Phần 21. Không quan tâm
Jennie ngồi trên giường nhởn nhơ chơi điện thoại, quả nhiên nếu nói đây là bắt cóc thì chẳng ai tin đâu. Jisoo mở cửa phòng ra, cô nhìn người kia đầy ý cười.
-Đi chơi với tôi?
Jisoo ngồi xuống giường, mỉm cười đầy ôn nhu. Jennie vẫn không quan tâm, cô nằm dài trên giường, trên tay vẫn khư khư lấy cái điện thoại.
Jisoo nhìn người kia cảm thấy có chút khó chịu, rõ ràng là có nghe cô nói nhưng tại sao lại không trả lời? Điều này là không thể chấp nhận được.
Jisoo giật mạnh chiếc điện ra, hai mắt đăm đăm nhìn vào người kia. Jennie có hơi giật mình, cô bây giờ mới chịu để ý đến Jisoo, ngồi lại ngay ngắn.
-Người ta dùng miệng để nói chứ không phải dùng tay đâu.
Đúng như những gì Jisoo nghĩ, Jennie thật sự miệng lưỡi hơn người. Chỉ cần nói "trả điện thoại cho tôi" thôi là được rồi, tại sao lại dùng cách nói này?
Jisoo lại thả lỏng người, mỉm cười nhẹ nhàng, cô giơ diện thoại lên trước mặt Jennie, hơi nhướn người về phía trước.
-Vậy chúng ta ra ngoài đi dạo, tôi sẽ trả lại điện thoại cho cô.
Jennie vẫn là biểu hiện không cảm xúc, không gật cũng chẳng lắc mà lại đăm chiêu suy nghĩ gì đó trong đầu. Jisoo đương nhiên thấy, cô nói tiếp để cắt ngang suy nghĩ kia.
-Không được? Vậy tôi đi trước nhé, cô cứ ở trong này đi.
Jennie nhíu mày, người này rốt cuộc là muốn gì đây? Cố ý làm khó cô hay sao vậy. Jennie suy nghĩ một lúc thì gật đầu đồng ý, dù sao cũng là đi dạo, chẳng chết ai được, hơn nữa, càng dễ dàng cho cô trốn thoát.
Jungkook ngồi bên cạnh giường, nhìn người con gái kia vẫn còn đang ngon giấc khiến cậu có chút khó chịu nhưng cũng không phải hoàn toàn.
Cậu khẽ thở dài, đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc cô, cậu không biết chuyện gì đã xảy ra và cũng chưa từng nghe qua về quá khứ của cô. Cậu rất muốn biết nhưng lại chưa từng có ý định tìm hiểu về nó.
Nếu như cô không có ý định nói ra thì cậu cũng không cần phải cố ý truy cứu làm gì. Cậu tin rằng một ngày nào đó, Lisa sẽ dựa vào vai cậu như một nơi vững trãi, sẽ tin tưởng cậu và sẽ xem cậu như một cuốn nhật kia nhỏ.
Nhưng dù sao thì nó cũng chỉ là sẽ, cũng chỉ là giả dụ và hy vọng thôi. Jungkook nắm chặt lấy bàn tay gầy gò của Lisa, ả đàn bà Jinie kia, chắc chắn cậu sẽ tự tay xử lý ả cho đến khi muốn sống không được mà chết cũng không xong.
Bỏ qua một lần, không có nghĩa là sẽ bỏ qua mãi mãi, chính vì thế, nếu ả đã không biết sợ thì hãy để cậu xem, lá gan của ả lớn đến mức nào đi.
Lisa bỗng nhiên có chút cử động, hai mắt lim dim mở ra từ từ, đầu cô hơi choáng váng. Cô thấy có người trước mặt mình cùng một bộ vest đen lịch lãm, vô thức đưa tay lên cao như muốn chạm vào đối phương.
Jungkook thấy vậy liền lập tức đưa tay lên năm lấy tay cô, chưa kịp để cô lên tiếng thì cậu đã mở lời trước.
-Là tôi, Jeon Jungkook.
Cậu sợ cô sẽ giật mình nên mới vội vàng như vậy, Lisa cảm thấy nhẹ nhàng hơn khi nghe giọng của cậu. Cô bắt đầu thật lỏng cơ thể hơn, đôi mắt vẫn nhìn Jungkook không rời.
Bà Lee đã ngủ từ lâu, vẫn đang nằm ở sô pha đằng kia. Nhưng vì muốn gặp cô nên cậu đã liều mình bước vào, cũng may mắn là không làm Lee phu nhân thức dậy.
-Được rồi, nói đi, ai đã khiến cậu thành ra như vậy?
Giọng nói của Jungkook ngay lúc này có chút trầm hơn thường ngày, một chút lo lắng xen lẫn sự tức giận. Lisa chỉ lắc nhẹ đầu, thấy cô có ý định ngồi dậy, Jungkook vội vàng đỡ lấy.
Lisa bỗng nhiên lại đặt tay lên vai cậu, không nói gì cả, chỉ nhau chằm chằm. Được một lúc, Jungkook định lên tiếng thì Lisa nhanh chóng dành lấy lời thoại.
-Đừng nói!
Cô đưa ngón tay lên che miệng Jungkook, cô không muốn nghe điều gì không vui ngay lúc này. Ngay khi vừa mở mắt, trong đầu cô chỉ toàn hình ảnh của Jennie nhưng bỗng nhiên lúc nãy, lại nhìn thấy Jungkook, cô thật sự bất ngờ và đương nhiên cũng rất vui.
Xem ra vẫn còn có người khác quan tâm đến cô.
Jungkook đưa đôi mắt ôn nhu nhìn cô, đây có được xem là họ đã chạm xác thịt rồi không? Cậu hơi nghiêng đầu, trên môi lại tỏ ý cười, nếu Lisa tiếp tục làm thế, cậu chắc chắn sẽ cắn ngón tay của cô đấy!
-Cậu.....đến đây vì lo lắng cho tôi?
Lisa từ từ thả thay xuống, Jungkook đương nhiên nhìn ra, ánh mắt đầy tia hy vọng và cả sự vui sướng từ cô. Cậu có nên chọc cô một chút hay không nhỉ?
-Cậu nghĩ sao?
Lisa trầm ngâm một lúc thì kéo chăn ra, cô muốn đứng lên và đi ra ngoài hưởng một ít gió trời. Jungkook vội đỡ lấy cô, cả hai cùng tiến ra phía lan can.
Vì trời tối nên cũng có chút gió lạnh, Jungkook cởi áo khoác của mình ra, choàng lên người cô. Lisa không nói gì, cô vẫn nhìn lên bầu trời tối kia.
Hôm nay có rất nhiều sao nha, vô cùng đẹp đi. Cô bỗng nhiên lại nhớ đến ba mình, ông có một cái kính thiên văn rất to. Mỗi tối là cô lại cùng ông nhìn ra vũ trụ với rất nhiều thứ vô cùng đẹp.
Giá như bây giờ cô cũng được nhìn thấy thì hay biết mấy. Bỗng nhiên Jungkook đưa chiếc điện thoại ra trước mặt cô.
-Chụp hình nhé.
Nụ cười tươi này của cậu, đã lâu lắm rồi cô chưa được nhìn thấy. Lisa khẽ cười, Jungkook liền nhanh tay bắt lại khoảnh khắc ấy. Lisa thở dài, cái tính trẻ con ấy vẫn không chịu thay đổi mà.
Taehyung mệt mỏi dựa người vào sô pha, tiếng nhạc xập xình cùng ánh đèn mờ ảo. Bên cạnh là Jimin và một đám đàn em khác, việc ai mấy làm, chẳng ai để ý đến ai cả, chỉ có Taehyung và Jimin mới có đề tài để nói chuyện thôi.
-Biết gì không?
-Không!
Taehyung nghe xong câu trả lời kia thì quê độ biết chừng nào, cái tên này ít nhất cũng phải cho anh cơ hội nói xong câu hỏi đi rồi muốn trả lời gì thì trả lời chứ?
-Nghe nói Jungkook đang định mua miếng đất phía Bắc đấy.
Jimin nhướn mày đầy bất ngờ, thật sao? Cậu nhóc này lại muốn chơi chứng khoán à?
Jimin hơi gật đầu, anh uống một ngụm rượu trong ly rồi chẳng mảy may suy nghĩ gì nữa. Taehyung thở dài, rốt cuộc là Jimin có thật sự đặt tâm vào công việc hay không vậy?
-Thấy gì không?
Đang ngồi thì trước mặt Taehyung bỗng nhiên xuất hiện một chiếc điện thoại, bên trong là một màn hình màu đen với những đường chỉ màu dạ quang.
Đó chẳng phải là biểu đồ của mảnh đất phía Bắc hay sao? Nhưng Jimin đưa cái này cho anh để làm gì cơ chứ?
-Thấy không? Nó chỉ có 6,5 mà thôi, không hơn không kém.
Taehyung nheo mày nhìn kỹ lại, quả nhiên là một con số không cao so với Jeon gia nhưng nếu như vậy thì làm sao mà Jungkook lại muốn mua?
Khoan đã, mảnh đất phía Bắc chẳng phải là........đúng rồi, sao anh lại không nghĩ ra cơ chứ.
Nếu như số tiền ở đây chưa tăng cao, tức là chưa ai biết gì về giá trị thật sự của nó. Mà nếu là như vậy, Jungkook sẽ lời dụng giá cổ phiếu còn chưa tăng mà nhanh chóng mua nó.
Nếu như thuận lợi theo kế hoạch này thì chẳng phải con số sẽ tăng lên tới 19,5 trong vòng 1 năm hay sao? Hơn nữa, lợi dụng vào thế lực của Jeon gia thì ít nhất cũng sẽ đạt đến con số là 27,2.
Quả nhiên, gia đình nhà Jeon đúng là đáng sợ mà. Từ ba cho đến con, không nên xem thường ai hết.
-Park ca, anh thấy con bé tóc cam kia thế nào?
Một tên đàn em bỗng nhiên vỗ vai Jimin rồi nói nhỏ. Anh đưa mắt theo phía tay của tên kia, quả nhiên là một cô gái với mái tóc hơi ánh cam đang ngồi ở quầy pha rượu, có vẻ như cô đã quá chén rồi nên cứ gục mãi ở đó.
Jimin không quan tâm, anh uống tiếp một ngụm rượu nữa rồi quay sang tên đàn em.
-Thích thì cứ việc, anh mày không cần nhé.
Tên kia như nhặt được vàng, lập tức đứng dậy tiến đến phía cô gái kia. Jimin chỉ hừ một tiếng rồi lại quay sang nói chuyện tiếp với Taehyung, cậu bạn duy nhất.
Tên kia mon men ngồi cạnh cô gái đó, chất giọng ngà ngà như đã say, nói.
-Cô trễ rồi sao còn ở đây? Không sợ bị bắt nạt sao?
Cô gái kia vừa xinh đẹp lại có chút không tỉnh táo, quay sang nhìn tên kia. Cô đưa tay lên đầu người kia kéo mạnh như kiểu muốn dựt hết tóc của hắn vậy.
-Hì......xem này, như vậy thì ai có thể ăn hiến được tôi?
Cô vẫn là nụ cười đó, tay vẫn giật mạnh tóc của hắn. Tên đàn em đương nhiên tức điên lên nhưng muốn đánh lại cũng không được.
Hắn đang ở cái thế khá là khó, cô gái kia dật mạnh tóc hắn, đẩy mạnh đầu của hắn xuống phía dưới thì thế ở đâu mà đòi đánh trả? Cô mạnh chân lên gối thẳng ngay giữa trán của đối phương.
Hắn cũng mạnh bạo mà ngạc xuống đất, vì mọi người đang nhìn nên hắn đứng dậy định đánh cho cô một trận. Nhưng nắm đấm vừa gần đến gương mặt xinh đẹp kia lại lập tức bị cản lại.
-Cút ngay đi.
Một bàn tay khác đỡ lấy nắm đấm của hắn, giọng nói trầm lạnh vang lên. Đôi mắt trừng lên đáng sợ, hắn có một chút giật mình nên lùi lại phía sau.
Đây chẳng phải là Park Chanyeol của Hắc bang hay sao? Cô gái kia rốt cuộc là gì mà đích thân người này lại ra mặt như thế?
Tên đó đương nhiên cũng biết sợ, lập tức rời đi nhưng lại thấy Jimin đang tiến đến. Ngay phía sau cũng là Taehyung với khí thế ngời ngợi. Lão đại đã ra mặt, lẽ nào mình lại lùi bước? Thế là buộc lòng hắn phải quay đầu lại.
-Xin hỏi ngài Park đây có chuyện gì với thằng em của tôi?
Taehyung nhởn nhơ bước đến, gương mặt tỏ ra có chút thú vị, lại thêm một người có địa vị xuất hiện ở đây, điều này quả nhiên kì lạ nha.
-Không liên quan cậu, giờ thì biến đi. Đừng để tên đó đến gần em gái tôi nữa.
-Em gái sao?
Gương mặt không mấy cảm xúc của Chanyeol cũng đã nói rõ được sự tức giận của anh. Jimin nhướn mày, đưa mắt sang nhìn cô gái đang ngất lịm trong vòng tay của người kia.
Quả nhiên là rất xinh đẹp nha. Jimin hơi có chút ý cười, em gái của Park Chanyeol, anh chưa từng nghe qua. Mà trong lý lịch của Park gia cũng chẳng thấy đề cập đến người này, đúng là kì lạ.
Người ta biết đến Park gia như một thế lực hàng đầu của Hàn Quốc, hay nói đúng hơn là chỉ thua kém mỗi Kim gia mà thôi. Dưới một người mà trên vạn người, có thể nói là như vậy.
Park Chanyeol từ khi nắm quyền lên thay ba mình là từ lúc mới 10 tuổi. Và anh được mọi người biết đến với cái tên "đứa trẻ của quỷ" bởi sự tàn nhẫn và đáng sợ bên trong con người đẹp đẽ này.
Chỉ sau 7 năm, Park gia đã đánh bại hoàn toàn tất cả những thứ cảm đường để lên làm bá chủ. Park gia và cả Kim gia đều ngang tài ngang sức nhưng có điều, Kim Ji Bin vẫn là "cáo già" hơn.
Nhưng còn cô em gái này? Park Jimin anh chưa từng nghe qua.
------
Vote cho au đi mà 😫😭
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com