Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Điều trị

Một sớm ban mai thức giấc, khi những tia nắng vẫn còn mơ màng chưa vươn xa khắp không gian, Jeon Jungkook thức giấc. Chết tiệt! Cả đêm qua anh mất giấc. Cứ mỗi khi anh muốn nhắm mắt và ngủ quách đi cho xong, lisa vợ ngốc nghếch của anh lại lay lay cho anh dậy, nói lảm nhảm đủ chuyện với anh. Giờ thì hay rồi, Lisa có thể ngủ nướng tới trưa, còn anh phải đi làm. Huống hồ, anh còn phải ghé thăm mẹ vợ cho đúng phép tắc.
Anh khẽ bước khỏi giường, trước khi đi, còn không quên đặt một nụ hôn lên trán Lisa, cười thầm trong lòng.
Vẫn như bao buổi sáng thường ngày, mọi thứ cứ diễn ra bình thường. Cho đến khi, anh lướt qua nhà mẹ vợ, tiếng khóc nức nở dội vào tai anh. Trước cổng, có vài người đứng ngoài chỉ trỏ, bàn tán xôn xao.
Anh dừng lại hỏi một người phụ nữ:
- Cho hỏi có chuyện gì xảy ra vậy?
- Chàng trai trẻ! Cậu không biết sao? Căn nhà này là của chủ tịch tập đoàn La thi Hôm qua, không hiểu sao vợ ông ta lên cơn đột quỵ rồi chết luôn lúc nào không hay. Sáng ra cả nhà mới phát hiện ra là bả chết, giờ con gái bả ở trong đó khóc um sùm lên luôn!
Nghe như sét đánh ngang tai, anh bàng hoàng, sửng sốt. Nghe những lời bàn tán ngoài kia, nhìn những đám đông người cứ ùn ùn kéo đến, có cả nhà báo nữa, anh như trở về cái cảm giác năm năm về trước khi mẹ anh treo cổ tự tử, anh cũng chỉ có thể thẫn thờ, im lặng và đau xót tận xương tủy.
- Có phải cậu Jeon Jungkook đó không? - Dì Kang gõ gõ cửa kính xe, vẻ sợ hãi, nhìn trước ngó sau cẩn thận
- Tôi có chuyện này nhất định phải nói cậu biết. Cậu cho xe tới góc nào vắng vẻ chút.
Anh theo lời dì Kang, lùi xe vào một góc khuất, lúc này, mới bước xuống xe. Cái dáng vẻ thập thập thò thò, chốc chốc nhìn xung quanh xem có ai của dì Kang làm anh cảm thấy nghi ngờ.
- Cậu Jungkook! Tôi nói nhanh thôi! Tôi sợ ông chủ phát hiện, tôi sẽ chết mất. Thật ra...thật ra...bà chủ...bà chủ...là do bị người ta làm cho tức chết!
Đôi mắt Jungkook mở to, anh nắm lấy vai dì Kang, vội vã hỏi:
- Dì nói đi rốt cuộc ai đã làm?
Dì Kang lắp bắp:
- Đêm...đêm...qua, tôi...tôi thấy bà chủ vào phòng cô Momo.
- Có liên quan gì?
- Thật ra...cậu không biết đó thôi! Tôi sống lâu trong nhà bà chủ lâu vậy rồi, tôi phát hiện...phát hiện cô Momo và ông chủ có gian tình, chỉ là vì sợ ông chủ nên tôi kín miệng.
Nghe xong, anh đập tay mạnh vào cửa xe. Nói đến đây, anh đã hiểu toàn bộ sự thật đằng sau. Khốn nạn! Ả Momo kia, vậy mà còn có lần muốn câu dẫn anh, hóa ra chỉ là dạng gái điếm lầu xanh.
Anh dặn dò dì Kang:
- Dì nhân cơ hội nhà đang lộn xộn lo đám tang thì lánh về quê vài ngày đi! Nếu dì thực sự muốn bảo toàn mạng sống thì hãy nghe theo lời tôi. Dì biết quá nhiều rồi, không đi lúc này, sẽ không còn có cơ hội nữa. Chuyện còn lại cứ để tôi lo!
Dì Kang khẽ rùng mình, tuyệt đối nghe theo lời anh, nhanh chóng quay trở lại nhà Jin Wook, chuẩn bị hành lí tức thời.
Cả ngày hôm đó, anh không thể tập trung vào công việc. Cứ nghĩ đến việc về nhà phải đối mặt với ánh mắt long lanh trong sáng đầy mong chờ của Yoo Mi, anh thực không biết làm thế nào bây giờ? Tối qua, anh hứa quá nhiều với lisa. Anh hứa sáng nay đi thăm mẹ vợ, sẽ mang bánh qui cho bà. Anh còn hứa cứ mỗi cuối tuần, sẽ cho cô gặp mẹ. Tất cả lời hứa ấy đều tan tành rồi, tệ hơn sau cú sốc này, lisa nhất định suy sụp, bỏ ăn bỏ uống đến kiệt sức. Jungkook suy nghĩ một hồi, quyết định lấy điện thoại ra, bấm một dãy số:
- A lô! Jimin xin nghe! Cho hỏi ai vậy? - Người đầu dây bên kia bắt máy.
- Tôi! Jungkook! Chồng Lisa!
Jungkook cố nhấn mạnh chữ "chồng" để Jimin đỡ thắc mắc về mối quan hệ của anh với cô. Lần trước gặp mặt, anh nhìn vào mắt kẻ này, ngay lập tức biết Jimin rõ ràng có chút cảm tình với vợ anh rồi.
Bên kia im lặng hồi lâu, sau đó, giọng Jimin bật ra có chút vui vẻ ngượng ngạo:
- Vâng! Anh đã quyết định chữa bệnh cho vợ sao?
- Đúng vậy! Tôi rất bận, không thể đưa cô ấy đến văn phòng của anh nên anh làm ơn đến nhà tôi có được không? Lisa rất sợ bị đưa đi xa. Anh yên tâm, bao nhiêu tiền tôi sẽ trả?
- Không! Không cần! Vậy, tôi sẽ bắt đầu liệu trình vào ngày mai luôn!
- Được!
Anh dập máy, thầm nghĩ: "Cái tên này có cần nôn nóng muốn gặp vợ mình đến mức đó không chứ?".
Còn Lisa , anh ta có chút ngạc nhiên vì Jungkook - người đứng đầu một tập đoàn lớn có một cô vợ điên. Tính tình vẻ rất khó chịu và lạnh lùng. Phải chăng Jungkook chính là nguyên nhân làm cho Lisa hóa khờ. Có chồng thế này, chắc cô khổ sở lắm!
Tối đó, kết thúc bữa ăn nhẹ buổi đêm do dì Cho chuẩn bị, anh vẫn miệt mài bên bàn làm việc.
- Kookie! - Lisa khép lép sau cánh cửa gọi tên anh.
Thấy cô, anh cười:
- Sao Lisa đứng đó? Lại đây nào!
Cô vui vẻ bước đến chỗ anh. Cái gương mặt lúng túng ngây ngây kia của cô khiến anh thương biết chừng nào? Liệu anh có nhìn thấy gương mặt này lâu nữa không?
Anh khẽ kéo cô ngồi xuống chân mình, ôm cô vào lòng.
- Lisa nhớ mẹ! Kookie cho Lisa gặp mẹ đi!
Jungkook hoàn toàn bối rối, không biết trả lời cô sao cả, anh chỉ biết thương và thương thôi, chỉ biết ôm chặt cô hơn trong lúc này.
- Mẹ bận đi đến một nơi xa rồi! Chắc lâu lắm mới quay về gặp Lisa được!
- Thật sao? - Vẻ mặt cô hoàn toàn xị xuống, hụt hẫng.
- Thôi Lisa nghe lời đi ngủ đi!
Cô đứng dậy, gương mặt vẫn không tiến triển, gật gật đầu, rồi lê từng bước nặng nề về phòng ngủ. Nhìn cô, anh cảm thấy bản thân mình thật vô dụng. Jungkook vẫn chưa bù đắp được gì cho lisa thì biết bao tai ương lại ập đến. Đau khổ hơn là...cô thậm chí không biết mẹ mình đã mất, không thể về nhà thắp cho bà nén nhang. Jungkook nghĩ đến mà đau lòng.
Mười hai giờ đêm, anh mới đi ngủ. Khẽ nằm xuống cạnh bên cô, thấy gương mặt lấm tấm mồ hôi, hình như đang mơ phải ác mộng rất đáng sợ.
- Đừng mà...xin anh đừng...!
Lisa nói mớ rồi bừng tỉnh dậy khiến anh cũng giật mình theo. Tiếp theo, cô loay hoay nhìn xung quanh tìm chỗ trốn.Jungkooklo lắng đến thót tim, khẽ đưa tay chạm vào người cô thì cô lập tức hất ra, trạng thái rất hoảng hốt:
- Đừng...đừng động vào tôi! Đừng động vào tôi!
Rồi, cô ôm đầu khóc, khóc rất lâu, nước mắt thấm ướt cả cổ áo. Jungkook định ôm cô vào lòng, nhưng lại thôi. Anh thừa biết cô vừa mơ thấy gì. Hóa ra bệnh tình của cô đến nửa đêm mới tái phát. Tại anh! Tất cả đều tại anh!
Anh chỉ biết im lặng, cầm chiếc gối đi ra khỏi phòng. Có anh ở cạnh chỉ khiến cô thêm sợ hãi. Anh luôn thiết tha mong chờ hằng đêm có thể ôm cô ngủ say giấc, thế mà...đó lại là việc khiến cô sợ hãi nhất.

Căn nhà của La mino bây giờ nhuộm một màu trắng xen đen giữa những dòng người lố nhố vào viếng bà Jisoo.
- Mẹ ơi! Sao mẹ bỏ con mà đi như vậy? Mẹ ơi...
Ngày thứ hai tang bà Jisoo, Momovẫn khóc lên khóc xuống, ngất lên ngất xuống dữ dội. Không ai hay biết cô ta đang diễn kịch.
Còn La mino im lặng nhìn vào bức hình vợ nằm ngay ngắn trên bàn thờ, ra vẻ xót thương không nói lên lời. Nào ai biết được, ông ta đang hoảng sợ. Hình ảnh jisoo chết không nhắm mắt liên tục hiện lên trong đầu ông.
Momo vẫn nhập vai rất tốt. Cho đến khi có một số lạ gọi đến cho cô ta.
- Momo! Cô chắc đang đau lòng lắm nhỉ? - Giọng Jungkook đầy vẻ mỉa mai.
- Anh đừng nói móc em nữa! Giờ em đã đủ mệt mỏi lắm rồi!
Giọng cười lãnh khốc vang lên từ đầu giây bên kia:
- Mệt mỏi? Sợ hãi thì đúng hơn! Tôi nói cô biết, nếu không muốn chuyện xấu của cô và La mino được phơi bày, nội trong ba ngày, cô phải mang toàn bộ bí mật của La mino nói cho tôi biết. Cô vốn thông minh nên chắc đã hiểu, nếu nghe lời tôi, chỉ có Mino chết, còn không, da mặt cô có dày tới đâu cũng không chống lại nổi chỉ trích của người đời đâu!
- Anh...anh nói gì tôi không hiểu!
Momo chưa kịp nói rõ thì Jungkook cúp máy. Chắc chắn anh đã biết chuyện cô ta và Mino gian díu với nhau, rồi chọc bà Jisoo tức chết. Jungkook sẽ không làm gì nếu không có bằng chứng xác thực. Cô ta bắt đầu sợ hãi, đầu óc rối bù, suy nghĩ mãi cũng không biết vì sao anh lại biết chuyện này.
Cuối cùng, cô ta quyết định sẽ đem cuốn sổ thu chi bí mật kia cho anh. Dù sao La mino vốn độc địa tàn bạo, chưa biết chừng một ngày nào đó sẽ đem cô ta ra làm lá chắn cho những hành vi phạm pháp của mình, chi bằng hạ bệ con cáo già đó trước, rồi giải thoát cho mình, sau đó, tìm một cái trụ vàng mới để ôm. Như vậy cô ta mới có thể sống mãi cuộc sống giàu sang phú quý này. Cô ta thà chết cũng nhất định không quay lại cuộc sống nghèo khó bần hàn lúc trước.
*****************
Ngày đầu tiên, Jimin chữa trị cho Lisa Anh tới nhà từ sớm.
- Bây giờ, Lisa nói thử xem, Lisa sợ gì nhất?
Lisa nghĩ một hồi, xòe năm ngón tay liệt kê:
- Tối nè, tiếng mở cửa nè, sợ người ta mắng Lisa nè, sợ người lạ đụng vô người Lisa nè, sợ gián nè, sợ tiếng còi xe nè, sợ Lisa nè, sợ...sợ ông kia nè, cũng sợ quái vật nữa. Mà giờ Lisa ăn nhiều rau nên Lisa không sợ quái vật nữa, với Lisa biết quái vật rất tốt rồi!
Lisa cẩn thận ghi chú từng thứ Lisa vừa nói. Anh không biết Lisa và "ông kia" là ai mà khiến cô sợ hãi. Nhưng anh biết người cô gọi bằng "quái vật". Tính tình Jungkook quả thật đáng sợ.
- Vậy bây giờ chúng ta tập "hết sợ" với những cái còn lại được không? Giống như cách Lisa hết sợ quái vật đó!
Cô gãi đầu, suy nghĩ một hồi:
- Có được không dợ?
- Nếu Lisa chưa chuẩn bị thì chúng ta thư giãn chút nhé. Tôi đưa em ra ngoài chơi.
Mặc dù Lisa đã hứa với Jungkook ngoan ngoãn ở nhà, không nghe lời người lạ rủ rê ra ngoài. Nhưng Jimin không phải người lạ đối với cô. Lần trước, cô bị Momo ném đi, chính anh đã đưa cô về nhà, nên cô tin anh ta tuyệt tuyệt đối. Hơn nữa, từ lâu lắm rồi, nguyện ước của cô là có thể bước ra khỏi cửa, tung tăng đi dạo bên ngoài. Bất chấp tất cả, cô đồng ý hoàn toàn.
Dì Cho đem hai ly nước cam hấp dẫn ra mời khách:
- Khoan đã! Bác sĩ Jimin , cậu tính đưa Lisa đi đâu?
- Tôi tính đưa em ấy đi ra ngoài nhìn ngắm thế giới xung quanh cho khuây khỏa tinh thần. Cứ nhốt em ấy mãi trong nhà, đến bao giờ bệnh tình mới thuyên giảm.
Dì Cho nghe có lý. Lần này không như lần trước, Jimin chắc chắn là người tốt. Rồi, bà cũng đồng ý luôn, với điều kiện họ phải trở về trước khi Jungkook đi làm về.
Bà nhìn theo hai dáng người bước ra khỏi cổng, thầm nghĩ không biết cậu chủ có phải sẽ trách cứ bà hay không đây?
Nhưng sự thực thì hai người kia đã phản bội lòng tin của bà. Tiếng xe của Jungkook ngày một gần sát tai bà khiến bà không khỏi giật mình.
- Dì Cho! Lisa đâu rồi! Không phải đang điều trị cùng bác sĩ Jimin sao?
Dì Cho thoáng nhìn đồng hồ, đã trễ thế này rồi cơ à? Bà lúng túng không biết trả lời cậu chủ làm sao. Jungkook rất nóng tính.
- Thật ra...thật ra Lisa đi...đi chơi bên ngoài với...với bác sĩ jimin rồi! Cậu ta nói điều trị như vậy mới có tiến triển nên tôi....
- Nên bà đồng ý!
Cảm xúc của anh thật khó tả lúc này. Anh biết việc nhốt Lisa mãi ở nhà là không tốt. Nhưng anh bận quá, không có thời gian đưa cô đi chơi. Anh nghĩ Jimin nói cũng có phần đúng. Cái anh khó chịu ở đây là đem vợ anh ra ngoài, không xin phép anh một tiếng, hơn nữa, đi đến giờ này còn chưa về. Ai cũng được? Sao cứ phải là Jimin?
Anh lập tức chạy ra ngoài cổng, trùng hợp thấy một cảnh...
- Lisa giỏi quá! Biết chạy xe đạp rồi!
Kang Daniel ở đằng sau chạy theo Lisa. Cô đang rất vui, rất rất vui, Jungkook chưa bao giờ thấy cô vui như vậy. Lisa biết chạy xe đạp, đôi mắt sáng rõ lên so với thường ngày. Jimin có thể khiến cô vui đến vậy sao? Người đó lại không phải là anh. Càng nghĩ anh càng tức.
Hai người kia vui vẻ tới nỗi bước đến sát cổng mới ngước mắt lên phát hiện ra gương mặt chẳng khác gì quỷ dữ của anh.
Lisa sợ sệt khẽ nép sau lưng bác sĩ Jimin. Điều này như một đòn thúc đẩy khiến cơn ghen của Jungkook lên đỉnh điểm.
Jungkook đảo mắt nhìn lisa, thấy trên chân cô có vết trầy lớn. Chắc chắn do tập xe đạp. Anh liền lấy đó làm lý do trách móc Jimin
- Bác sĩ Jimin ! Về sau anh đem vợ tôi ra ngoài làm ơn nói tôi một tiếng. Với lại anh xem, vợ tôi do anh mà chân tay sứt sẹo thế kia. Anh coi được sao?
Jimin gượng cười:
- À thật xin lỗi! Nhưng Jungkook, anh thông cảm cho, từ nay về sau làm ơn đừng xen vào liệu trình chữa trị của tôi. Anh thường ngày chỉ biết làm ăn kinh doanh, anh đâu phải bác sĩ tâm lí, anh không hiểu thì đừng vội nói tôi vô trách nhiệm!
Cái tên bác sĩ Jimin này quả không tầm thường. Dám trả treo với anh một cách bình tĩnh, còn khiến anh phải cứng họng không nói thêm một câu nào nữa. Anh thật ngứa mắt với tên bác sĩ Jimin này.
Dì Cho tiễn Jimin ra về mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Giờ, bà chỉ cầu mong cậu chủ của bà kiềm chế lại, đừng mắng Lisa
Cô ngồi đối diện với anh, chỉ dám nhìn xuống sàn nhà, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt như tóe lửa của anh.
- Đi chơi với hắn vui không?
Lisa gật gật.
- Lisa thích hắn rồi đúng không?
Lisa cũng gật gật. Cô đơn giản nghĩ Jimin giống như bà Cho, cô cho rằng "yêu quý và gần gũi được" chính là "thích". Nhưng anh thì không nghĩ thế, anh nghe xong, đập tay vào bàn, tức giận không nói thêm câu nào, bỏ lên phòng.
Đang bước từng bước nặng nề lên cầu thang, anh bất ngờ nhận thêm một cuộc gọi từ Momo.
- Tối nay, anh rảnh chứ? - Cô ta hỏi, giọng mệt mỏi.
- Quyết định rồi sao?
- Phải! Tối nay, tại quán bar IDOL, em hẹn anh ở đó.
Anh cười khinh bỉ:
- Chẳng phải cô đang lo tang lễ cho mẹ sao? Chẳng phải đau đớn đến chết đi sống lại kia mà. Sao còn tâm trạng đi bar?
- Anh sai rồi! Đối với em, anh quan trọng nhất. Kể cả mẹ, hay Là mino đều không thể so sánh được.
Anh cúp máy ngay lập tức, không thể nghe thêm nổi lời người phụ nữ nói nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com