Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

kongbest; đứa trẻ trong làng [1/2]

vừa nghe nhạc vừa đọc i cho đúng cảm xúc nhân vật nhé:

————

tôi là đứa trẻ khá trầm tính trong làng, với nhan sắc ưa nhìn này các bạn nữ luôn đổ tôi ứ ừ

tôi tên là thành công, sống trong một ngôi làng nghèo khổ và đông dân, nhưng họ đều là người tốt

trong ngôi làng ấy có cậu bé tên đào, là cậu bé năng nổ và không kém phần nghịch ngợm, em ấy luôn bày trò để trêu tôi, nhưng tôi luôn nhẫn nhịn em vì tôi đã phải lòng em từ cái nhìn đầu tiên

ai cũng luôn muốn ở bên người mình yêu thương, tôi cũng vậy, tôi yêu em bằng cả tấm chân thành này. suốt thế gian ấy, tôi luôn muốn phiêu lưu cùng em, phiêu bạt trên cánh đồng cỏ vàng úa dải đầy ánh hoàng hôn

"bà ơi, hôm nay bạn đào lại cho con kẹo này!" tôi vui vẻ khoe với bà

"lại thằng bé đấy à! hai đứa thân nhau thế nhỉ, nếu nó mà là con gái bà sẽ gả con cho nó đấy" bà cười

"bà ơi, nếu là con trai thì không được cưới nhau ạ?" tôi ngây ngô nói

bà liền im bặt, không muốn nói những điều quá sức chịu đựng với một đứa trẻ mới lên 8. bố mẹ mất sớm, nhà nghèo nàn, chỉ còn hai bà cháu lục đục bán đồ kiếm tiền sống cho qua ngày

bà nói cháu bà luôn là cháu trai ngoan nhất trái đất, cháu từ nhỏ không đòi hỏi bất cứ điều gì. bà sót lắm, nhìn cháu bà thiếu đi tình thương bố mẹ và sống trong một ngôi nhà nghèo nàn ấy, cháu chưa từng than thở với bà bất cứ thứ gì. có lẽ bà luôn cảm thấy tội lỗi...

hàng đêm tôi luôn nằm quay vào góc tường mà khóc, nỗi nhớ bố mẹ không thể nào phai trong tâm trí của đứa trẻ ấy...nhà tôi nghèo đến mức, sinh nhật tôi hai bà cháu sẽ làm từ sớm muộn đến tối rồi mua tạm một chiếc bánh rẻ tiền hoặc hộp bánh nhỏ đã hết hạn để mà ăn

nhưng tôi đã kết bạn được với em, em là cậu bé dễ thương mà tôi gặp. em có đầy đủ những gì mình có, nhưng em cũng luôn thiếu đi tình thương gia đình

bố mẹ em ấy ly hôn trong cuộc cãi vã, tôi nghe người lớn kể rằng, mẹ nó nghi thằng bố ngoại tình nên đã cuốn gói đi mất tăm khỏi gia đình, bỏ mặc lại đứa con trai đầu lòng đang cố gắng níu kéo mẹ nó

ngày hôm nay, tôi ngồi xuống nền đất cỏ, tay cầm bát cơm cho mấy con cá ăn. miệng vui đời hát lên bài ca vui nhộn

bỗng em ấy đi đến, ngồi xuống bên cạnh tôi và nói

"hôm nay anh lại cho cá ăn đấy à?" nó nhìn xuống nước ao, đôi mắt đỏ sưng đầy mệt mỏi nói với tôi

"ngày nào anh cũng thế mà em.." tôi nhận ra, nhưng tôi không dám hỏi em, tôi sợ tôi một lần nữa sẽ chạm đến sự tổn thương của em. tôi xót xa

cả hai đứa bọn tôi cứ ngồi trò chuyện với nhau như vậy đến chiều gần tối, bố em đi tìm em

em đứng dậy, vẫn còn vương vấn không muốn về, người em run rẩy

"tạm biệt anh nhé!" em nói rồi bước đi

"ngày mai lại ra đây nữa nhé! anh luôn ngồi ở đây mà" tôi nói

"vâng ạ!" em chạy đi

nhìn em dần đi khuất tầm mắt, tôi cũng đứng dậy mà chạy về

tối hôm ấy bà nấu cho tôi nhiều món ngon, tôi rất thích chúng

"ăn nhiều vào nhé con, bà nấu toàn đồ ngon đấy. hôm nay bà bán nhiều hơn mọi ngày con ạ!"

"bà ơi? sao bà ăn ít thế bà, còn nhiều đồ ăn lắm bà ăn đi để không đói!" tôi nói

"bà không đói đâu, con ăn đi" bà gắp đồ ăn vào bát tôi

sau khi ăn xong, tôi dìu bà về giường rồi một thân rửa bát với nước lạnh của buổi tối đầy sương mù, tối ấy đã là trời dần chuyển đông rồi. tôi lạnh lắm

sau khi rửa bát xong, tôi chạy vào và ngủ với bà

sáng hôm sau, tôi lại đi ra chợ bán cá với bà, đến tận trưa, sương mù đã tan hết. hai bà cháu vội vã đi về để ăn bữa trưa

đến chiều muộn, tôi lại ngồi cho cá ăn, hít thở không khí trời mà mùa đông đem tới, tôi nghe thấy tiếng bước chân. tôi quay đầu lại, là đào, em ấy lại đến đây

"chào" em ngồi xuống

"chào em nhé, hôm nay nhìn buồn thế em? có chuyện gì kể anh nghe?" tôi nhìn thấy nét mặt méo mó ấy, lòng tôi như thắt lại

"em..chẳng có gì đâu, tự nhiên em thấy chán mà" em nói

"thế à, cười lên đi! buồn nhiều không tốt đâu, em phải cười lên nó mới đẹp" tôi đưa tay lên mặt, kéo hai khoé môi lên tạo thành một nụ cười hoàn hảo

em cũng làm theo, cả hai dần cười lớn

"đấy! em cười thế có phải đẹp hơn không!" tôi xoa đầu em

"hì hì, thế em sẽ cười mãi nhé" em ngây ngô nói

"có ai nói rằng em rất xinh chưa?" tôi nói vu vơ

"xinh á!? xinh chỉ cho con gái thôi! còn em là đẹp trai nhé!"

"thế á!? thế thì đào là đẹp trai nhất thế giới" tôi cười

hai bọn tôi chơi đùa đến chiều sớm tối, em tạm biệt tôi đi về

"anh công! ngày mai, ngày nữa vẫn đợi em anh nhé! đừng có bỏ mặc em đấy" em quay lại hét lớn

"anh biết rồi! em về đi kẻo muộn ba lại la em!" tôi đáp lại

em gật đầu rồi chạy đi, tôi cũng bước về nhà

tối hôm ấy, là ngày vui của tôi

sáng hôm sau, tôi cùng bà lại ra chợ cùng ngồi bán đồ đến khi trời sương đã tan hết, tôi về nhà nấu cơm rồi làm vài món đơn giản để bà bớt cảm thấy nặng nhọc. tôi từ nhỏ nghèo quá, không có tiền ăn học, từ khi bố mẹ mất, sự nghiệp học hành của tôi vì vậy mà tan rã, là do tôi không thể kiếm nhiều tiền tự mình ăn học, bà cũng không thể vác lưng đau của mình đi kiếm ăn. tôi nghỉ học để làm cùng bà, chỉ cần bà sống, tôi vui lắm

chiều tôi lại ngồi cho cá ăn, lạ thay hôm ấy lại không thấy bóng dáng em đâu? chắc là hôm ấy ba lại mắng em, không cho em đi nữa

tôi cứ vậy ngồi đến gần tối, tôi bỏ cuộc rồi về nhà

tâm trạng hôm ấy của tôi như mất đi, tôi mang sự u ám về nhà. bà thấy thế liền hỏi nhưng tôi không trả lời

cứ như vòng lặp, sáng cùng bà kiếm tiền, trưa về nhà nấu ăn, chiều lại ngồi cho cá ăn, ngồi đợi em, nhưng em không xuất hiện

tôi vẫn ngồi ở đấy, cứ đến lại về, từ chiếu đến tối. như một vòng lặp không lối thoát, em chưa xuất hiện

từ ấy cũng đã 6 năm, tôi đã 14 tuổi. nhưng em mãi vẫn chưa về

tôi không biết em đi đâu, em có làm sao, em có bị gì. tôi đều không biết, không ai nói cho tôi

nhưng tôi vẫn luôn ngồi đấy, mong chờ một ngày em sẽ bước đến và ngồi bên cạnh tôi

cứ vậy thời gian dần bước đi. ngày hôm ấy là sinh nhật tôi, em vẫn không về chúc mừng tôi lấy một câu, không có tín hiệu gì cho biết em đã quay lại

tôi ngồi bên đồng cỏ, mông lung nhìn xa xăm, tôi đã đến tuổi dậy thì, và đây sẽ là sinh nhật tôi bước vào tuổi 15. tôi ngồi trên đám cỏ xanh mướt, nhìn ánh nắng len lỏi qua các tán cây chiếu xuống

tôi khóc, tôi nhớ em lắm, nhớ những ngày em bên cạnh tôi, nhớ những ngày em cùng tôi chia sẻ về những ngày ở nhà, và tôi nhớ cả em nữa

tôi lau sạch nước mắt rồi về nhà trong sự buồn bã. khi về nhà, tôi thấy cô tôi từ thành phố về đứng nói chuyện với bà tôi

"công về rồi à cháu, ra đây cô bảo"

"! vâng!" tôi chạy ra

"cháu muốn cùng cô lên thành phố làm kiếm tiền không cháu? cô sẽ lo việc ăn học và may mặc cho, cô sẽ về đây thường xuyên để chăm sóc cho bà" cô nói

"nhưng.."

"đi đi công, học hành cho thành người đi con, bà ở nhà bà lo cho bà được, con kiếm nhiều tiền rồi quay về đây với bà" bà nói

".." tôi lưỡng lự rồi gật đầu đồng ý, cùng cô bước vào nhà để thu dọn đồ rồi cô sẽ đưa tôi lên thành phố

tôi sợ rằng, bà ở nhà sẽ cô đơn, sẽ chẳng ai bán cá cùng bà, chẳng ai nấu cơm với bà, chẳng ai nói chuyện với bà. sợ rằng bà sẽ cô đơn nhưng..tôi không có lựa chọn gì khác. tôi khóc nức nở ôm lấy bà lần cuối

và đêm ấy, cô dắt tôi ngồi lên xe khách rồi bước về thành phố. tôi luyến tiếc nhìn ngôi nhà ấy lần cuối, tôi rưng rưng

sáng hôm sau, cô dìu tôi vào nhà sau chuyến đi mệt mỏi. có cậu con trai chạy ra chào đón cô

"mẹ ơi! mẹ về rồi à!? tú nhớ mẹ lắm, mẹ ơi" cậu trai ấy ôm trầm lấy mẹ

tú: cryishere

tôi nhìn mẹ con họ ôm nhau mà ghen tị. bỗng cô vẫy tay ý muốn tôi lại gần, tôi bước đến và cô ôm cả hai đứa nhỏ

"giờ đây, công sẽ là thành viên trong nhà chúng ta con nhé" cô nói với con trai cô

"vâng ạ!" cậu vui vẻ chấp nhận, không chút khinh bỉ tôi, tôi rưng rưng ôm lấy cô mà khóc. tôi nhớ nhà lắm, cảm động khi họ sẽ luôn yêu thương mình hết mực

cứ thế thời gian trôi đi. tôi giờ đã 18 tuổi, thằng tú mới 15 tuổi

tôi giờ đây đã là thiếu niên cao ráo và đẹp trai, tôi được ăn học đầy đủ, được mặc đẹp

tôi luôn chăm chỉ trong học tập. tôi đã học rất nhiều trong 3 năm qua. tôi đã đuổi kịp các bạn đồng trang lứa

năm 18 ấy, tôi ngồi ăn bữa cơm cuối rồi tạm biệt gia đình cô để đi xa học đại học

cô ôm tôi mà an ủi, mong rằng mọi thứ tốt đẹp sẽ đến bến tôi. tôi nức nở ôm cô

và thằng tú cũng bon bon chạy lại ôm tôi. nó sẽ nhớ tôi lắm, tội nghiệp nó

và tối ấy, tôi bước lên xe khách rồi tiến xa khỏi nhà của cô. tôi lại lần nữa luyến tiếc cả nhà đang vẫy tay với tôi. tôi nhìn cô của tôi, cô xúc động ôm lấy chồng mà khóc, thằng tú đứng cạnh cứ vẫy tay với tôi mãi

đến gần trưa tôi mới đến nơi, bước xuống và đi tìm cho mình một khu để tá túc. khi tôi tìm được một nhà trọ, chỉ còn phòng đôi nên tôi đành chấp nhận ở tạm

khi tôi lấy chìa khoá bước vào, bên trong rất ngăn nắp, có vẻ như là người sạch sẽ nhưng lại không thấy chủ đâu. tôi cất đồ rồi đi xin việc

khi xin việc tôi được vào làm ngay ở quán cà phê, tôi làm thêm ở đấy đến tối rồi mới về

khi mở cửa bước vào tôi thấy một cậu trai đang ngồi học bài trên giường. tôi nhận ra sự quen thuộc ấy, tôi run run lên tiếng

"đào, phải em không hả đào!?"

"sao anh biết tên tôi?"

còn tiếp

-> tớ không sửa lỗi chính tả, mọi người thông cảm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com