Chương 19 - 20
Trong một không gian hoàn toàn khác biệt, tĩnh lặng và huyền bí. Bạch Dạ từ từ mở mắt, cảm giác đau đớn đã giảm bớt, nhưng không khí vẫn lạnh lẽo đến rợn người. Hắn thấy mình đang nằm trên một mặt đất cứng và lạnh, ánh sáng từ đâu đó yếu ớt chiếu xuống, vẽ lên những vệt sáng mờ ảo trong không gian. Cảm giác đầu tiên hắn nhận được là sự lạ lẫm, không giống bất kỳ nơi nào hắn đã từng đến.
Hắn ngồi dậy, cảm giác đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng mọi thứ xung quanh đã rõ ràng hơn. Đầu hắn vẫn hơi choáng váng, như thể vừa trải qua một trận chiến tâm lý, nhưng những ký ức về cột đá, những khoảnh khắc cuối cùng khi năng lượng đen tối bao trùm hắn vẫn hiện hữu rõ ràng trong tâm trí. Một cảm giác mạnh mẽ thôi thúc hắn phải đứng dậy.
Bạch Dạ nhìn xung quanh, không gian là một hỗn hợp giữa ánh sáng và bóng tối, không gian này giống như một cánh cửa nối liền hai thế giới, một nơi không thuộc về trần gian cũng không phải nơi mà hắn có thể gọi là "nhà". Hắn cố gắng đứng lên, từng bước di chuyển thận trọng, đôi mắt sắc bén tìm kiếm dấu hiệu của Lăng Kỳ và Dương Phong.
Chợt, một giọng nói vang lên, khẽ khàng nhưng rõ ràng như thể từ bốn phương tám hướng.
"Bạch Dạ... Cuối cùng cậu cũng đến."
Giọng nói này mang theo một sự quen thuộc lạ lùng, khiến trái tim Bạch Dạ đập mạnh. Hắn quay lại, nhưng chẳng thấy ai cả. Môi hắn khẽ nhếch lên một nụ cười, mặc dù cảm giác lạnh lẽo trong không khí không thể xóa đi sự lo lắng đang dâng lên trong lòng hắn.
"Cậu là ai?" Bạch Dạ không hề nao núng, hỏi lại, tay hắn đã nắm chặt thanh kiếm bên hông. Hắn không thể chắc chắn điều gì đang đợi mình, nhưng có một điều là hắn sẽ không dễ dàng bị khuất phục.
Giọng nói không đáp lại, nhưng ngay sau đó, một bóng hình từ trong đám sương mù xuất hiện. Hắn cảm nhận được một lực lượng mạnh mẽ tỏa ra từ người này. Đó là một người đàn ông, với mái tóc đen dài phủ xuống vai, ánh mắt sâu thẳm như có thể nhìn xuyên thấu tâm hồn người đối diện. Sự yên tĩnh của hắn khiến cho không gian càng thêm lạnh lẽo, như thể tất cả thời gian đều bị ngừng lại.
"Tôi là người bảo vệ cánh cửa này." Người đàn ông lên tiếng, giọng nói trầm, đầy sự bí ẩn. "Cậu đến đây vì một lý do."
Bạch Dạ không vội trả lời, ánh mắt hắn dán chặt vào người đàn ông. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng hắn — không phải là sợ hãi, mà là sự hiểu biết. Hắn cảm nhận được rằng, người này không phải là kẻ thù, nhưng cũng không phải là đồng minh. Hắn đứng đối diện với một thực thể mà bản thân vẫn chưa thể hiểu hết.
"Vì lý do gì?" Bạch Dạ hỏi, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, mặc dù bên trong hắn đang có một cảm giác như thể một cơn sóng đang dâng trào.
Người đàn ông im lặng một lúc lâu, ánh mắt hắn dường như xuyên thấu vào Bạch Dạ, đánh giá hắn từ đầu đến chân. Sau một lúc, hắn cất tiếng.
"Cậu là chìa khóa. Cậu đã được chọn."
Bạch Dạ hơi ngẩn ra, tâm trạng trở nên căng thẳng hơn. "Chìa khóa? Chìa khóa cho cái gì?"
"Cậu chính là chìa khóa cho sự mở ra của cánh cửa cuối cùng. Cậu đã sẵn sàng để đối mặt với những gì bên trong chưa?" Người đàn ông bước tới một bước, khí lạnh xung quanh dường như càng trở nên đặc quánh. "Nếu cậu không thể mở nó, mọi thứ sẽ vĩnh viễn bị phong ấn, và tất cả chúng ta sẽ bị giam cầm mãi mãi."
Bạch Dạ cảm nhận được tầm quan trọng của từng lời nói của người đàn ông này, nhưng cùng lúc, một câu hỏi không ngừng xoay quanh trong đầu hắn: Tại sao lại là hắn? Hắn không hề cảm thấy mình đặc biệt, không có gì đặc biệt hơn những người khác trong cuộc chiến này.
"Tôi không hiểu." Bạch Dạ đáp, trong lòng dâng lên một sự bối rối và lo lắng.
Người đàn ông không vội giải thích thêm, mà chỉ đưa tay lên, chỉ vào một bức tường đá phía xa. Trên đó, những ký tự ma thuật lại hiện lên, sáng lấp lánh. Dường như những ký tự này có một sức mạnh kỳ bí, như thể đang truyền đạt một thông điệp ẩn giấu.
"Đây là điều cậu phải đối mặt." Giọng người đàn ông trầm thấp. "Ký tự này là lời nguyền của những kẻ đã đi trước. Cậu không thể dừng lại."
Bạch Dạ không thể hiểu hết, nhưng một điều hắn biết rõ là điều này không hề dễ dàng. Cảm giác được chọn khiến trái tim hắn đập nhanh hơn, nhưng cũng mang theo một gánh nặng mà hắn chưa từng tưởng tượng.
Đúng lúc đó, hắn cảm nhận được một luồng khí lạnh lướt qua, và một giọng nói khác vang lên trong không gian.
"Cậu đã sẵn sàng chưa, Bạch Dạ?" Giọng nói này, dù không quen thuộc nhưng lại khiến hắn cảm thấy thân thuộc.
Bạch Dạ quay người lại, chỉ thấy Lăng Kỳ đang đứng một cách bất ngờ phía sau hắn, đôi mắt lóe lên những tia nhìn đầy thách thức.
"Cậu không cô đơn đâu." Lăng Kỳ nói, ánh mắt hắn đầy kiên quyết.
Hơi thở của Bạch Dạ trở nên gấp gáp. Hắn nhận ra, có những thứ hắn không thể tự mình vượt qua. "Tôi không thể làm điều này một mình." Hắn thì thầm, giọng nói nhỏ nhưng đầy quyết tâm.
Lăng Kỳ mỉm cười, bước đến gần. "Không phải một mình đâu."
Những lời này như thể một lời hứa, một sự an ủi, nhưng cũng đầy thách thức. Và trong khoảnh khắc ấy, Bạch Dạ nhận ra một điều: không phải là bản thân hắn cần phải giải quyết tất cả. Cùng với Lăng Kỳ, Dương Phong và những chiến hữu khác, hắn có thể vượt qua bất kỳ thử thách nào, dù có là cánh cửa ma quái hay những bí ẩn đen tối không thể đoán trước.
Họ sẽ cùng nhau bước qua, không gì có thể ngăn cản được họ.
Bạch Dạ không thể ngừng cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Lăng Kỳ đứng cạnh hắn, nhưng đôi mắt hắn lại nhìn về phía cánh cửa ma quái với sự nghi ngờ và lo lắng không thể che giấu. Sự hiện diện của Lăng Kỳ như một điểm sáng, nhưng Bạch Dạ vẫn không thể phủ nhận cảm giác bất an đang len lỏi trong lòng mình.
Người đàn ông trước mặt họ, người bảo vệ cánh cửa này, vẫn giữ im lặng, ánh mắt của hắn giống như một hố đen sâu thẳm, không có đáy, chứa đựng vô số bí mật mà Bạch Dạ không thể nào khám phá hết. Những câu hỏi về mục đích của họ, về thứ họ đang phải đối mặt, về cả cái gọi là "chìa khóa" vẫn còn nằm lại trong lòng hắn như một mớ bòng bong không thể giải quyết.
"Chìa khóa cho cái gì?" Bạch Dạ hỏi lại, ánh mắt không rời khỏi người đàn ông.
Người đó không trả lời ngay mà lại nhìn vào Bạch Dạ một lúc lâu, như thể đang cân nhắc điều gì đó. Cuối cùng, hắn lên tiếng, giọng vẫn trầm và lạnh lùng, nhưng lần này có gì đó sắc bén hơn, như một lời cảnh báo.
"Cậu đã đến gần rồi. Cánh cửa này, cái mà cậu gọi là phong ấn, không phải thứ mà bất kỳ ai cũng có thể mở. Nó là sự kết nối giữa hai thế giới. Một thế giới bên trong, nơi chứa đựng những điều bị cấm. Và một thế giới bên ngoài, nơi không ai có thể đoán được sự hủy diệt sẽ đến từ đâu."
Bạch Dạ cảm thấy những lời này giống như những lưỡi dao sắc bén cắt vào tâm trí mình. Một cảm giác mơ hồ và mệt mỏi đột ngột ập đến, nhưng hắn không thể để sự lo lắng chiếm lấy mình. Hắn phải biết sự thật, phải đi tới cùng, dù cái giá phải trả có là gì đi nữa.
"Tại sao tôi lại là chìa khóa?" Bạch Dạ không thể im lặng thêm nữa, những câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu hắn.
Người đàn ông không trả lời ngay lập tức mà quay lại, ánh mắt nhìn vào cánh cửa đá, nơi những ký tự ma thuật vẫn tỏa ra ánh sáng mờ ảo, không ngừng xoay tròn. Những ký tự đó có vẻ như đang khắc sâu vào không gian, như một lời nguyền không thể tháo gỡ. Đôi mắt hắn ánh lên một vẻ trầm tư.
"Bởi vì cậu có thể cảm nhận được nó," cuối cùng người đàn ông đáp, giọng đầy nặng nề. "Cậu là người duy nhất có khả năng này. Cậu không chỉ là người mang sức mạnh để phá vỡ phong ấn, mà còn là người sẽ quyết định số phận của tất cả chúng ta."
Bạch Dạ không biết phải đáp lại thế nào, cảm giác lạ lẫm và khó hiểu trong lòng hắn càng lúc càng tăng lên. Cái cảm giác như đang đứng trước một cửa ngõ quyết định số phận của cả một thế giới, một quyết định mà không ai có thể quay lại sau khi đã đưa ra.
Lăng Kỳ đứng bên cạnh, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó. Hắn nhìn về phía cánh cửa, đôi mắt có chút lo lắng nhưng không hề rời khỏi Bạch Dạ. Hắn đã luôn là người chiến đấu bên cạnh Bạch Dạ, người bạn đồng hành trong mọi thử thách, nhưng lần này, dường như điều gì đó ngoài tầm kiểm soát đang đợi họ.
"Chúng ta không có thời gian." Lăng Kỳ lên tiếng, giọng hắn đầy nghiêm túc. "Chúng ta phải quyết định ngay bây giờ. Nếu không, chúng ta sẽ bị kẹt lại trong đây mãi mãi."
"Nhưng tôi không hiểu," Bạch Dạ lắc đầu, cảm giác bế tắc và nặng nề lại dâng lên trong lòng. "Tại sao tôi lại có thể là chìa khóa?"
Người đàn ông bảo vệ cánh cửa bước tới gần hơn, ánh mắt hắn nhìn vào Bạch Dạ với vẻ kiên quyết.
"Cậu là người duy nhất có thể cảm nhận được sự đồng điệu giữa hai thế giới này. Cậu có một khả năng đặc biệt mà không ai khác có được. Và đó chính là lý do tại sao cậu phải là người mở cánh cửa này."
Bạch Dạ bắt đầu cảm thấy có gì đó thay đổi trong mình. Có một năng lượng kỳ lạ trong cơ thể hắn, một cảm giác thức tỉnh mà hắn chưa từng trải qua trước đây. Hắn ngẩng đầu nhìn vào cánh cửa đá, nơi những ký tự ma thuật vẫn sáng lên liên tục, như thể đang kêu gọi hắn tiến lại gần.
"Cậu muốn tôi làm gì?" Bạch Dạ cuối cùng thốt lên, giọng đầy kiên quyết. Hắn không thể đứng im mãi, không thể để bản thân trở thành người đứng ngoài cuộc.
Người đàn ông nhìn hắn, không nói gì thêm, chỉ vươn tay ra và vẽ một hình tròn trong không khí. Những ký tự ma thuật xung quanh bắt đầu quay mạnh hơn, ánh sáng từ chúng rực rỡ đến mức gần như mù mắt. Trong khoảnh khắc đó, Bạch Dạ cảm nhận được một lực hút mạnh mẽ, kéo hắn về phía cánh cửa.
"Cậu phải đi qua cánh cửa này," người đàn ông cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy nghiêm trọng. "Và chỉ khi cậu hiểu được bí mật của nó, cậu mới có thể quay lại."
Câu nói đó như một lời thách thức, một lời nhắc nhở rằng mọi thứ sẽ không bao giờ dễ dàng. Nhưng Bạch Dạ cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ trong lòng, và điều đó khiến hắn không thể lùi bước. Hắn tiến lên, từng bước một, hướng về cánh cửa ma quái đang mở ra trước mắt mình.
Lăng Kỳ đứng lại phía sau, ánh mắt vẫn đầy lo lắng, nhưng cũng đầy sự tin tưởng vào Bạch Dạ. Hắn biết, chỉ có Bạch Dạ mới có thể vượt qua thử thách này.
"Cẩn thận." Lăng Kỳ khẽ thì thầm, giọng hắn trầm xuống.
Bạch Dạ không đáp lại, chỉ tiến thẳng về phía cánh cửa. Khi bàn tay hắn chạm vào mặt đá, một luồng ánh sáng chói lòa bùng lên, và thế giới xung quanh hắn dường như bắt đầu tan biến vào bóng tối.
Khi bàn tay Bạch Dạ chạm vào mặt đá, một luồng sáng trắng mạnh mẽ bùng lên từ cánh cửa, chiếu sáng mọi ngóc ngách của không gian tĩnh mịch xung quanh hắn. Ánh sáng như thể có linh hồn riêng, vặn vẹo và cuộn chặt lại, tỏa ra một sức mạnh ma quái mà hắn không thể nào giải thích được. Cảm giác quen thuộc ấy—cái cảm giác của sự gọi mời, của sự thách thức—trỗi dậy trong hắn, như thể hắn đã từng đối mặt với điều này trước kia.
Lăng Kỳ từ phía sau nhìn thấy ánh sáng bừng lên, đôi mắt hắn trở nên căng thẳng. Hắn cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, nhưng không thể làm gì hơn ngoài việc đứng chờ đợi. Tình huống này, dù rất nguy hiểm, lại có một cảm giác kỳ lạ. Hắn không thể rời mắt khỏi Bạch Dạ, người mà hắn đã cùng chiến đấu, cùng chia sẻ những gian khổ trong suốt chặng đường dài vừa qua.
Bạch Dạ không quay lại, nhưng hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của Lăng Kỳ, cảm nhận sự lo lắng đang tràn ngập trong đó. Nhưng lúc này, hắn không thể để bất kỳ điều gì làm chệch hướng quyết định của mình. Đôi mắt hắn sáng lên trong làn ánh sáng, không còn sợ hãi, không còn nghi ngờ. Hắn bắt đầu bước qua cánh cửa, dù biết rằng những gì hắn sắp đối mặt có thể là cái chết, hoặc là một thử thách không thể quay lại.
Cửa đá trước mặt hắn bỗng dưng bắt đầu mở ra, nhưng không phải theo cách thông thường. Đó là một sự biến hình, như thể một lực lượng vô hình đang xoắn lại và tạo thành một đường hầm dẫn vào một thế giới khác. Không gian phía trước trở nên mờ ảo, bức màn sáng như bị kéo ra, để lộ ra những hình ảnh mơ hồ, những bóng dáng không thể nhận diện rõ.
Bạch Dạ bước vào, không còn nghĩ đến hậu quả. Mọi thứ xung quanh hắn như đang quay cuồng, không gian dường như bị vặn vẹo, thời gian như dừng lại, khiến hắn cảm thấy mình như đang lạc vào một vùng không gian vô tận, nơi những cảm xúc và hình ảnh cứ luân chuyển, tan vào nhau mà không có điểm dừng.
Ngay khi bước qua, Bạch Dạ cảm nhận được một năng lượng mãnh liệt khác biệt hẳn với những gì hắn đã trải qua. Đây không phải là một thế giới vật lý mà là một không gian tâm linh, nơi mọi cảm xúc và ký ức bị đảo lộn, nơi không có khái niệm rõ ràng về đúng sai, tốt xấu. Từng bước đi của hắn giống như đang đối diện với chính những nỗi sợ sâu thẳm trong tâm hồn mình.
Hắn nghe thấy một giọng nói vang lên trong tâm trí mình, giọng nói đó dường như xuyên thấu qua mọi suy nghĩ của hắn, như thể biết hết mọi góc khuất trong lòng hắn.
"Cậu đã đến." Giọng nói ấy nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực. "Nhưng không phải ai cũng có thể đi qua được cánh cửa này. Cậu phải trả giá."
Bạch Dạ siết chặt tay, một cảm giác hồi hộp và lo lắng lan tỏa trong lòng hắn. Hắn biết rằng hắn đã không thể quay lại. Cánh cửa đã đóng lại sau lưng hắn, không còn lối thoát nữa. Những gì hắn sẽ phải đối mặt trong không gian này là điều mà hắn chưa thể lường trước.
"Trả giá? Cái gì phải trả giá?" Bạch Dạ hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn vẫn trào dâng sự lo âu.
Cái bóng của người đàn ông bảo vệ cánh cửa trước đó bỗng xuất hiện, đứng bên cạnh Bạch Dạ, nhìn hắn với một ánh mắt không thể đoán biết.
"Trả giá là sự đánh đổi. Cậu sẽ phải đối mặt với những ký ức, những lựa chọn mà cậu đã từng từ bỏ. Những điều không thể thay đổi." Người đàn ông trả lời, giọng không có chút tình cảm nào, nhưng lại như một lời tiên tri không thể thay đổi.
Bạch Dạ cảm thấy một nỗi đau nhói trong lòng. Những ký ức về quá khứ, về những gì đã từng xảy ra giữa hắn và Lục Hoành, về những mối quan hệ, những quyết định sai lầm mà hắn từng đưa ra, tất cả những điều đó bắt đầu ùa về trong đầu hắn. Cảm giác tội lỗi và ân hận trào dâng trong hắn. Nhưng một phần trong lòng hắn lại cương quyết, không để những ký ức đó chi phối mình.
"Tôi sẽ không bị khuất phục." Bạch Dạ thốt lên, ánh mắt kiên định.
Ngay lập tức, không gian xung quanh hắn vặn vẹo một lần nữa, và trước mắt hắn hiện lên một cảnh tượng mà hắn không thể nào quên. Lục Hoành, hình bóng quen thuộc, nhưng có gì đó rất khác. Hình ảnh Lục Hoành đứng trước mặt hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, xa cách. Nhưng không phải là ánh mắt tội lỗi mà hắn mong đợi. Đó là ánh mắt của một người đã rời xa hắn, một người không còn quan tâm đến những gì đã qua.
Bạch Dạ cảm thấy trái tim mình như bị xé toạc. Lục Hoành đã quay lưng lại với hắn, bỏ lại hắn một mình đối mặt với tất cả những lựa chọn sai lầm trong quá khứ.
"Tại sao?" Bạch Dạ hỏi, giọng hắn tràn ngập sự đau đớn. "Tại sao anh lại bỏ tôi?"
Lục Hoành không trả lời, chỉ nhìn hắn với ánh mắt đau đớn. Những câu hỏi vẫn chưa được giải đáp, nhưng Bạch Dạ hiểu rằng đây là một thử thách mà hắn không thể vượt qua một mình.
Cảm giác lạc lõng lại một lần nữa tràn ngập trong lòng hắn. Nhưng lúc này, hắn không còn sợ hãi nữa. Bạch Dạ biết rằng, để vượt qua thử thách này, hắn không thể dựa vào bất kỳ ai ngoài chính mình.
"Tôi sẽ làm lại mọi thứ," hắn thầm thì, không nhìn về phía Lục Hoành nữa. Hắn bước tiếp vào bóng tối, không ngoái lại, bởi vì hắn biết, chỉ có vậy mới có thể tìm thấy bản thân và chân lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com