Chap 23
Cuộc đời là những hành trình không ngừng cố gắng tìm đến hạnh phúc, chẳng ai nổ lực vì một cái kết sẽ khiến bản thân có thể bị tổn thương. Đôi khi từ bỏ cũng chính là cơ hội,...
"Vì tôi nhớ chị."
Jisoo xoay người, ánh mắt vô cảm ngước nhìn Lisa. Khoảng cách gần đến mức nàng có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực và lòng ngực đang lệch nhịp của em.
"Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Hay do thần kinh Cảnh sát La vẫn chưa hồi phục?"
"Em nhớ chị."
"Đừng quên cô đã từng nói gì với tôi. Lời nói không thể cứ muốn là thay đổi được đâu." Hỏa dục trong nàng thập phần vơi đi, không còn khát vọng, không còn dục niệm, chỉ đơn thuần là một Jisoo ngạo kiều cao lãnh, quyết vứt bỏ thứ tình cảm vô dụng có thể sẽ cản trở nàng. "Cô đang đi sai hướng rồi vì chúng ta...sẽ không đi xa hơn!"
"____ Lisa nghẹn lại sau đó phì cười, nụ cười đắng ngắt. Nội tâm vừa hứng trọn một cú đau đớn, cành cây duy nhất bỗng dưng biến mất, nhẫn tâm đẩy cô rơi xuống đáy sâu vực thẳm____ Chị thật sự thoải mái với cuộc sống không một ai bên cạnh?"
"Hừ, tôi không hiểu ý của Cảnh sát La nhưng mà... dù chúng ta có tốt đẹp đến đâu, cuộc sống vẫn sẽ không buông tha một ai. Cô không thể đứng núi này trông núi nọ, đôi khi người trong cuộc còn chẳng hiểu nên cô đừng cố chen chân vào làm gì."
Thời gian có thể mày giũa một viên ngọc trở nên sáng bóng, cũng có thể bào mòn cảm xúc của bất kì ai..Lisa chậm rãi ngồi dậy, áo thun được cô thoát y khỏi thân trên. Cơ thể gầy gò với những vết bỏng nhẹ đỏ ửng, đâu đó còn nổi bật vết bầm tím. Jisoo ngơ ngác rơi mắt vào những thương tổn trên người Lisa, lòng ngực tự khắc nhói lên một tia đau đớn
"Cô đang làm gì vậy?"
Em bắt lấy tay nàng đặt trên ngực trái, "Nghe rõ không?" -thịch-thịch-thịch- Ngực trái không tự chủ đập rộn lên bởi sự chi phối của hệ thần kinh thực vật, vì chúng hoạt động một cách tự chủ, hoàn toàn nằm ngoài ý muốn của con người như hoạt động thần kinh của các loài thực vật. Cô có thể ngăn mình ngừng suy nghĩ hay khắc chế bản thân trước nàng, nhưng không thể ngăn được loại cảm giác chân thực hiện hữu từ trong tim.
"Em không chen chân vào bất cứ cuộc sống ai, mà chỉ muốn cùng người đó rẽ chung một hướng."
Jisoo bị cuốn sâu vào đôi mắt vô hồn của Lisa, nàng không thể kéo em ra khỏi mớ hỗn độn mà chính nàng cũng không thể lí giải. Cô và nàng, đều dần đi lệch khỏi quỹ đạo ban đầu
"Lại nói linh ti_____!" Môi nàng bất ngờ bị một vật mềm ấm phũ xuống, nuốt sạch câu từ của nàng. Người phía trên lần nữa tiếp xúc thân thể nàng, làn da nhẵn mịn mơn trớn trên da thịt nàng tiếp thêm nóng bức. Jisoo vòng tay, một cái chạm vào chốt áo, giải thoát cho đôi gò bồng trở về nguyên thủy. Nàng không ngăn được đôi tay hư hỏng đang sờ loạn khắp tấm lưng ướt đẫm của Lisa, vừa da diết bấu víu vào từng tất thịt.
Chi trên rụt rè chạm ngỏ vào khỏa đồi trước ngực, vật mềm ấm vừa tay như liều thuốc kích thích nàng, không tự chủ bắt đầu xoa nắn. Các nàng như hai con thiêu thân mặc kệ thế giới mà lao vào ái dục, mọi thứ dần trở nên thân thuộc và như một thói quen. Căn phòng mờ ảo trong ánh đèn bàn yếu ớt, sương đêm dày đặt phũ lấy cửa kính, chỉ còn lại tiếng thở dâm mỹ đứt quãng vang vọng trong không gian ái muội ...
(...)
×××××
•Kim thị:
"Đêm qua La tiểu thư đã đến tìm Luật sư Kim tại tòa án. Bọn họ cùng đến một quán bar, sau đó chúng tôi không thấy họ trở ra, chỉ còn mỗi đồng nghiệp của cô Kim."
~Rầm~ "Lũ vô dụng!" Min Young đập tay xuống bàn, cơ mặt phẫn uất chau lại, trong mắt nổi lên tia máu, tay nắm chặt thành quyền hiện cả gân xanh. Chưa bao giờ nàng bị ăn quả đắng như lần này, bỏ công việc từ Seoul tìm đến tận Inchoen chỉ để chờ đợi một người bận rộn theo đuôi kẻ khác.
"Chờ đó. Chị mãi mãi không có được thứ tôi muốn đâu!!!"
"Phó Tổng, thế giờ chúng ta sẽ làm gì?"
"Có lẽ nên đến lúc để chị ta biết được vị trí của mình ở đâu.!"
"??"
____
•Inchoen
~brừn brừn : Lisa tay cầm vô lăng, bên còn lại mở hộc xe lôi ra một chiếc phong bì giấy. Cô đắc ý đưa đến trước mặt Jennie đang ngồi bên cạnh. Cô ngẩn người song nhận lấy, không suy nghĩ liền mở ra bên trong
"Gì đây?"
"Là Joen P-yeong. Cậu ta đang ở Hàn Quốc."
"!!! Joen P-yeong?"
"Hắn đáp xuống sân bay Seoul vào trước ngày xảy ra vụ nổ. Sau đó di chuyển đến cảng Inchoen, bí mật gặp gỡ ai đó."
"Cảng Inchoen? Làm sao em có những bức ảnh này?"
"Từ một người bạn. Trước đây bọn em gặp nhau ở trường cảnh sát, sau đó cô ấy đột nhiên chuyển sang làm phóng viên nên rất giỏi trong những lĩnh vực này."
"Ân.. em có vũ khí bí mật thật lợi hại nga. Thế em đến Seoul để đổi lấy những thứ này?" Jennie nhìn người bên cạnh bằng đôi mắt nghi hoặc, đôi gò má Lisa lập tức ửng hồng một mảng, nuốt khan một tiếng
"Vâ..âng... Đúng vậy."
Cô gật gù, cẩn thận đem xấp ảnh cất vào ngăn túi :" Chị cứ nghĩ em về Seoul tìm người phụ nữ cao lãnh đêm đó chứ.. Hóa ra vì đại cuộc à?..."
".:....:.' D_ạ"
___
'Cộp_ cộp....'
"Tiểu thư."
Nàng lạnh lùng ngồi xuống ghế da sáng bóng, âu phục đen bó sát toát lên khí chất nữ vương. Ánh mắt đen dài nhìn đám thuộc hạ, cả bọn hiểu ya đều lui ra, chỉ còn một chàng trai dáng vóc cao lớn, chỉ ngưỡng 25. Cậu khẽ cuối đầu cười, trong mắt hiện rõ mê lụy với người phụ nữ trước mặt
"Tiểu thư. Chị vẫn khỏe chứ."
Nàng không màn đến cậu chỉ lạnh nhạt châm lửa một điếu thuốc, phì phò nhả ra một làn khói trắng. Toàn thân vô lực ngã về sau
"Bộ dạng này có phải lại gặp chuyện không vui, chỉ vừa về nước không lâu đã có người đắc tội chị rồi?" Cậu chậm rãi đi về phía nàng, nửa quỳ nửa ngồi dưới chân nàng như người phục tùng đang khao khát thân chủ, ôn nhu nắm lấy tay nàng, đặt xuống mu bàn tay trắng buốt nụ hôn của sự khao khát mong nhớ.. Nàng dững dưng phất tay khó chịu, chân mày chau lại còn có phần chán ghét nhìn cậu
"Tôi đang không vui, không có hứng thú."
"Young âh, nhưng tôi rất nhớ chị." Trước đây là cậu nợ nàng một mạng, đêm đó nếu không may mắn gặp được nàng có lẽ người tử tù không phải là lão già xấu số kia mà là cậu. Joen P-Yeong được nàng bảo hộ cùng xuất ngoại, thời gian đầu cậu làm lính đánh thuê cho một băng nhóm ở Bắc Hàn, sau đó theo lệnh nàng giúp đỡ Kim thị buôn lậu vũ khí, chen chân vào cuộc chiến chính trị. Mọi hành động đều dưới sự sắp xếp của nàng, như một cánh tay phải tuyệt mật.
"Chẳng phải trước đây đều do tôi giúp chị vui vẻ sao, hay bây giờ.."
Nàng lạnh lùng nhìn cậu, kể từ lúc sa vào ánh mắt ấy cũng chẳng còn hứng thú với loại tình cùng nam nhân. Hiện tại thứ nàng khao khát chính là cảm giác tận hưởng trong hơi ấm thân thuộc của Lisa, được em ôn nhu ôm lấy nàng kể cả có thô bạo cắm sâu trong người nàng, chứ không còn là cảm giác mua vui bằng độc chiếm thể xác.
"Tôi có việc cho cậu."
......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com