5.#Feeling (cont)
Mọi cảm nhận đều mang màu sắc chủ quan
Tim Minhyun như rớt đâu đó xuống bao tử khi giọng nói quen thuộc ấy cất lên, anh đưa mắt ra cánh cửa chính của ký túc xá.
KuanLin đang đứng đó và miệng vẫn giữ nụ cười hình hộp ngây ngô của mình, rồi nụ cười ấy nhanh chóng biến mất khi cậu đưa mắt nhìn anh, với quần áo xộc xệt và cố ghì tay vào cánh cửa.
Phía trong phòng vang lên tiếng hét.
- Minhyun, mở cửa cho em!
Khi nghe giọng nói của Daniel, khuôn mặt KuanLin gần như tối sầm lại, nhanh chóng cậu đi tới chỗ anh, đôi chân vẫn còn nguyên giầy, cậu lao tới và chụp lấy tay anh, kéo anh về phía sau lưng cậu, Minhyun bị đẩy lùi lại và cậu nhanh chóng mở bật cửa ra.
Daniel do đang xô vào cánh cửa nên hơi chới với, anh lao lên vài bước chân, Minhyun chỉ kịp nhìn thấy mái đầu của thằng bé ngay sát vai của Daniel trước khi KuanLin giơ tay lên và tống một nắm đấm vào mặt Daniel quai hàm kêu một tiếng rất to và cả tiếng cơ thể Daniel vì hất bay ngã ngửa ra giữa phòng.
- Huynggggg! Em đã nói anh đừng có đụng vào Minhyun rồi mà! - KuanLin hét lên, nắm tay cậu siết lại và nó đang đỏ lên, cậu đưa mắt nhìn Daniel đang chống tay ngồi dậy trên sàn.
Daniel nhanh chóng đứng lên và xô người vào KuanLin, làm cậu mất trớn và lùi lại đằng sau, thằng bé cũng gào lên, khóe môi hoàn hảo đang rướm máu.
- Cậu chẳng là cái thá gì mà nói với tôi như vậy! Tôi sẽ đụng vào bất cứ cái gì là của mình.
- Chẳng có cái gì là của anh cả! Đáng lẽ anh nên biết điều hơn!
- Chó chết! - Daniel nói và giáng một nắm tay vào mặt KuanLin. - Nếu không phải cậu là thứ kỳ đà cản mũi...
- Hai đứa thôi ngay đi!
Tiếng Minhyun cất lên, anh chạy tới nơi KuanLin vừa ngã nhào xuống, cậu nhăn mặt chùi tay lên mép môi của mình,có một vệt đỏ hệt như nơi khóe môi của Daniel.
- Minhyun, tránh ra đi, hôm nay em phải cho huyng ấy một bài học. - KuanLin lầm bầm và đứng dậy, đẩy anh ra đằng sau, rồi quay sang nhìn người anh của mình. - Hôm nay cả hai chúng ta sẽ nói chuyện cho tử tế nào.
Nói là tử tế nhưng mắt của cả hai chẳng giống như vậy chút nào và điều mà Minhyun lo lắng nãy giờ cũng đã tới. Chúa ơi! Chuyện gì thế này, mọi thứ gần như đổ sập xuống người anh, làm anh chẳng biết đường nào mà lần nữa. Anh chỉ kịp nắm lấy áo khoác của KuanLin trước khi cậu lao vào Daniel, những tiếng ầm ầm vì va vào đồ vật vang đầy trong không gian nhỏ trong ký túc xá.
Nhìn KuanLin và Daniel lao vào nhau như hai con sư tử khát máu, chẳng ai chịu nhường ai cả, chúng liên tục đánh và thụi tay vào mặt nhau.
- Anh nói là cả hai thôi ngay đi! - Minhyun cũng gần như gào lên, anh cố gắng kéo KuanLin về phía sau với hy vọng kiềm được trận ẩu đả này. - Đừng đánh nữa!
Nhưng khi vừa kéo KuanLin lại thì Daniel lại xông lên, anh gần như bị hất ra phía sau, cả hai bây giờ như những con vật hăng máu chỉ muốn lao vào đối thủ của mình để trút giận.
Minhyun chống tay lên tường và định chạy ra ngăn lần nữa thì cửa ký túc xá bậc mở, theo phản xạ anh quay qua nhìn và gần như thấy nhẹ lòng vì tất cả các thành viên còn lại trong nhóm đã về.
- Ôi trời! Hai đứa làm gì vậy hả? - Anh cả Jisung hốt hoảng lên tiếng và chạy vào nhà.
KuanLin và Daniel gần như chẳng thèm để ý, bọn chúng vẫn cứ nện thình thịch vào nhau, những tiếng gào cứ thế vang lên.
- Dừng lại ngay! - SeongWoo chạy vào sau anh cả Jisung, và nhanh chóng ghì lấy KuanLin từ phía sau.
Anh cả Jisung thì đứng giữa cả hai và kéo Daniel qua một bên, thằng bé hít vai để gạt tay người anh cả ra nhưng rồi cũng ngay lập tức bị WooJin vịn lại.
- Cả hai bị sao vậy hả? Sao lại đánh nhau! - Anh cả Jisung hỏi, khuôn mặt điển trai cau lại vì tức giận nhìn hai cậu em của nhóm.
- Chết tiệt! Thả em ra, hôm nay em phải cho huyng ấy một bài học! - KuanLin nói và cố lao lên khỏi vòng kiềm kẹp của SeongWoo.
Minhyun gần như thở không ra hơi vì cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, anh lấy tay quệt một giọt mồ hôi rơi nơi khóe mắt thì giọng của JinYoung vang lên bên cạnh anh.
- Anh Minhyun... Ôi trời, quần áo anh bị sao vậy?
Ngay lập tức Minhyun nhớ ra tình trạng của mình, áo anh gần như bị bung hết cả nút, giờ nó đang mở ra nơi ngực anh, nhưng anh cũng chẳng hơi đâu mà quan tâm nữa, anh giơ tay lên như một câu trả lời không tiếng và hy vọng JinYoung sẽ không nói gì nữa. Và cũng thật may cho anh vì JinYoung là người hiểu chuyện.
Trước mặt họ vẫn là cuộc chiến bị kiềm kẹp của KuanLin và Daniel, cả hai đều sở hữu hai cái môi trầy sướt, và chúng đang sưng lên nơi khóe môi, cả hai đều thở hồng hộc như vừa chạy bộ đường dài.
- Anh hỏi cả hai là có chuyện gì cơ mà! - Giọng anh cả Jisung lại vang lên, lần này cực kỳ nghiêm túc. Rồi anh cả quay sang phía KuanLin. - KuanLin?
- Anh đi mà hỏi người em quý hóa của anh đấy! - Cậu trả lời rồi nhết mép cười khinh bỉ.
- Daniel?
- Im đi, cậu cũng chẳng tốt đẹp gì hơn tôi đâu! - Daniel gằn tiếng nói với qua KuanLin. - Sao cậu không biến khuất luôn đi!
- Cẩn thận lời nói của anh ấy! - KuanLin nói, gạt lấy tay của SeongWoo ra và đi lên mấy bước, cậu nắm lấy cổ áo của Daniel. - Đáng lẽ ra tôi phải biết khi anh bỏ về ký túc xá mới đúng, nhưng biết sao không? Tôi lại đi tin tưởng anh, đúng là khốn nạn mà.
- Tôi đã nói là mình sẽ không nhường đâu. Thật đáng buồn cho cậu.
- Dẹp ngay cái kiểu nói chuyện với nhau như thế đi! Đứng tránh ra một bên! - Jisung lên tiếng và lại kéo KuanLin lại khi thấy cậu siết chặt nắm tay của mình lại. Cậu miễn cưỡng để cho nhóm trưởng kéo mình lại, nhưng tia mắt vẫn cứ long xòng xọc hướng về phía Daniel, và thằng bé cũng làm thế với KuanLin.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả? - WooJin lên tiếng, đôi mắt cũng cau lại lo lắng, hết nhìn KuanLIn, Daniel rồi đưa mắt về phía Minhyun đang đứng cùng bộ quần áo lượm thượm anh đang mặc. - Chẳng lẽ...
Tuyệt chưa! Giờ thì gì nữa đây?
Minhyun vuốt bàn tay qua khuôn mặt và hài hước nghĩ, nhưng bụng anh lại đang nóng như lửa đốt, anh chỉ ước giá mà có một cái hố ở đây, anh sẽ nhảy xuống đó cho đến khi không còn ai trên thế giới này nhớ tới anh nữa.
- Phải! - KuanLin lên tiếng, lấy tay chùi lên mép môi. - huyng ấy đã đụng vào Minhyun, và em thì không thể đứng đó mà nhìn được.
- Có thật không hả, Daniel? - Anh cả Jisung quay sang hỏi Daniel, khuôn mặt anh cả hằng lên những nét lo lắng, bàn tay anh cả nắm lấy bắp tay cứng đờ của Daniel.
- Em yêu Minhyun! Em làm vậy thì có gì sai đâu chứ! - Daniel nói, đưa mắt nhìn Minhyun.
Điều này như sét đánh ngang taiMinhyun, anh cảm thấy như mặt đất dưới chân mình đang rung chuyển và có thể sập xuống bất cứ lúc nào. Anh phải làm gì đây trước lời thú nhận của Daniel. Các thành viên khác của nhóm cũng gần như đứng hình trước câu nói của Daniel.
- Anh còn dám mở miệng ra nói câu đó à? - KuanLin nói, chỉ tay vào mặt anh, khuôn mặt cậu tối lại vì tức giận. - Anh bầy trò dơ bẩn đó với anh ấy mà nói là yêu à?
- Hai đứa thôi đi! - Minhyun nói giữa hai hàm răng nghiến chặt. Anh không muốn nghe bất cứ điều gì nữa.
Daniel hất bàn tay đang chỉ vào mặt mình và gằng tiếng nơi cổ họng. - Còn cậu thì sao? Tôi đã nói cậu cũng chẳng tốt đẹp gì, nên cậu không có quyền mà nói với tôi như thế!
Nói rồi anh xông lên, đẩy mạnh vào vai KuanLin, làm cậu một lần nữa mất trớn và ngã ra sau, bàn tay đang vịn lấy cánh tay cậu của Seongwoo cũng bị tuột đi. Cậu bị lùi lại vài bước trên sàn nhà trơn trượt trước khi té và va vào người Minhyun, lôi cả hai cùng ngã nhào ra nền đất.
Mọi việc cứ như bị tua chậm lại, cơ thể to lớn của KuanLin huých vào người anh, anh mất trớn và té ra sau. Một cái gì đó va mạnh vào trán anh, rất đau khi Minhyun gần như nằm dài trên sàn nhà, bên tai anh có thể nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ tung, hình như có một vài mảnh văng vào chân anh.
Rồi bắt đầu có tiếng hét lên, những tiếng nói hốt hoảng của các thành viên cứ thế nối đuôi nhau, nhưng gần như Minhyun chẳng thể thấy điều gì rõ ràng.
- Anh ấy chảy máu rồi! Gọi cấp cứu đi! - Anh nghe thấy Daehwi nói, rồi bàn tay của JinYoung áp vào trán anh để ngăn thứ gì đó nóng nóng đang chảy dài ra, nó có mùi tanh và màu đỏ đặt trưng, Minhyun hấp háy mắt khi thấy những đốm đỏ ấy trang trí lên chiếc áo sơ mi trắng của mình.
Rồi ở đuôi mắt, anh nhìn thấy gương mặt lo lắng và gần như không còn chút màu sắc nào của KuanLin, cả Daniel đang đứng phía xa nữa.
- Gọi cấp cứu đi, nhanh lên!
Tiếng ai đó hét lên.
- Chúa ơi! Lấy gì cầm máu lại đi!
- Ngửa đầu ra Minhyun! - Tiếng KuanLin vang lên bên cạnh anh. - Không kịp đâu, chúng ta phải mang anh ấy tới bệnh viện gần nhất!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com