chúng ta? Cũng không hỏi tôi trước."
Đỗ Hà chống cằm, khẽ nhíu mày, giống như đứa trẻ làm sai chuyện: "Hóa ra chị không muốn để bọn họ biết? Em chỉ muốn nói cho bạn của em và bạn của chị về chuyện chúng ta ở bên nhau..."
Lương Thùy Linh: "Không phải tôi không muốn để bọn họ biết."
Sau một hồi im lặng, cô cười yếu ớt lắc đầu: "Quên đi, như vậy cũng tốt. Đường tình duyên thuận lợi thì phải thông báo cho bạn bè thân thích."
Đỗ Hà tươi cười: "Đúng thế."
Lương Thùy Linh nhìn nàng, lại nhớ tới trò đùa dai lén lút gọi điện thoại cho Trang Vũ Nhu vừa nãy, không khỏi đưa tay véo mặt nàng: "Em đó, nhìn bộ dạng hiền lành, ai mà ngờ lại làm ra chuyện thất đức."
Đỗ Hà than thở: "Chẳng phải lúc nãy chị cũng cười rất vui vẻ sao? Em là bạn của Tiểu Nhu, em cười vì em mừng thay bạn mình. Chị là bạn của tiểu Lý tổng, chị còn cười, rõ ràng người thất đức là chị mới đúng."
Lương Thùy Linh gắp một miếng trứng lớn nhét vào miệng Đỗ Hà.
"Khéo ăn khéo nói, còn biết ngụy biện." Cô nói.
Đỗ Hà nuốt trứng gà, đáp lại:
"Giả nhân giả nghĩa, bụng dạ xấu xa."
Lương Thùy Linh không nhịn được cười: "Nếu nói như vậy, em là tiểu nhân, tôi là ngụy quân tử. Vậy chúng ta là một đôi trời sinh rồi còn gì?"
Đỗ Hà cầm ly uống nước, lông mày hơi nhíu: "Chị mới nhận ra chúng ta là một đôi trời sinh sao, vợ yêu thân mến?"
Lương Thùy Linh cười cười lắc đầu, dáng vẻ không biết nên làm thế nào với nàng.
"Hôm nay có kế hoạch gì không?" Cô mở vỏ màn thầu, nhét trứng gà vào: "Ở nhà chơi hay đi nơi khác?"
Đỗ Hà đẩy trứng gà tới gần chỗ Lương Thùy Linh để cô dễ gắp hơn.
"Em có sắp xếp, chị đi theo em là được."
"... Được."
Khóe mắt Lương Thùy Linh cong nhẹ, cầm cái màn thầu trong tay.
"Đều nghe lời... vợ."
* * *
Giải quyết xong bữa sáng, buổi trưa Đỗ Hà làm một bàn thức ăn rất phong phú.
Thịt heo xào ớt hiểm, cá chua ngọt Tây Hồ, sườn xào tỏi.
Hai người ăn không hết, thức ăn thừa bỏ vào tủ lạnh, Đỗ Hà nói buổi chiều về nhà có thể dùng canh nấu mì ăn.
Sau khi ăn xong, Đỗ Hà dẫn xe đạp ra, để Lương Thùy Linh ngồi phía trước chở nàng.
Lương Thùy Linh khóa cửa, ngồi lên xe, hỏi: "Đi đâu chứ?"
Đỗ Hà: "Đầu tiên đi đến nhà hàng nhỏ hôm qua."
Lương Thùy Linh: "Nhưng chúng ta vừa mới ăn cơm xong mà?"
Đỗ Hà cười nói: "Không phải chị bảo muốn để người phục vụ kia biết chị là vợ em sao?"
Lương Thùy Linh mím mím môi, khóe miệng có chút không tự chủ nở nụ cười, đạp xe đi.
Đáy lòng dâng lên từng trận ấm áp.
Giống như ánh mặt trời hôm nay.
Ấm áp, chan hòa, xán lạn.
Đến nhà hàng nhỏ hôm qua, Lương Thùy Linh ngồi trên xe, chờ ở cửa.
Đỗ Hà nhảy xuống xe, bước vào trong, kéo người phục vụ hôm qua tới cửa, từ xa xa chỉ vào Lương Thùy Linh nói gì đó.
Không khó đoán, hẳn là đang nói - "Đó là vợ tôi."
Người phục vụ che miệng ngạc nhiên, lập tức tươi cười, liên tục nói vài câu "Chúc mừng".
Lương Thùy Linh rũ mắt, nhìn mặt đất nhàn nhạt cười.
Ánh nắng sưởi khiến lỗ tai ửng đỏ, sáng lên như quả mọng chín muồi.
Đỗ Hà tạm biệt người phục vụ, trở lại yên sau, nói ra nơi đến tiếp theo:
"Chúng ta đến chợ."
Lương Thùy Linh: "Muốn mua đồ ăn?"
Đỗ Hà: "Chị chạy đến đó là được."
Thế là Lương Thùy Linh lại chạy về hướng chợ đã đến hôm qua.
Đến chợ, Đỗ Hà xuống xe, đi ở phía trước dẫn đường.
Nàng đi qua những gian hàng ven đường, các bác gái bán thức ăn thấy nàng, đều chủ động vẫy vẫy tay: "Cô Đỗ lại tới mua đồ ăn sao? Tới đây tới đây, hôm nay vừa hay có thực phẩm mới."
Đỗ Hà nói: "Hôm nay không mua thức ăn, tôi chỉ dẫn vợ mình đi dạo."
Bác gái: "Cô có vợ?"
Đỗ Hà kiêu ngạo thẳng lưng lên: "Đúng vậy, bác xem." Nàng chỉ về phía Lương Thùy Linh đang dắt xe: "Có phải rất xinh không?"
Bác gái đánh giá Lương Thùy Linh, khen ngợi: "Xinh thật đấy."
Đỗ Hà cứ như vậy dắt theo Lương Thùy Linh đi đến từng gian hàng quen thuộc, đứng trước mặt các bác trai bác gái lần lượt giới thiệu với bọn họ, cô gái sau lưng là vợ nàng.
Tuy rằng nàng sống ở đây cả năm, nhưng trừ những lần đến bệnh viện khám bệnh như thường lệ, phạm vi hoạt động cơ bản đều không vượt quá nơi này. Người phục vụ ở nhà hàng, các bác trai bác gái ở chợ, hầu như đã chiếm cứ toàn bộ vòng xã giao của nàng.
... Nàng đang tuyên bố với toàn thế giới của nàng rằng nàng đã có người thương.
Lương Thùy Linh yên lặng nhìn chăm chú bóng lưng Đỗ Hà, mỗi khi nghe được một câu "Cô ấy là vợ tôi", trong lòng nháo nhào tàn nhẫn. Nháo đến trái tim cô rung động, chậm rãi tích lũy từng tí một, sau đó xông lên cổ họng, lan đến viền mắt, hợp thành ướt át ẩn nhẫn dưới đáy mắt.
Tất cả những gì trước mắt, thật sự là một giấc mộng quá tươi đẹp.
Bỗng nhiên ngộ ra câu thơ của người xưa.
"Ta chỉ muốn say hoài, không muốn tỉnh*."
*Trích trong Tương Tiến Tửu của Lý Bạch (但愿长醉不复醒 - Đãn nguyện trường túy bất nguyện tỉnh).
Có lúc, sống mơ mơ màng màng, quả thật... cũng rất hạnh phúc.
Đi bộ hết một vòng chợ, Đỗ Hà lại ngồi lên yên sau xe đạp:
"Nơi kế tiếp khá xa, có lẽ chị phải đạp khoảng một tiếng. Nếu chị mệt, chúng ta về nhà đổi xe việt dã."
Lương Thùy Linh nói không hề hấn gì.
Khi lái xe, Đỗ Hà cách cô gần nhất cũng chỉ là ghế phụ cạnh bên ghế lái, cô luôn có cảm giác xa cách.
Khi đi xe đạp, Đỗ Hà có thể ôm chặt cô từ phía sau, nếu như cô cố ý phanh gấp, Đỗ Hà sẽ thốt lên một tiếng kinh ngạc nho nhỏ. Hơi thở phả vào sau lưng, ấm áp lan tràn kèm theo ngứa ngáy.
Lương Thùy Linh lén cười trộm ở góc độ mà nàng không nhìn thấy, rồi lại nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt, hỏi: "Điểm đến tiếp theo ở đâu?"
Đỗ Hà: "Chúng ta đi lên núi, ghé thăm người thợ mộc em từng nói với chị.
Lương Thùy Linh: "Chỉ vì muốn thông báo với ông ấy chuyện của chúng ta?"
Đỗ Hà: "Cũng không hẳn vậy. Trước đó em có nhờ ông ấy làm thứ khác, trùng hợp đi lấy thôi."
Lương Thùy Linh nghe xong, đoán rằng Đỗ Hà muốn tặng quà cho mình, trong lòng dâng lên chờ mong.
Xe đạp một đường chạy về phía chân núi.
Khoảng nửa tiếng sau, bọn họ đã đến dưới chân núi, khóa kỹ xe, bắt đầu đi bộ lên núi.
Nơi ở của người thợ mộc kia cũng không cao lắm. Nhà của ông ở ngay bên cạnh đường lên núi, cổng sân mở ra, màu xanh tươi rậm rạp của cây cối trải dài, trước cửa xếp đầy các loại vật dụng bằng gỗ bị nước cọ rửa qua, rất dễ nhận biết.
Lương Thùy Linh vốn đã chuẩn bị sẵn sàng đến nơi hoang vu không người ở, không ngờ mới leo được một đoạn đường đã đến nơi.
"Tôi cứ tưởng cao nhân bất phàm sẽ tu luyện ở những nơi vắng dấu chân người."
Cô không khỏi cảm khái.
Đỗ Hà nở nụ cười: "Cái gì mà cao nhân với tu luyện, người ta chỉ là một người thợ mộc bình thường, ở trong núi là do giá nhà nơi này rẻ hơn những nơi khác, nhà xây ven đường là do muốn thu hút khách hàng."
Nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Chị ngậm thìa vàng lớn lên, chị nào biết trên đời này có rất nhiều người bận tâm đến cơm áo gạo tiền. Kẻ không lo lắng tiền bạc mới để tâm đến hai chữ 'tu thân', phần lớn mọi người vẫn đang loay hoay với bốn chữ 'Chăm lo gia đình' ngày này qua tháng nọ."
Lương Thùy Linh thưởng thức cặn kẽ lời nói của nàng, bái phục xin thua.
"Có một số việc, đúng là tôi không hiểu biết bằng em."
Đỗ Hà kéo tay Lương Thùy Linh lên, an ủi cô:
"Đây không phải vấn đề hiểu biết hay không hiểu biết. Em biết những chuyện này bởi vì em đã tận mắt chứng kiến. Chị xem, bây giờ chẳng phải chị cũng đã tận mắt thấy đó sao? Chỉ cần chị thấy qua, nhất định còn hiểu biết sâu sắc hơn em."
Lương Thùy Linh ngẩn người.
Lát sau, ánh mắt cô dịu lại, nắm tay Đỗ Hà thật chặt, thấp giọng nói:
"Cảm ơn em... đã cho tôi thấy những thứ này."
Đỗ Hà cười ha hả chuyển đề tài, kéo Lương Thùy Linh đi vào khoảng sân của người thợ mộc.
Thợ mộc Tiền đang ở trong sân dùng ống nước cọ rửa tấm gỗ vừa chạm khắc xong, thấy khách tới, nhất thời không nhận ra nàng là ai nên nói tiếng phổ thông với chất giọng địa phương:
"Định đặt hàng sao?"
"Bác Tiền, bác không nhớ tôi à?"
Đỗ Hà đi lên phía trước, hơi cong eo, nhìn thẳng thợ mộc Tiền đang ngồi xổm trên mặt đất.
"Tôi có đặt đồ ở chỗ bác."
Lúc này thợ mộc Tiền mới nhận ra nàng: "A, Đỗ tiểu thư! Cô về rồi à?"
Ông vừa nói vừa nhìn về phía Lương Thùy Linh: "Người này là..."
"Đây là vợ tôi." Không biết hôm nay Đỗ Hà đã nói câu này bao nhiêu lần.
Thợ mộc Tiền mở to hai mắt nhìn Lương Thùy Linh, bật thốt: "Cô là Lương tiểu thư?"
Lương Thùy Linh khẽ nhăn mày.
... Sao ông ấy lại biết họ của mình?
Đỗ Hà lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: "Đồ tôi đặt làm xong chưa?"
"Đã sớm hoàn thành, đang chờ cô tới nhận hàng, tôi đi vào nhà lấy nhé?"
Đỗ Hà cong mắt cười: "Được, phiền bác rồi."
Thợ mộc Tiền lập tức đứng dậy đi vào nhà.
Một lát sau, ông cầm theo cái hộp gỗ bước ra, hai tay đưa cho Đỗ Hà.
Đỗ Hà tiện tay mở hộp gỗ, nhìn thành phẩm bên trong.
Ánh mắt Lương Thùy Linh cũng chú ý đến hộp gỗ.
Trong hộp có một bộ ấm trà bằng gỗ, chạm trổ tinh xảo mà tao nhã, bóng loáng trơn bóng, chất phác có tình.
Đỗ Hà quay sang Lương Thùy Linh, nói: "Ông nội thích uống trà đúng không? Năm nay mừng thọ tám mươi tuổi của ông ấy, em sẽ tặng ông ấy món quà đặc biệt này. Chị cảm thấy thế nào?"
Lương Thùy Linh dời mắt: "... Hóa ra là tặng cho ông nội, tôi còn tưởng là tặng cho tôi."
Đỗ Hà bật cười: "Ha ha..."
Lương Thùy Linh: "Em cười cái gì?"
Đỗ Hà: "Cười vợ em mừng hụt, hì hì."
Lương Thùy Linh: "Tôi mừng hụt, em rất đắc ý?"
"Không có không có." Đỗ Hà lắc đầu nguầy nguậy: "Đừng giận mà, thật ra chị cũng có quà. Chỉ có điều không phải đồ gỗ."
Lương Thùy Linh nhíu mày: "Vậy là gì?"
Đỗ Hà không trả lời ngay, chỉ nói: "Chị sẽ biết liền. Đi thôi~"
Trong mắt Lương Thùy Linh ẩn một nụ cười nhàn nhạt, bị Đỗ Hà lôi kéo, bèn chào tạm biệt với thợ mộc Tiền, bước chân gấp gáp đi xuống núi.
Trời sắp tối rồi, phải đi nhanh một chút mới được.
Đỗ Hà ngẩng đầu nhìn mặt trời lặn phía tây, trong lòng thầm gạch bỏ một dòng trên danh sách việc cần làm.
Còn một nơi cuối cùng.
Còn một người nữa muốn gặp.
* * *
Thợ mộc Tiền nhìn hai người phụ nữ xinh đẹp nắm tay nhau đi xa, không khỏi nhìn theo một đoạn đường.
Ống nước trong tay nhiễu từng giọt, trong lúc lơ đãng, mặt đất đã xuất hiện một vũng bùn giống bột nhão.
Ông nhớ Đỗ tiểu thư đã đến đây mấy lần, nhưng chưa bao giờ cười thoải mái như hôm nay.
Lần trước Đỗ tiểu thư đến đây đặt một bộ ấm trà, bên cạnh không một bóng người, cứ như một mình chạy lên núi giải sầu vậy. Tuy vẫn lễ phép cười, nhưng đáy mắt không hề có một chút ý cười, chỉ có chết lặng và cô đơn thoáng qua.
Ông còn nhớ ngày ấy, ông nằm trên bàn phác thảo bộ ấm trà, Đỗ tiểu thư thì ở một bên xem.
Khi ông quay đầu lại hỏi ý kiến, bỗng nhìn thấy ánh mắt Đỗ tiểu thư vô hồn thất thần.
Ông hỏi: "Đỗ tiểu thư, cô sao vậy?"
Ánh mắt Đỗ tiểu thư tập trung giây lát, rồi lại tan rã không mục đích.
Nàng mím môi, nhẹ giọng nói với ông:
"Bác Tiền, nếu như sau này tôi cô độc sống hết quãng đời còn lại, xác được chôn trên ngọn núi này, bác có thể giúp tôi khắc bia mộ không? Không cần quá đẹp mắt, làm cái biển gỗ thô ráp, để người khác biết mộ chôn ai là được."
Thợ mộc Tiền tưởng nàng nói giỡn, vừa vẽ vừa thuận miệng đáp lại người phía sau:
"Được thôi. Nhưng trên bia mộ phải khắc họ tên đầy đủ, tôi còn chưa biết họ tên đầy đủ của cô là gì."
Cũng không biết qua bao lâu, ông đang nằm nhoài trên bàn hết sức chăm chú hoàn thiện bản phác thảo, chợt nghe một câu trả lời nhẹ vô cùng:
"Lương thị, Đỗ Thị Hà."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com