Chương 4: Điền Vương Thị Uy
"Đại vương, Tư không Sử đại nhân cầu kiến."
Nhanh như vậy đã tới rồi? Thanh Lan khó hiểu nhìn về phía Điền vương.
Nếu y không nhầm, Điền Trường Tuyết rời đi còn chưa được nửa canh giờ nữa. Vị Sử đại nhân này không phải biết được ba người họ đang nói về chuyện ở lưu vực Thường Giang mới cố ý đến trước đấy chứ?
"Tư không Sử đại nhân tin tức cũng thật nhanh nhạy a."
Này cũng chẳng phải lời khen gì. Thần tử đối với nhất cử nhất động của quân vương khắc khắc lưu tâm chỉ chứng tỏ bản thân không có năng lực, hoặc đã làm sai chuyện nên lúc nào cũng chột dạ không yên.
Điền vương cũng nghe ra ý tứ của Thanh Lan cũng không hề giấu diếm mà thở dài, tay day day thái dương:
"Sử Quang là con trai của sư phó."
Điền vương chỉ nói một câu ngắn gọn, Thanh Lan đã hiểu.
Sử Vân Thiên từ trước đã là thuộc hạ thân tín của Điền Trường Phong, sau khi Đại Mạc sụp đổ liền thuận lợi ngồi lên chức sư phó, làm quan hai triều quyền uy vô hạn. Con trai lão tử quý vi phụ cũng chẳng tốn chút công sức nào nắm được một tư trong tứ tư, căn cơ của Sử gia trên triều cũng nhờ vậy mà càng như rễ bén, càng lúc càng sâu, càng lúc càng vững.
(tử quý vi phụ: con quý nhờ cha)
(tứ tư: bao gồm tư mã, tư không, tư khấu, tư đồ, tương đương với thượng thư của binh bộ, công bộ, hình bộ, hộ bộ)
Căn cơ ngoài triều đã như bàn thạch, chủ ý đương nhiên sẽ đánh vào trong cung.
Điền Trường An lên ngôi được năm năm nhưng chưa từng lập thê thiếp, hậu cung sạch sẽ đến mức làm quần thần cũng phải sốt ruột thay, cứ cách vài hôm lại kiếm cớ dâng cho tân vương tranh họa khăn thêu của khuê nữ nhà mình. Sử gia đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Điền Trường An bị làm cho phát phiền, có một thời gian còn chẳng buồn lên triều, những thứ liên quan đến mấy vị tiểu thư thế gia kia, hắn đều tống biệt vào kho, chẳng buồn để mắt tới. Bá quan đối với việc quân vương cự tuyệt ý định nạp phi không khỏi nổi lên dị nghị song sau đấy cũng không ai đề cập tới vấn đề này nữa, chí ít là trước mặt Điền Trường An.
Có điều, Sử Vân Thiên xác thực là một lão cáo già. Lão không đưa được nữ nhi tiến cung liền âm thầm mua chuộc cung nhân làm con mắt của lão, giám sát Điền Trường An. Sử gia thế lực cường đại như vậy, người muốn vì Sử gia làm việc cũng không ít, Điền Trường An muốn phòng hết cũng không có cách nào.
Thanh Lan lại nghĩ đến một loạt bài trí của Điền vương hôm nay không khỏi cảm thán, Điền Trường An để cùng y nói được mấy lời đúng là tốn không ít tâm tư, ngay cả đệ đệ mình cũng không tiếc sai sử.
Trong lúc Thanh Lan còn suy nghĩ linh tinh, Điền Trường An đã tuyên Sử Quang vào thư phòng.
Thanh Lan vội thu liễm tâm tình, không nghĩ nhiều nữa, đứng sang bên phải thư án, hai tay khoanh lại, quy củ cúi đầu.
"Ti chức tham kiến đại vương. Đại vương vạn phúc kim an."
"Miễn lễ đi." Điền Trường An phất tay, "Ái khanh đến thật đúng lúc. Quả nhân vừa mới bảo Trường Tuyết tới phủ gọi khanh, khanh đã tới rồi."
Sử Quang sắc mặt nịnh nọt, cũng cúi đầu thưa:
"Vậy thật trùng hợp, ti chức cũng đang định tiến cung bẩm cáo chuyện ở hạ lưu Thường giang, lúc đến cửa cung vừa hay gặp Điền thống soái, ngài ấy cùng ti chức nói vài câu lại trở về quân doanh rồi."
Thấy Điền vương gật gù không nói gì, Sử Quang lúc này mới dám đứng thẳng. Gã vừa ngẩng lên đã thấy Thanh Lan một bộ dáng ôn nhuận như ngọc đứng cạnh thư án cao cao, dưới chân lập tức hẫng đi một cái như bị câu mất hồn.
Tư không đại nhân Sử Quang ham mê sắc dục cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Cha gã nửa đời làm gia thần, bề ngoài rất phong phạm nghiêm cẩn nhưng lại quản không nổi con trai dưới mắt mình đem nữ thiếp nam sủng dưỡng thành một đống.
Kỳ thực, tướng mạo của Thanh Lan cũng không quá xuất chúng như Điền vương, mi mục y thanh tú, ngũ quan hài hòa, khóe môi tản mát ý cười, dáng người cao gầy thẳng tắp đón gió, toát lên thần thái phi dương, tựa như một đóa hoa mới nở phô ra sức sống mãnh liệt.
Nhất thời khiến người ta không thể dời mắt.
Sử Quang trước giờ nhìn quen mấy tiểu quan bày ra bộ dáng yêu kiều mị hoặc, bây giờ trông Thanh Lan liền không khỏi cảm thấy mới mẻ.
Trong khi Sử Quang quan sát Thanh Lan, y cũng âm thầm đưa mắt đánh giá vị tư không đại nhân này.
Chỉ thấy một tên da dẻ vàng vọt, mặt tròn mắt hí, rõ ràng là bộ dáng công tử bột được nuôi chiều từ bé.
Thanh Lan giấu không nổi tiếng hừ lạnh trong mũi, quay đầu không để ý gã nữa.
Điền Trường An thu hết cả một màn này vao trong mắt, nhưng giống như không buồn để ý, lấy ra một quyển trong chồng tấu chương Thanh Lan vừa đọc, an nhàn mở ra như đang xem xét.
"Ái khanh, ngươi nói hôm nay tới đây bẩm cáo chuyện lưu vực Thường giang, nói đi, là chuyện gì?"
Sử Quang đột ngột bị kéo về, hơi chột dạ vuốt mồ hôi trên trán một chút.
"Bẩm đại vương, huyện doãn Quỳnh Lư mới báo tin lên, ba ngày trước có một đoàn nhân mã mang theo lượng lương thực lớn tiến vào địa phận lưu vực Thường giang. Bọn họ tự xưng là người của Đông Nghĩa sơn trang mang lương thực tới cứu tế nạn dân. Huyện doãn đại nhân không biết xử trí thế nào nên mới nhờ ti chức hỏi thử ý kiến đại vương."
Thường giang chảy qua ba huyện của Ái Tri, trong đó huyện Quỳnh Lư địa thế thấp nhất, lần này Thường giang mưa lũ, chịu tổn hại nặng nề nhất chính là huyện Quỳnh Lư này. Ngày đó lúc Liễu Minh Viễn mang người cùng lương thảo tới Thường giang, Thanh Lan cũng có nhắc qua để y ưu tiên đi qua huyện Quỳnh Lư trước.
"Đông Nghĩa sơn trang à..." Điền vương lẩm nhẩm cái tên này, ánh mắt liếc qua Thanh Lan một cái.
Đông trong Đông ải, Nghĩa trong Nghĩa sơn. Năm đó Thanh Lan cùng Liễu Minh Viễn gặp nhau lần đầu, cả hai chí hướng tương đồng, vừa gặp đã thân, cùng nhau thành lập nên sơn trang của riêng mình, lấy Đông ải làm cứ địa, lấy Nghĩa sơn làm bản doanh. Đông Nghĩa sơn trang cũng từ đó mà ra đời.
Không giống như các bang phái giang hồ khác, Đông Nghĩa sơn trang không làm bảo tiêu cũng không mở võ đường mà đi làm đạo phỉ. Chính xác là đầu trộm đuôi cướp, chỉ có điều Đông Nghĩa sơn trang cũng chỉ cướp của nhà giàu đem về sơn trang, mỗi khi dân tình gặp nạn gặp dịch đều đem ra ứng cứu. Nhờ vào điểm này, Đông Nghĩa sơn trang cũng được lòng dân chúng lắm.
"Quả nhân đã nói rồi, Đông Nghĩa sơn trang hành sự, không được ngăn cản. Truyền lệnh cho Trần huyện doãn tận lực tạo điều kiện cho họ, việc gì giúp được thì giúp, không giúp được thì đừng vướng tay vướng chân."
Thanh Lan nghe Điền vương nói xong, cũng không biết trong lòng có tư vị gì.
Quả thật mấy năm nay Đông Nghĩa sơn trang trộm đến quan lớn cũng không tha mà không thấy ai sờ gáy. Thanh Lan còn tưởng người trong sơn trang làm việc cẩn thận, triều đình quan binh cũng e ngại động vào thế lực giang hồ nên đành mặc kệ cho bọn họ làm ăn.
Nhưng giờ Thanh Lan mới ngộ ra, sinh ý trước giờ của Đông Nghĩa sơn trang đều là do Điền vương cất nhắc.
Điền Trường An để ý đến Đông Nghĩa sơn trang từ bao giờ, y quả thật đoán không ra.
"Vậy sự tình ở lưu vực Thường giang, ái khanh tính xử trí thế nào? Thuế đất cắt giảm bao nhiêu, nạn dân sắp xếp ra sao rồi?"
"Chuyện này... " Sử Quang lắp bắp một hồi mới nói hết câu: "Ti chức vẫn đang cùng chúng quan thảo luận... hiện thời vẫn chưa có giải pháp thỏa đáng..."
Quyển tấu chương trên tay Điền vương "phanh" một tiếng đập thẳng vào đầu gã.
Tư không Sử đại nhân lập tức tái mặt, hai chân quỳ xuống, thủ phục trước thư án.
Điền Trường An đứng dậy, từ vị trí cao cao tại thượng nhìn xuống Sử Quang đang run rẩy bò trên mặt đất, khóe môi hơi nhếch, giọng nói cất lên không hề bao hàm nộ khí nhưng lại khiến người ta rét run.
"Ồ, vẫn chưa có giải pháp?" Điền Trường An nghiền ngẫm câu nói của Sử Quang, "Lũ ở Thường giang rút cũng hơn một tuần rồi, nạn dân trải qua một trận kinh động tâm thần bất định không nói, các khanh an vị trong kinh đô chẳng lẽ cũng bị nước lũ Thường giang dọa cho thần hồn nát thần tín rồi sao?"
"Ti chức..."
Điền Trường An chẳng hề lưu tình cắt lời gã, ngay cả xưng hô cũng đổi:
"Lại định nói ngươi sợ hãi ngươi không dám chứ gì? Thay vì phí thời gian với mấy lời nhàm chán như vậy, sao các ngươi không tranh thủ nghĩ biện pháp đi. Ngươi là tư không khanh, việc này vốn dĩ là để ngươi quản, nhưng ngươi xem ngươi dâng cho quả nhân loại tấu chương gì? Ngay cả lang trung lệnh quanh năm luẩn quẩn trong đô còn viết tốt hơn ngươi."
Sử Quang quỳ dưới đất trong lòng từng trận rét run. Gã không phải chưa từng thấy qua Điền Trường An thị uy, song khí tức trong thư phòng lúc này so với mọi khi còn muốn bức bách hơn.
Cứ như gã vừa mới động phải thứ gì không nên động vậy.
"Thanh Lan." Điền vương thị uy xong quay đầu gọi y, "Ngươi lát nữa trở về soạn một bản tấu chi tiết về phương pháp giải quyết sự tình ở Thường giang, buổi triều sớm mai dâng lên cho quả nhân."
Hả? Còn mấy canh giờ nữa là hết ngày rồi, Điền vương này có lương tâm hay không, còn bắt y sớm mai dâng tấu?
Trong lòng nghĩ vậy nhưng Thanh Lan cũng chẳng dám thốt ra khỏi miệng, chỉ cúi đầu hô vâng.
"Được rồi, Sử ái khanh cũng mau quay về đi." Điền Trường An thở dài một hơi, uy ách cũng áp xuống, "Ta cho khanh cơ hội cuối cùng, sự tình ở Thường giang an theo lời Thanh Lan công tử mà làm. Nếu như có nửa điểm sai sót, chức tư không này khanh cũng không cần làm nữa đâu."
Dứt lời, Điền Trường An liền phất tay, hướng cửa thư phòng bước thẳng, Thanh Lan thấy bản thân đứng đây một mình cũng thừa thãi liền nhanh chân đuổi theo, trong thư phòng nhất thời chỉ còn lạo tư không Sử đại nhân đang run rẩy quỳ trước thư án, làm cách nào cũng không đứng lên nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com