Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Chương 5:

Lisa đứng ở bậc thang dưới Trí Tú, so với nàng thấp hơn nửa cái đầu, cô chỉ cần hơi ngước lên một chút là có thể nhìn thấy ánh mắt của nàng.

Đôi mắt Trí Tú vừa đủ không quá to, nàng đang nhìn xuống, lúc này khóe mắt hơi cụp xuống mang theo quyến rũ chọc người và xen lẫn một chút thương yêu. Có lẽ bởi vì giờ phút này chủ nhân của chúng đang tập trung tìm ra quỹ đạo của các vết máu nên con ngươi đen láy rộ lõ ánh sáng lấp lánh.

Từ mắt đi xuống là chiếc mũi cao thẳng hoàn hảo, cánh mũi nhẹ mấp máy tùy theo hơi thở của chủ nhân, xuống chút nữa là bờ môi hình trái tim thỉnh thoảng hé mở để phụ trợ hô hấp bù cho cái mũi không nhận đủ dưỡng khí. Hơi ấm thổi ra vừa vặn đến ánh mắt của Lisa.

Hình như nàng bị cảm. Rõ ràng là dân y học, lại luôn không thèm quan tâm sức khỏe của bản thân, một năm có 365 ngày hơn phân nửa thời gian đều bị bệnh.

Thời tiết đã bắt đầu trở lạnh, sao còn mặc áo khoác mỏng như vậy. Nhìn thấy Trí Tú như trước không biết chăm sóc chính mình, trong lòng Lisa vô cùng khó chịu.

Khi Trí Tú làm xong công việc trên tay, nàng mới cảm giác được có một ánh mắt dán vào mặt mình. Nghiêng đầu, ánh mắt nàng và Lisa chạm nhau. Đôi mắt to tròn ngấn nước của Lisa ẩn hiện mờ ảo dưới ánh sáng đèn pin, khiến cho người ta không khỏi liên tưởng đến ánh mắt ướt sũng của một chú chó lông vàng bởi vì trông thấy chủ nhân về muộn. Bóng lông mi in vào che khuất một nửa đồng tử khiến Trí Tú không thể đoán ra ý nghĩa của cái nhìn chăm chú ấy ---- đánh giá? Tò mò? Hoặc là ủy khuất?

Trí Tú chịu không nổi loại tình huống này, vội vàng cúi đầu rời khỏi tầm mắt đối phương.

"Đã có quỹ đạo của vết máu. Người chết bị trương ở cổ bên trái, em chuyển người qua, bắt chước những mô tả trong vụ án." Trí Tú nhìn về phía vết máu trên tường, cố gắng khiến mình chú ý trở lại vào phá án.

Nghe được lời nói, lúc này Lisa mới lấy lại sự tập trung. Thân thể lập tức làm theo mệnh lệnh của nàng, dùng tư thế tiêu chuẩn quân đội xoay người về phía sau, cái này lại thật sự trông giống một chú chó săn lông vàng to lớn đang được huấn luyện.

"Người chết tại nơi này, bị hung thủ đâm vào động mạch ở cổ trái."

Lisa nghe vậy, đưa tay che vào cổ trái của mình.

"Chỗ này có rất nhiều vết máu có quỹ đạo không đồng nhất, chứng tỏ người chết bị đâm khi đang trong trạng thái chuyển động."

Lisa bảo trì động tác che cổ, lại đưa thêm một chân dài lên phía trước. Mô phỏng giống hình ảnh chạy trối chết ở hiện trường.

"Bởi vì động mạnh vỡ, một lượng máu thật lớn tràn ra, người chết chạy không quá hai bước, liền ngã quỵ ở trên cầu thang."

Lisa hạ người, bước hai bước, ngồi xổm xuống phần thang tối phía dưới."

"Tốt, tình huống đại khái chính là như vậy."

Trí Tú chống cằm, hướng địa điểm Lisa ngồi hài lòng gật đầu, tiếp tục hạ người xuống quan sát vết máu bên cạnh. Lisa đằng kia vừa được khích lệ tinh thần, cách hai bậc thang vẫn chu đáo soi sáng cho nàng.

Vết máu nhỏ giọt là vết máu được hình thành do máu từ trên người nhỏ xuống bề mặt vật thể dưới tác dụng của trọng lực. Loại vết máu này thường có hình tròn. Nếu chúng nhỏ giọt trong khi chuyển động các đường gờ xung quanh sẽ có độ dài khác nhau, hướng của các đường gờ dài chính là hướng chuyển động.

Trí Tú đi ngược lại hướng chỉ, dọc theo vết máu đến cửa phòng 407, nơi vết máu đột ngột dừng lại. Đồng thời có vết máu khác văng lên khung cửa.

Vết máu dạng văng là vết máu để lại do sự chuyển động của một vật thể bị dính máu, khi hung thủ vung hung khí, vết máu sẽ theo động tác này văng lên các vật thể khác và lưu lại dấu vết. Vết máu này có thể chỉ ra vị trí, cách thức ra tay, thậm chí chiều cao hay sức lực của hung thủ.

Nói cách khác, nơi này chính là trung tâm hiện trường. Người chết và hung thủ bắt đầu dùng vũ khí đánh nhau, đã bị vết thương đầu tiên.

"Sau khi Trương Vĩ đánh nhau với hung thủ bị thương, liền hốt hoảng mở cửa chạy ra ngoài." Lúc này Trí Tú đã đắm chìm vào trong thế giới riêng của nàng, giữ chặt cổ tay Lisa, một bên lẩm bẩm một bên đem Lisa đi đến cửa, "Hung thủ cũng theo sau chạy ra khỏi phòng." Tiếp đó, Trí Tú bước ra khỏi phòng.

"Trong quá trình Trương Vĩ chạy trốn, bởi vì bị thương đã để lại vết máu nhỏ giọt trên hành lang." Trí Tú tiếp tục nắm cổ tay Lisa đi dọc theo vết máu.

Đến chỗ góc cầu thang nơi máu phun tung tóe, Trí Tú dừng cước bộ, buông Lisa ra, đẩy cô tiến về phía trước, để Lisa đưa lưng về phía mình, sau đó vươn tay phải, giả bộ trong tay có hung khí, hướng thẳng vào động mạch cổ của cô. Ngón tay Trí Tú lạnh lẽo đụng vào cổ cô, Lisa cảm giác cổ phía bên phải cũng chợt lạnh theo.

"Không đúng." Lisa luôn im lặng cho Trí Tú bày bố đột nhiên mở miệng.

"Sao vậy?"

"Hung khí giết người là một loại vũ khí sắc bén, trong trường hợp này nên bị thương ở cổ bên phải, nhưng miệng vết thương của người chết ở bên trái cổ."

Trí Tú nghe vậy nhìn vào tay mình, miệng than thở, "Cũng phải." Sau đó làm động tác chuyển đồ vật từ tay phải mình sang tay trái, giống như trong tay nàng có một con dao thật sự. Sau khi tay trái cầm lấy "dao", Trí Tú lại hướng tay vào cổ Lisa.

"A hiểu rồi!" Trí Tú đột nhiên hét lớn khiến Lisa giật mình.

"Cái gì?"

"Rất có thể hung thủ thuận tay trái!"

Lisa xoay người lại, nghi hoặc nhìn Trí Tú.

Trí Tú lại đưa tay trái làm động tác cầm dao, nói, "Vết chém của Trương Vĩ và Hoàng Kinh tập trung nhiều nhất ở phía bên phải cơ thể." Tiếp theo nàng duỗi thẳng ngón tay chỉ vết máu trên tường, "Các vết máu ở hiện trường đều là phía bên trái của hung thủ." Sau đó nàng lại cầm lên cánh tay của mình, "Kết hợp với việc các vết thương phòng ngự của người chết ở bên cẳng tay phải, nghĩa là khả năng rất lớn hung thủ thuận tay trái!" Bởi vì phát hiện được chuyện hệ trọng, thời điểm Trí Tú nói chuyện ánh mắt nàng tỏa ra ánh hào quang.

Nhìn thấy bộ dáng Trí Tú hoa chân múa tay vui sướng kích động, Lisa cũng vô thức tươi cười.

"Trên mặt tôi có dính gì không, làm gì nhìn tôi như thế?" Thấy Lisa nhìn mình cười, Trí Tú tháo bao tay xuống sờ sờ mặt nàng, nghĩ rằng mình đã lỡ làm dính cái gì đó.

"Không có không có! Trên mặt Kim chủ nhiệm rất sạch sẽ. Hiện tại em sẽ báo cho mọi người tin tức kẻ tình nghi có thể là người thuận tay trái." Lén nhìn chằm chằm người ta đã bị phát hiện, Lisa nhanh chóng chuyển đề tài.

"Alo, Thái Anh a, cậu lập tức thông báo cho các anh em-----"

"LALISA, cậu chết ở xó nào vậy! Chẳng phải nói họp xong đi tới hiện trường sao!" Lisa còn chưa dứt lời, Phác Thái Anh bên kia liền mắng một trận.

Lisa nhanh đưa điện thoại ra xa để bảo vệ màng tai yếu ớt của cô. Đợi bên kia im lặng, cô mới nói tiếp, "Phác đại tiểu thư à, đừng mắng mình nữa. Bên này mình phát hiện được một chuyện."

"Nếu không phải chuyện quan trọng ngày mai tới cục mình từ mặt cậu."

"Mình và Trí Tú đi kiểm tra lại hiện trường, nhận ra hung thủ là người thuận tay trái." Lisa nói.

"Thuận tay trái? Đợi chút." Phác Thái Anh đăm chiêu. Sau khi treo điện thoại xoay người nhìn người nhà của Vương Kiệt.

Bởi vì bị Lisa cho leo cây, Thái Anh đành đi điều tra bên ngoài, tiếp tục tra hỏi những người có mối quan hệ với ba gã người chết, giờ này đang ở nhà của Vương Kiệt.

Không qua bao lâu, Thái Anh bấm điện thoại gọi lại, giọng điệu tựa như trả thù, "Bên này mình cũng có một thông tin tốt, muốn nghe không?"

"Nhiều lời như vậy là gì, nói mau!"

"Vương Kiệt là người thuận tay trái."

Trong khi Lisa bận rộn gọi điện thoại, Trí Tú đã phân tích gần hết quỹ đạo các vết máu của Hoàng Kinh bên trong phòng 407.

"Đúng là tin tức tốt!" Nói chuyện điện thoại xong, Lisa bước chân dài vào phòng 407.

Bởi vì quỹ đạo chuyển động các vết máu của Hoàng Kinh cũng không có cung cấp được thêm thông tin có giá trị. Hiện tại Trí Tú ngồi xổm trên mặt đất nhìn chằm chằm vũng máu khô cạn bên cạnh, nhàn nhạt phụ họa nói, "Tin tức gì?"

"Thái Anh bên kia điều tra được, một trong số người chết tên Vương Kiệt thuận tay trái."

"Huh?!" Trí Tú nghe vậy, lập tức đứng lên.

Bởi vì đã ngồi quá lâu, đột nhiên thay đổi tư thế khiến trước mắt nàng biến thành màu đen, bản thân đứng không vững chuẩn bị ngã trên mặt đất, Lisa từ xa xông lên ôm lấy nàng, phòng trường hợp nàng ngã sấp xuống.

Nàng mặc thật ít, Lisa thầm nghĩ.

Lúc này tiếng chuông di động của Trí Tú dồn dập kêu lên, lấy ra thấy tên hiển thị là phòng thí nghiệm.

"Chuyện gì?" Trí Tú tiếp điện thoại, vẻ mặt lạnh nhạt như cũ thoát khỏi vòng tay của Lisa.

Lisa phẫn nộ cũng đành thu hồi cánh tay đang dư thừa của mình về.

"Chủ nhiệm, chúng ta đã lấy được DNA của nghi phạm ở chuôi dao."

"Tiến hành so sánh với DNA của Vương Kiệt."

"Vâng."

Cúp điện thoại, Trí Tú đi đến xem xét khung cửa sổ nơi Vương Kiệt rơi xuống. Lisa tự giác theo sát phía sau nàng, trở thành một cỗ máy thịt người im lặng.

Trải qua tỉ mỉ kiểm tra, Trí Tú phát hiện trên khung cửa sổ có một dấu tay máu.

"Vương Kiệt phát hiện mình bị lừa, đầu tiên là đâm Hoàng Kinh bị thương, sau đó đánh nhau với Vương Vĩ, đuổi tới góc hành lang, sau đó giết Vương Vĩ, trở lại phòng 407 một dao giết luôn Hoàng Kinh. Cuối cùng đi đến bên cửa sổ, thả người xuống, nhảy lầu tự sát." Trí Tú nhìn ra ngoài cửa sổ nói thầm.

Lisa đứng ở sau lưng Trí Tú, nhìn thấy gió đêm lạnh lẽo đánh vào trên người nàng, thổi góc áo nàng tung bay, cô đưa tay cởi áo khoác phủ lên vai nàng, "Chị Trí Tú, đừng đứng ở đây nữa, gió quá, chị vẫn đang bị cảm."

Cảm giác được ấm áp phủ trên người mình, ban đầu Trí Tú thoáng bất ngờ, sau đột nhiên phản ứng lại, "Đội trưởng Lisa vừa gọi tôi cái gì?"

"A, xin lỗi." Lisa ý thức được mình đường đột, lùi về sau vài bước để lại khoảng cách thoải mái cho nàng.

Trí Tú điềm nhiên nhìn Lisa, vẫn như trước kia, dáng người cao gầy, chân vô cùng dài, khuôn mặt bầu bĩnh mang theo vẻ trẻ con thiếu đi tính uy hiếp, người ta sẽ cảm thấy được cô gái này không thích hợp để làm hình cảnh. Nhưng chỗ nào không giống, có lẽ là khí chất, khí chất đã thay đổi. Chó con nhỏ biến thành chó săn, một thân đồ đen, giơ đèn pin đứng trong bóng đêm như một sứ giả mang đến hi vọng chính nghĩa, toát lên vẻ trầm ổn lại đáng tin cậy. Chẳng qua giờ phút này ánh mắt chú chó săn lại có điểm sợ hãi.

"Cám ơn." - "Để em đưa Kim chủ nhiệm về nhà."

Trí Tú và Lisa đồng thời mở miệng.

"Đã hai giờ rạng sáng rồi, hiện tại về nghỉ thôi, vừa vặn ngày mai nhận được kết quả DNA là có thể kết án." Lisa nhìn đồng hồ nói.

"Ừ."

Lên xe, Trí Tú ngồi ở ghế sau, đọc tên một địa điểm, Lisa ngồi ở ghế lái mở bản đồ chỉ dẫn, khởi động xe rời đi.

Ô tô thong thả chạy trên đường, bên trong xe chỉ có âm thanh của đài radio, cả hai đều không đánh vỡ bầu không khí tĩnh lặng. Lisa tập trung lái xe, Trí Tú nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từ lúc ra hiện trường vào buổi trưa đến giờ, hầu như không được nghỉ ngơi, cơ thể hơi choáng, không qua bao lâu Trí Tú đã ngủ thiếp đi.

Nhìn qua gương chiếu hậu thấy gương mặt mệt mỏi say ngủ của nàng, Lisa vươn tay tắt đài, sao đó vặn điều hòa cao lên hai độ.

Ước chừng nửa tiếng sau, tới nơi ở của Trí Tú.

Thời điểm xuống xe, nàng trả lại áo khoác cho Lisa, lịch sự nhìn về phía cô nói, "Cảm ơn đội trưởng Lisa, áo khoác và sữa chocolate."

"Không có gì, Kim chủ nhiệm khách sáo rồi."

Nhìn theo Trí Tú tiến vào tòa nhà, đến lúc bóng dáng nàng tan vào trong bóng đêm, Lisa mới đóng lại cửa kính xe, lấy di động gọi một cuộc điện thoại.

"Này, Thái Anh."

"Lalisa, mình vẫn chưa tính sổ chuyện cậu cho mình leo cây! Nếu cậu không có lý do chính đáng thì cậu tiêu rồi."

"Mình phải theo đuổi Kim Trí Tú."

"Cậu theo ai liên quan gì đến mình, đồ điên." Thái Anh hùng hùng hổ hổ cúp điện thoại.

Lisa nhìn vào điện thoại đã bị ngắt cuộc gọi trong tay, kiềm lòng không được cười thành tiếng, cười đến mức nước mắt đều chảy xuống. Tiếng cười dần dần biến thành tiếng nức nở, cô đưa tay che kín mặt, để nước mắt tùy ý theo khe hở ngón tay tràn ra.

Chị đã trở lại, chị ấy thật sự đã trở lại, rốt cuộc Trí Tú đã trở lại rồi.

Đột nhiên điện thoại vang lên, là Thái Anh gọi tới.

Lisa vội vàng lau nước mắt trên má, hắng giọng một chút, cố gắng để thanh âm của mình trở lại bình thường, sau đó ấn nút nghe, "Huh?------"

"Cậu nói cái gì? Cậu phải theo đuổi Kim Trí Tú?!"

"Đúng vậy, mình phải theo đuổi Trí Tú, đem nàng trở về." Lisa thay đổi tư thế thoải mái dựa vào ghế, tiếp tục nói, "Cậu cũng phải nhanh lên nha, lỡ như Trân Ni của cậu chạy theo người khác, tới lúc đó có muốn cũng không kịp."

"Đi chết đi!" Một lần nữa Thái Anh táo bạo tắt điện thoại.

Nhìn thấy điện thoại lại tối đen, Lisa bĩu môi, khởi động ô tô đi về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com