Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Sài lang hổ báo

Trương Kha năm nay đã ngoài tứ tuần, từ lúc theo hầu Điền gia tới nay cũng không dưới hai mươi năm. Trước khi Điền Trường An đăng cơ, gã cũng là tướng lĩnh dưới quyền Điền Trường Phong, uy danh hiển hách. Khi xưa, một thân võ công của Điền Trường Tuyết cũng có phần nhờ Trương Kha mà thành, sau này, người cũng trở thành thuộc hạ đắc lực dưới tay hắn. Điền tướng quân ắt hẳn không thể nào ngờ phó tướng mà mình nhất mực kính trọng cùng tin tưởng lại có ngày nổi lên dị tâm.

Khoảnh khắc Liễu Minh Viễn đưa Trương Kha tay chân bị trói chặt tới trước mặt Điền Trường Tuyết, y đọc ra trong mắt hắn là thất vọng và mất mát không kiềm chế được, tựa như một cả một khoảng trời đang dần đổ sụp.

Liễu Minh Viễn thấu hiểu cảm giác một vị trưởng bối từng gắn bó với mình, là tấm gương mà mình luôn dõi theo lại không nói một lời quay lưng phản bội, trong lòng Điền Trường Tuyết lúc này ắt hẳn rất khổ sở.

Ỵ đảo mắt quanh phòng lần nữa, xác định không có nguy hiểm gì đe dọa người ngồi trên án thư kia mới chầm chậm lui xuống, cũng không ra khỏi thư phòng mà nấp vào một vị trí khuất tối, tận lực giảm cảm giác tồn tại của bản thân.

Thư phòng tĩnh mịch hồi lâu, Trương Kha từ lúc tiến vào vẫn không nói năng gì, vẻ mặt điềm nhiên như thế người bị bắt trói không phải bản thân mình vậy. Bắn Điền Trường Tuyết nhìn dáng vẻ bất cần của gã, trong lòng càng thêm khó chịu, rốt cục không nhịn được lên tiếng chất vấn:

"Chuyện ở Huyện Quỳnh từ lần này có liên quan đến ngươi đúng không?"

Trương Kha ngước mắt nhìn hắn, khí thế trên mặt không không dứt thuyền giảm.

"Tướng quân chẳng phải trong lòng đã rõ rồi sao, việc gì phải hỏi lại?" Trương Kha ngạo nghễ: "Mạt tướng dối trên gạt dưới, gây ra tai họa tày trời cho huyện Quỳnh Lư, tội đáng muôn chết. Tướng quân cứ dứt khoát cho mạt tướng một đao thống khoái đi!"

Điền Trường Tuyết không cho là phải, cố chấp muốn hỏi rõ nguyên do. Song Trương Kha giống như bị câm, nhắm mắt một cũng không nói. Mạc Dương lúc này tiến vào đến cạnh Trường Tuyết nhỏ giọng bẩm báo. Điền tướng quân mệt mỏi bóp trán rồi cho người áp giải Trương Kha xuống, giam lại trong nhà lao của phủ huyện.

Sau một hồi náo loạn, trong phòng cũng chỉ còn lại Điền Trường Tuyết và Liễu Minh Viễn. Điền tướng quân ngồi trên án thư hồi lâu, ánh lửa leo lắt từ ngọn đèn dầu hắt lên một bên mặt lành lặn của hắn khiến viết sẹo bị chìm vào bóng tối trông càng thêm thâm trầm đáng sợ. Nhưng vẻ ngoài là thế, song Liễu Minh Viễn vẫn đọc ra trong ánh mắt đang nhìn vào khoảng không vô định phía trước một chút mờ mịt cùng đau đớn, tựa như con thú nhỏ bị đồng loại bỏ rơi, chỉ có thể lủi thủi kiếm cho mình một góc khuất, cuộn mình lại trong cô độc.

Ái Tri quốc mấy năm này đều không yên ổn. Tiên vương Điền Trường Phong bất ngờ qua đời, trước lúc lâm chung còn trao vương vị cho một kẻ mà chẳng ai ngờ tới. Điều này không ngoài dự đoán đã làm dấy lên một hồi tinh phong huyết vũ khắp lãnh thổ Ái Tri. Việc Điền gia sau khi phân năm xẻ bảy thì thiếu hụt nhân lực cũng chẳng phải là một bí mật kinh thiên động gì, đã đến bước buộc phải mướn tay giang hồ xử lý những chuyện cấp bách. Ví dụ như Đông Nghĩa sơn trang thoạt nhìn qua chỉ là một đám sơn tặc tụ tập cướp giàu chia nghèo, nhưng thực tế đều là nhân sĩ được Thanh Lan kêu gọi để phò tá Điền vương trong thời buổi loạn lạc.

Hiện ra giờ, Ái Tri khó khăn lắm mới bước ra khỏi khói lửa chiến tranh, Điền Trường Tuyết hiểu rõ bây giờ là lúc cần nhân lực nhất, vậy mà thuộc hạ dưới trướng bấy lâu lại gây nên tai họa nhường này, phàm là Điền tướng quân thân chinh bách chiến cũng chịu không nổi đả kích này. Huống chi, vị Điền gia nhị công tử ngồi trên kia trước nay đều là một người trọng tình cảm.

Liễu Minh Viễn suy nghĩ một hồi, vẫn là tiến ra một bước, cúi đầu khuyên giải:

"Tướng quân xin bớt đau lòng, hiện giờ trên dưới huyện Quỳnh Lư năm vạn nhân khẩu đều dựa vào tướng quân chống đỡ. Nếu tướng quân muộn phiền sinh bệnh, dân chúng ngoài kia phải biết làm sao?"

Điền Trường Tuyết nâng mắt nhìn y hồi lâu, ngay lúc y nghĩ hắn không nói gì nữa định cáo lui thì trên đầu bằng vang lên một giọng nói trầm ấm: 

"Minh Viễn ca ca nói đúng." 

Trường Tuyết đã đứng trước mắt y từ lúc nào. Hắn cao hơn y nửa cái đầu, ánh đèn dầu hoàn toàn khuất sau lưng hắn khiến Liên Minh Viễn không tài nào nhìn ra biểu tình đối phương, chỉ dựa vào giọng nói ôn nhu như ngày thường kia hoàn toàn không đoán ra hắn đang nghĩ gì.

"Cũng muộn rồi, Minh Viễn ca ca, huynh cũng nên nghỉ ngơi đi thôi."

---

Mà lúc này Thanh Lan đang cầm trong tay bản tấu chương của Điền Trường Tuyết, một đường thúc ngựa chạy về Danh Cổ Ốc. Ý tưởng soạn hai bản lại cũng là do y đề nghị với Điền tướng quân. Vốn dĩ Điền Trường Tuyết vẫn đinh ninh Trương Kha không có vấn đề, song binh bất yếm trá, hơn nữa việc này hệ trọng có thể liên quan đến cả tầng lớp lớp quan lại trong triều, cẩn thận một chút vẫn hơn.

Mắt thấy trời dần hửng sáng, Thanh Lan liền tăng tốc thúc dây cương. Tuy nhiên y không hề vào thẳng thành mà dừng chân tại toàn dịch ngay sát Danh Cổ Ốc rồi mới thần không biết quỷ không hay lẻn vào trong.

Dù sao động tĩnh bên phía huyện Quỳnh Lư lớn như vậy, phía Danh Cổ Ốc cũng có người ngắm chăm chăm y, nên tốt nhất là tránh để lộ hành tung, cũng miễn phải gặp phiền phức không đáng có.

Lúc Thanh Lan đạp mái ngói đáp xuống thư phòng của Điền Trường An, xung quanh đến một bóng người cũng không thấy, y liền không nhịn được mà hừ một tiếng:

"Dẫu có lên triều thì cũng đâu cần phải điều hết người đi như vậy chứ? Đến một tên tiểu tốt đứng gác cửa cũng không thấy đâu."

Dứt lời, Thanh Lan liền vươn vai ngáp một miếng. Lăn lộn cả ngày, lại cưỡi ngựa cả đêm về tới Danh Cổ Ốc, lúc này tinh thần y đã có chút uể oải, cộng thêm hương đàn hương nhàn nhạt vấn vít trong phòng khiến hai mắt Thanh Lan không nhịn được mà sập xuống.

Vậy nên đến khi Điền Trường An hạ triều trở về thư phòng, hắn liền nhìn thấy thanh niên một thân cẩm y bám đầy bụi bẩn đang ngả đầu tiên tháp mỹ nhân, nhắm mắt ngủ say. Điền Trường An cũng không vội đánh thức y, vòng ra sau bình phong lấy chiếc chăn mỏng trên giường nhỏ đắp cho y, còn nhẹ tay giúp y tháo dây buộc tóc cho đỡ cộm đầu. Sau một loạt động tác, Điền Trường An liền yên lặng quay về án thư xử lý tấu chương hôm nay.

Thanh Lan chợp mắt cũng không lâu lắm, qua chừng nửa canh giờ, y đã mơ màng tỉnh dậy. Điền Trường An nghe động tĩnh liền rời mắt khỏi tấu chương, nhàn nhạt hỏi:

"Tỉnh?"

Thanh Lan ngồi dậy, dường như đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo, vẻ mặt mê man, giọng nói mang theo hơi mũi khản đặc. 

"Đại vương, ngài về rồi."

 "Ừ." Điền Trường An rời khỏi án thư, đi tới mạnh tháp mỹ nhân ngồi xuống, "Đói chưa?"

Thanh Lan rất muốn nói không, song chiếc bụng không biết cố gắng của y lại không nghĩ vậy, gióng lên một trận trong trống vô cùng vang dội. Bên tai vang đến tiếng cười như có như không, Thanh Lan lập tức cúi đầu, hai tại đã nhuốm màu đỏ chót, ngay lúc này y rất muốn đào một cái lỗ để chui xuống. Điền Trường An cũng không nói gì, chỉ như có như không vỗ đầu y một cái rồi quay ra ngoài cửa lớn giọng gọi:

"Lục Vĩ."

Tiểu Lục Vĩ giây trước đang hớn hở đi vào phụng mệnh, giây sau nhìn thấy Thanh Lan xõa tóc nửa nằm nửa ngồi trên tháp mỹ nhân, trên người còn đắp chăn của đại vương thì suýt chút nữa đã không giữ được biểu tình trên mặt.

Hắn có chút mộng bức: Chuyện gì đây? Cái tên gì gì Lan kia không phải đến huyện Quỳnh Lư trị thủy rồi sao? Sao lại nằm trong phòng đại vương nhà hắn? Còn nữa đại vương từ khi nào lại có sở thích này rồi?

Song, hắn vẫn vô cùng chuyên nghiệp, làm bộ như mình chưa thấy gì cả, cúi đầu kính cẩn:

"Đại vương có gì phân phó?" 

"Bảo trù phòng mang vài món điểm tâm lên." Điền Trường An lệnh cho Lục Vĩ đi lấy đồ ăn. "Lấy nhiều bánh quế hoa một chút."

Vậy nên, sau khi mang vẻ mặt đầy mộng bức đến trù phòng rồi lại bưng lên điểm tâm lên, Lục Vũ đã âm thầm thêm vào danh sách điểm tội cho Thanh Lan một dòng vô cùng oanh liệt:

Lấy sắc phục chủ, lam nhan họa thủy.

Mặt khác, sau khi đồ ăn được mang lên thì Thanh Lan cũng tỉnh ngủ hẳn, khôi phục dáng vẻ hoạt bát ngang bướng thường ngày mà leo lên ghế tập trung thu thập một bàn điểm tâm.

Điền Trường An vòng ra sau, nhẹ nhàng cột tóc Thanh Lan lại như cũ rồi mới ngồi xuống đối diện y.

"Nói đi, lần này về là có chuyện gì?"

"À." Thanh Lan nuốt xuống miếng bánh quế hoa rồi phủi tay lấy bản tấu từ trong ngực áo. "Thư nhà của đệ đệ ngài."

Điền Trường An nhận lấy tấu chương đọc một lượt, biểu tình ngoại trừ mới đầu hơi nhướng mày thì từ đầu đến cuối cũng không có mấy biển hóa.

"Còn nữa." Thanh Lam lên tiếng, "Trương Kha bên kia phản hồi. Vốn tẩu chương này là giao cho hắn mang về, Thanh Lan xin Điền tướng quân hạ bút viết thêm một bản rồi xuất phát sau hắn hai canh giờ. Nếu lúc này hắn vẫn chưa vào Danh Cổ Ốc vậy hẳn là bị bắt về rồi."

Thấy Điền Trường An khẽ gật đầu, Thanh Lan lại hỏi: 

"Đại vương, Trương Kha với Trần Bì này xử lý thế nào?"

"Nên xử lý thế nào thì xử lý đi." Điền Trường An nhắm mắt, hai hàng mày hơi nhíu. "Dù sao mấy tên đó cũng chỉ là tốt thí, có tra cũng không tra thêm được gì, trái lại còn đánh động một đám sài lang hổ báo kia."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com