Phần 39. Tôi nhớ cậu
Lisa co ro trong căn phòng tối tăm, cô ôm mình ngồi một góc tường. Cánh cửa đã bị cô khóa chặt lại. Tại sao chuyện này lại đến với cô? Rốt cuộc thì tất cả mọi người có thật sự muốn cho cô có được một cuộc sống bình yên hay không đây? Thà rằng bọn họ giết cô ngay từ cái hôm đáng ghét ấy thì bây giờ cô đâu phải khổ sở như vậy. Tất cả mọi thứ cứ liên tục đè nén lên đôi vai gầy guộc của Lisa, làm sao cô có thể chịu đựng nổi cơ chứ?
Bí mật khủng khiếp kia nếu đã bị che dấu suốt ngần ấy năm, tại sao còn đào bới nó lên làm gì? Tại sao không để nó mãi mãi bị chôn vùi trong ký ức luôn đi? Cô thật sự không biết nên làm gì cho phải. Thật sự mọi thứ cứ rối tung trong đầu cô. Hóa ra suốt bao lâu nay cô đã tin lầm người, đã quan tâm và yêu thương kẻ thù của chính mình. Cô thật là một đứa con bất hiếu.
Tất cả mọi người trên thế gian này rốt cuộc cũng như nhau cả. Chẳng còn ai đứng về bên cô cả, chẳng còn ai nâng đỡ cô từng ngày nữa rồi. Bây giờ cô nên làm gì đây? Tự tử, sau đó trở về bên người cha đáng kính của cô? Hay im lặng, tiếp tục sống để tìm cách trả thù cho họ? Cô phải làm sao đây? Những gì lão Ngô nói có phải là sự thật hay không? Cô có nên tin tưởng ông ta hay không?
"Ngày 27 tháng 3, Manoban có đến tìm ta và nói rằng hãy mang cô đi khỏi Hàn Quốc. Chuyện này vốn cũng không khiến ta để tâm mấy nhưng sau vài ngày lại nhận được tin ông ta đã qua đời. Cũng chính vì ta đang ở Bắc Kinh nên không thể đến đón cô như lời hứa trước đây, chỉ có thể đợi đến bây giờ. Thật may vì những người ở Kim gia đã không ra tay với cô. Nếu không ta thật sự cảm thấy rất có lỗi." lão Ngô điềm đạm nói, dùng ánh mắt ân hận mà nhìn cô. Lisa nheo mày, rốt cuộc thì ý của ông ta là gì? Cô thật sự chưa thể hiểu thấu.
"Cái này...là di chúc của ông ấy, cô có thể giữ nó được rồi. Hơn nữa, tôi chỉ muốn nói với cô một điều, đừng quá tin tưởng một ai đó, hãy tin vào cảm tính của chính mình. Những người đối tốt với cô, chưa chắc sau lưng họ đã thật lòng đâu." nói đoạn ông đứng lên rời khỏi căn phòng, để lại Lisa với một bao bì màu vàng đã ngả màu.
Lisa không biết có nên mở ra đọc hay không, do dự một lúc mới với tay lấy xấp giấy đó. Mở ra, đây đúng là chữ của ba cô, rất rõ ràng, lại còn có cả chữ ký để xác nhận.
"Lalisa Manoban, con gái yêu của ba.
Khi con đọc được lá thư này có lẽ ba cũng đã không còn sống sót để trở về bên con nữa. Hãy bình tĩnh và nghe những gì ba sắp nói với con đây, bác Ngô, ông ấy sẽ đến và đưa con đi tới một nơi thật an toàn. Con hãy nhớ phải vâng lời và biết ơn bác ấy, đừng làm điều gì khiến bác không hài lòng. Hơn nữa, chuyện con và Jennie là bạn thân từ nhỏ, ba rất hiểu nhưng ba của cô bé không phải là một người tốt lành gì như con đã nghĩ đâu. Chính vì thế, đừng tiếp xúc quá gần hay tin tưởng quá mức đối với người đó. Thật sự thì có những điều ba không nên nói ra trong khoảng thời gian này vì con thật sự còn quá bé, chỉ cần con biết tự bảo vệ và chăm sóc cho bản thân là được rồi. Ta trên trời chắc chắn sẽ phù hộ và che chở cho con đến cùng.
Hãy nhớ lời của ba, mạnh mẽ và sống tiếp, hãy sống hết những phần đời còn lại của ba, có được không? Ba yêu con.
Đừng khóc, con gái mà khóc thì xấu lắm. Hơn nữa, Lisa của ba lẽ nào lại yếu đuối như vậy, cười lên nào, kiên cường lên nào, đừng để xã hội khắc nghiệt này quật ngã con, hãy đứng thật vững và bước tiếp bằng đôi chân của chính mình nhé con gái.
Ba yêu con. "
Lisa nắm chặt tờ giấy trên tay, nước mắt cũng không tự chủ được mà rơi ra, cô không biết nên đối diện với sự thật này như thế nào. Tại sao ba cô lại nói ông Kim là người như vậy? Rốt cuộc thì uẩn khúc nằm ở chỗ nào, có liên quan đến Jennie của cô hay không?
Mọi thứ hiện giờ cứ rối tung cả lên, cô nhìn vào tờ giấy trên tay, vô thức co ro người vào sâu trong góc tường hơn. Tất cả mọi thứ, tại sao cứ mãi bám theo cô như vậy, để cô có được một cuộc sống bình yên như bao người khác, khó đến vậy sao?
------
Jungkook đang cùng Oh Sehun ngồi trong căn phòng kín của nhà hàng, bên ngoài có rất nhiều người đang đứng canh chừng. Ngoài ra còn có Taehyung, Jimin và cả Jongin nữa.
-Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?
Giọng điệu của Oh Sehun thật sự khiến người khác nghe có chút khó chịu. Đây đích thị là khinh thường người khác. Nhưng Jungkook không tỏ thái độ gì, cậu vẫn chằm chằm nhìn vào đối phương để quan sát.
-Cậu là con trai của lão Ngô?
-Có vấn đề gì sao?
Sehun không thừa nhận cũng không phản đối, trực tiếp hỏi ngược lại người kia. Jungkook gật đầu, tất nhiên là có chuyện thì mới tìm đến nhau chứ, cậu đâu rảnh rỗi đến mức đó.
Hơn nữa, Jungkook cậu cũng chẳng thích người ngày, vậy thì... vì cái gì lại mất công đi xa xôi đến đây.
-Tôi muốn tìm cô gái tên Lalisa Manoban, cậu có thể giúp chứ?
Jungkook dựa lưng vào ghế, trầm ngâm nhìn người kia như chờ đợi câu trả lời. Sehun ngược lại, gương mặt ảm đạm, hơi nhếch chân mày lên. Lalisa, nghe cũng có vẻ quen quen nhỉ? Cơ mà có phải là cô gái bị nhốt dưới kho hay không?
-Hừ, chỉ vì mảnh đất phía Bắc thôi sao?
Sehun hỏi ngược lại. Anh từ trước đến nay chưa từng bị ai ra điều kiện, ngoại trừ người này. Anh mua đất của cậu ta, cậu ta lại muốn anh mang Lisa đến để trao đổi. Như vậy thật không hay chút nào cả.
Hơn nữa chuyện Lisa vốn không phải là chuyện của Oh Sehun, đó là vấn đề của lão Ngô. Nước sông không phạm nước giếng, xem ra không thể giúp được rồi.
Jungkook nhìn biểu cảm của người kia, rõ ràng là đang phải suy xét rất kỹ lưỡng. Chẳng lẽ bọn họ đã làm gì cô rồi chăng? Tại sao lại do dự như thế?
-Tôi không ép buộc ai cả, chỉ đơn giản là muốn thương lượng một chút. Nếu thật sự không thể, được, vậy chúng ta tạm biệt ở đây là được rồi.
Đúng như cậu đã nói, không ép buộc. Jungkook đến đây cũng không dám mong có thể cứu được Lisa, chỉ cần xác nhận rằng cô an toàn và thật sự đang ở chỗ của bọn họ là được rồi.
Toan đứng dậy thì Sehun bắt đầu lên tiếng. Anh vốn đã rất quan tâm đến mảnh đất kia, nếu hôm nay không có được, chắc chắn sẽ tức đến không thở nổi. Trước mắt cứ nhận lời cái đã.
-Không hẳn là không được. Chỉ cần giao dịch này thành công, tôi nhất định giúp cậu đến cùng.
Jungkook bán tín bán nghi, cậu ngồi lại vào chỗ. Sehun thấy vậy thì nheo mày, dễ dàng níu chân đến như thế sao? Có lẽ cô gái kia rất quan trọng đối với cậu nhỉ? Dần cảm thấy mọi chuyện có chút thú vị, Sehun hơi nhếch môi cười.
Jungkook không để tâm mấy, cậu nhìn người kia vô cùng kiên quyết. Thật sự không biết có nên tin tưởng đối phương hay không, nhưng theo quan sát của cậu, người này cũng được xem là cương trực đi.
Mặc bộ âu phục vô cùng chỉnh tề, lại có cả gương mặt điển trai, gia thế lại đáng gờm, nói thật thì cậu cũng cảm thấy cậu ta không đáng tin lắm. Cơ mà dù sao cũng không mất mác gì, chỉ cần biết thông tin của cô là được rồi.
Jimin đứng một góc quan sát từng hành động của Jungkook, khẽ thở dài trong lòng, lại là cái suy nghĩ không tiền đồ kia. Nói thật thì trước sau gì tài sản của Jeon gia cũng sẽ bị cậu đem ra sử dụng hết mất.
Trái lại, Taehyung không mảy may chú ý đến cậu. Người lọt vào tầm mắt của anh suốt nãy giờ chính xác là Oh Sehun kia. Nhìn cậu ta cũng không đến nỗi nào gọi là ngốc đi. Thế thì tại sao lại muốn nhường Jungkook một bước như thế?
-Nói hay lắm, vậy hẹn gặp cậu lần sau. Hôm nay tôi không đem theo giấy tờ gì.
Jungkook nói xong liền lập tức đứng lên rời đi ngay, cậu mặc kệ ánh mắt sắc lạnh vẫn đang dõi theo bóng lưng của mình. Jungkook cùng Jimin và Taehyung hiên ngang mà rời đi.
Lúc này, Jongin mới từ tốn tiến đến phía Sehun, gương mặt thập phần nghiêm túc.
-Cậu cần lắm sao? Lão Ngô có biết chuyện này không?
-Kệ ông ta đi. Tôi dù sao cũng không được tham gia vào chuyện của ông ta.
Jungkook ngả lưng ra sau ghế, nhắm mắt suy nghĩ gì đó. Cậu không phải là không mang theo giấy tờ, nhưng những thông tin của ngày hôm nay quá ít, không đáng với cả một mảnh đất kia. Thôi thì lần sau vậy, cậu nghĩ mình sẽ moi móc được nhiều hơn.
Nhưng căn bản là hôm nay đã thu hoạch được không tồi cho lắm. Ít nhất cậu cũng đã biết mặt mũi của Oh Sehun ra sao, đã tiếp xúc với hắn ta và hơn hết là biết được Lisa đang ở chỗ của hắn. Như vậy là đủ rồi.
"Lisa, cậu có khỏe không? Sống có tốt không? Bọn họ có hành hạ cậu không? Tôi nhất định sẽ không tha cho họ nếu bất kỳ ai dám chạm với một sợi tóc của cậu. Nhanh trở về đi, tôi nhớ cậu rồi."
--------
Mình chốt kết quả nhé.
1. Taennie
2. Sujen
3. Namjen
Còn Jirose thì ok rồi nhé.
Cảm ơn mấy bạn đã quan tâm và bình luận vào, mình còn sợ rằng không bạn nào bình luận nữa cơ.
À với lại tớ cũng muốn thông báo một chút. Nick RiinChan2 của tớ đã được chuyển nhượng cho con bạn thân rồi nên mấy bạn có thể tiếp tục ủng hộ cho nó nhé. Đừng nhầm tớ với nhỏ đó nữa, tớ chỉ có một tài khoản duy nhất là linhcherry7 này thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com