Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[ShinShi] Đơn phương

Tình đơn phương ...nó lạ lắm!
Đôi khi muốn đến thật gần họ...nhưng đôi khi lại muốn đẩy họ ra xa...
Cái tình yêu tôi dành cho anh, nó lớn lắm nhưng toàn mang lại cho anh niềm đau. Thế nên tôi chọn cách từ bỏ để tốt cho cả hai.

Tôi rời bỏ chốn Tokyo hoa lệ này đến London chỉ để gạt hình bóng anh ra khỏi đời tôi. Một năm, hai năm, năm năm, tám năm trôi qua, chẳng quên được anh nhưng tôi lại học được cách không đau khổ vì nó nữa.

Nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay, tôi siết nhẹ chiếc áo len màu đen của mình. Nhiệt độ vào mùa đông ở Anh rất lạnh, càng lên càng cao càng lạnh.

Tuần trước tôi nhận được thiệp mời cưới của Ran, tôi mừng thay cho cô ấy. Cuối cùng cô ấy đã có thể tim được hạnh phúc thật sự qua chừng ấy năm. Tình yêu đơn phương mà, nó khó để bỏ lắm, tôi hiểu mà. Cô ấy dành cả thanh xuân để yêu Shinichi, rồi bỗng nhận ra đó chỉ là tình yêu từ một phía, còn Shinichi xem cô ấy như một người bạn tri kỉ vậy. Khi nghe tin hai người không đến với nhau, tôi đã rất sốc, nhưng chẳng dám liên lạc với cả hai. Tôi sợ khi nói chuyện với anh, công sức gây dựng màn chắn của tôi sập đổ, tôi lại lụy vì anh. Tôi sợ khi nói chuyện với cô ấy, tôi lại vô tình chạm vào nỗi đau của cô.

Lần này có lẽ tôi chỉ về đúng một tháng, xem như là kì nghỉ sau nhiều ngày làm việc, về quê nhà thăm người thân. Nhưng chắc chắn tôi sẽ không ở lại lâu đâu.

Khi máy bay hạ cánh, tôi nhanh chóng bắt taxi đi đến nơi tổ chức đám cưới. Tám năm trôi qua, Tokyo thay đổi rất nhiều, kể cả tôi cũng vậy. Cô gái mười tám tuổi năm nào đã trở thành thiếu nữ hai mươi sáu tuổi. Mái tóc màu nâu đỏ ngắn ngang vai bây giờ đã dài ngang lưng. Mái tóc buột nửa đầu, tôi mang một chiếc áo len cổ lọ màu trắng cùng với cái váy chữ A màu đỏ rượu làm tôn lên nước da trắng hồng.

Khi đến nơi, tay cầm chiếc vali đi vào trong. Nhìn xung quanh toàn là cảnh sát, luật sư và bạn bè lâu năm của cô ấy. Vào đến sảnh, tôi liền thấy Ran. Cô ấy mang một chiếc váy cúp ngực  trắng tinh khôi, mái tóc đen xoã dài uốn xoăn nhẹ. Nhìn thấy cô ấy như thế, tôi lại cảm thấy nhớ chị Akemi vô cùng.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi đi đến gần cô ấy,cúi nhẹ đầu chào vợ chồng ông Mori. Nhìn sang cô ấy, tôi cười nhẹ, đưa lấy một hộp quà màu hồng.

"Mori-san, mừng đám cưới hai người nhé!"

"Miyano-san, cuối cùng cậu cũng về Nhật, mình rất vui. Hiện tại Bác tiến sĩ và đội thám tử nhí chưa tới, cậu vào sảnh ngồi nhé!"

Ran niềm nở cầm lấy hai bàn tay tôi mà mỉm cười.

Có lẽ do tôi đến sớm nên vào trong chỉ có vỏn vẹn vài người. Tôi tìm vào một góc ở sân khấu mà ngồi, tiện để luôn cái vali ở đây.

Không lâu sau đó, tôi liền thấy Bác Tiến sĩ đến cùng lũ trẻ và...có cả anh. Tôi định đi đến nhưng lại thôi, tôi vẫn chưa đủ dũng cảm để gặp anh. Anh bây giờ khác xưa rất nhiều, chẳng còn là chàng thám tử khờ khạo như trước nữa, thay vào đó là chàng trai chính chắn, lịch lãm và có vẻ anh ít nói hơn. Tôi muốn đi đến mà ôm anh vào lòng, giải toả nỗi nhớ trong bao nhiêu năm trời nhưng tôi lại không làm. E rằng anh quên mất người cộng sự đã trốn anh đi mất rồi. Tôi cười buồn, chắc hẳn anh giận tôi lắm. Nhìn anh cười vui vẻ với Ran, có lẽ hai người đã buông xuôi hết mọi chuyện rồi. Nhìn những người cùng trang lứa, ai ai cũng có một nửa của riêng mình, thậm chí Hattori Heji đã là ông bố một con, còn tôi vẫn lẻ bóng một mình, cô đơn lắm!

Thật sự ở bên đó, tuy là quê hương của mẹ, nhưng đối với tôi vẫn là đất khách quê người, xa lạ, không người thân thích. Đi làm từ sáng tới tôi, đêm về ngủ và thế rồi cứ lặp lại như vậy, lâu lâu có xả giao đi chơi một chút với đồng nghiệp cho khuây khoả, nhưng vẫn buồn, trống vắng. Đôi khi nhớ tới Bác tiến sĩ cũng đang đơn độc một mình như tôi, lại cảm thấy thương bác ấy. Tôi quả thật sự vô tâm khi đối xử với người đã cưu mang mình đúng không nhỉ?

Buổi tiệc diễn ra suôn sẻ như mong đợi, ai ai cũng chúc phúc cho đôi vợ chồng trẻ. Khoảnh khắc cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau và cùng chìm đắm trong nụ hôn nồng thắm làm tôi tưởng tượng mình mai sau rồi cũng sẽ đứng ở đó, khoác lên mình bộ váy cưới màu trắng thướt tha. Nhưng chú rể là ai thì tôi vẫn không biết, tôi vẫn cứ ước rằng người sẽ  bên tôi cùng bước vào lễ đường là anh. Có lẽ cái điều ước vừa rồi sẽ khó thành hiện thực lắm!

Khách mời xung quanh dần đi về hết, trong hội trường chỉ còn vỏn vẹn vài người thân quen. Do tôi chọn ngồi ở trong góc nên chẳng ai nhận ra tôi đã về đây cả, kể cả bác tiến sĩ, và anh. Bác tiến sĩ chưa kịp gặp tôi đã đi về trước để chở đội thám tử nhí về nhà. Tôi dự định nhờ Bác chở về nhưng bây giờ đành phải tự bắt taxi về nhà. Tôi cầm lấy chiếc vali mà đi về phía cửa, chỉ mới đi được vài bước, một tiếng hét lớn vang lên. Tiếng hét ấy khiến mọi người còn ở trong hội trường phải ngoái đầu lại nhìn về hướng của tiếng hét ấy. Tôi chắc rằng một vụ điều tra gam go sẽ sắp diễn ra đây.

Đúng như tôi dự đoán, một vụ án mạng đã diễn ra. Thật tồi tệ khi nó diễn ra vào ngày đại sự của Ran. Mọi người trong khán phòng đi về phía nạn nhân xấu số, ai nấy đều sợ hãi và xì xầm to nhỏ.

"Mau đóng hết cửa lại không cho ai thoát ra cả, mau gọi cảnh sát luôn đi!" Một giọng nói lớn vang lên. Chủ nhân của giọng nói đó không ai khác chính là anh - Kudo Shinichi, chàng thám tử đã đồng hành cùng sở cảnh sát suốt bao nhiêu năm qua. Bỗng tôi cảm thấy nhớ lúc trước, cứ hễ anh đi đâu là gặp án mạng, nếu bây giờ tôi là Haibara Ai thì tôi sẽ không ngại mà nói "Đồ nam châm hút xác đáng ghét!"

Ở ngoài cửa thì bị chặn lại nên tôi đành đứng ở đây cho đến lúc điều tra xong. Nhìn các cảnh sát điều tra mà tôi lại nổi hứng tò mò như hồi còn trong đội thám tử nhí. Tôi đứng ở vòng người ngoài cùng, nhón chân nhìn nạn nhân ở bên trong. Hình như nạn nhân là một nhân viên phục vụ ở đây. Có lẽ tổ điều tra đang gặp khó khăn vì nhân viên Pháp y chưa tới, chính vì vậy họ vẫn chưa biết nguyên nhân tử vong là gì. Người nạn nhân không hề có vết thương nào, rất có thể là bị ngộ độc, lần này làm khó cho Shinichi rồi, vì hoá học vốn chẳng phải sở trường của họ.

"Conium" Tôi cao giọng nói, mọi người đổ dồn ánh mắt về phía tôi. Tôi có chút ngại ngùng khi bị nhìn như vậy. Với tấm bằng tốt nghiệp ngành Hoá -Sinh loại tốt của trường Đại học danh tiếng bên Mỹ thì tôi đã nhận ra ngay nạn nhân bị nhiễm độc gì. Để nhanh chóng đi về nhà bác Tiến sĩ thì tôi phải trợ giúp họ điều tra nhanh vụ này thôi.

Tôi bước tới gần nạn nhân, ngồi xuống để nhìn rõ cơ thể của người đó hơn. Tôi xin một người cảnh sát đôi găng tay thì bị cản không cho tôi bước vào đây.

"Cô ấy có thể giúp chúng ta, để cô ấy khám nghiệm đi" Shinichi liền nói giúp, tôi quay đầu nhìn anh, thấy anh đưa một đôi găng tay mới cho tôi. Trông anh chẳng bất ngờ sự xuất hiện của tôi, anh đưa găng tay cho tôi rồi tiếp tục công việc điều tra của mình. Ngược lại, tên cột nhà cháy Hattori Heiji lại la toáng lên khi nhìn thấy tôi, làm cậu bé nhỏ trên tay cậu ta phải khóc lớn.

Tôi cùng anh kiểm tra người nạn nhân, tôi nói cho anh thời gian và nguyên nhân tử vong cùng với những điều cơ bản về chất độc mà nạn nhân nhiễm phải. Một người nói, một người lắng nghe và đưa ra suy luận, chúng tôi lại làm việc với nhau như hai người cộng sự nhỏ tuổi Conan và Ai.

Như những người bạn của cô dâu toàn cảnh sát và thám tử tài ba nên vụ án cũng nhanh chóng kết thúc. Hung thủ là bạn thân của nạn nhân, chỉ vì những xích mích trong đời tư nên mới ra cớ sự như này.

Tôi nhanh chóng đứng dậy để rời khỏi nơi đây. Mấy chục phút vừa qua đối với tôi thật chậm. Bầu không khí giữa hai người thật ngột ngạt khiến tôi không hề thoải mái. Khi vừa mở đôi găng tay ra, vòng tay to lớn của anh ôm chặt lấy tôi. Tôi bất ngờ mở rộng đôi mắt, cả người cứng đờ, đôi găng tay vừa mở ra rơi xuống nền nhà. Bỗng nhưng tôi chẳng để ý những người xung quanh đang dán chặt đôi mắt bất ngờ về phía chúng tôi nữa, cứ như ở đây chỉ còn hai người chúng tôi.

Tôi không hiểu hành động này của anh, hồi nãy thì ơ thờ, còn bây giờ thì ôm chặt tôi như thế này. Tôi cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh phả vào bên tai tôi và thứ gì đó ươn ướt trên mái tóc. Anh khóc ư? Cả người anh run lên bần bật, tôi nghe rõ giọng nói khàn đặc của anh ở bên tai tôi.
" Haibara Ai, cậu là một bà phù thủy xấu xa! Sao cậu lại để người đã suýt chết vì cậu ở một mình ở nơi này cơ chứ!?"
" Tôi còn chưa nói với cậu rằng tôi yêu cậu như thế nào mà..."
Chuyện gì thế này, không phải tôi nghe nhầm chứ. Kudo Shinichi nói yêu tôi, người mà tôi thầm thương tám năm trời cũng yêu tôi. Trong tôi dâng lên sự xúc động không tả nổi, sống mũi tôi cay cay, đôi mắt mờ đi vì những dòng nước mắt.

Rốt cuộc lựa chọn rời đi của cô là đúng hay sai. Có vẻ nó hoàn toàn sai khi khiến cả tôi và anh đều phải tự sống một mình với cái tình yêu này. Cứ tưởng rằng anh sẽ hạnh phúc nhưng ngược lại. Anh đã kìm nén cảm xúc của mình suốt thời gian điều tra, đến khi kết thúc thì như vỡ oà ôm lấy tôi. Tình yêu của anh như thế nào lại có thể khiến chàng thám tử tự tin ngày nào trở thành chàng trai yếu đuối khóc trên vai cô thế này.

"Xin lỗi...xin lỗi cậu, bây giờ tôi ở bên cậu rồi đây, tôi không bỏ đi nữa đâu" Tôi vòng hai tay ôm lấy anh mà xoa tấm lưng đang run lên vì nức nở, áp mặt vào vai anh mà tham lam hít lấy mùi hương mà mỗi đêm nhung nhớ.

Hoá ra chúng tôi đều yêu nhau, không phải tôi yêu đơn phương anh.
Giá như tôi mạnh mẽ, can đảm trở về Nhật sớm hơn thì cả hai không phải ngóng chờ người kia lâu đến vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com