Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6. Hiện tượng lạ

Mấy hôm sau lại có tiết toán, vẫn là thầy Gia Huy, nhưng không phải là khuôn mặt vô cảm không một chút niềm nở như thường ngày, thay vào đó lại là vẻ mặt tức giận, ánh mắt khó chịu chưa ai nhìn thấy bao giờ. Cả lớp ai cũng nhận ra điều bất thường, ngồi bên dưới xì xào bàn tán. Có lẽ ai cũng hiểu được nguyên nhân sự buồn bực của thầy Gia Huy.

"Hôm nay không phải học gì hết. Toàn bộ tiết này chúng ta ngồi lại với nhau mà bàn chuyện lớp đi." - Gia Huy lớn giọng, đanh đá mắng cả lớp ồn ào.

"Cả tuần này lớp chúng ta có liên tiếp 6 em vi phạm nội quy trường học, tôi đã cố mắt nhắm mắt mở cho qua nhưng càng ngày các em càng không có ý thức. Tôi đã cố gắng im lặng đợi đến giờ sinh hoạt lớp mới xử lý chuyện này, vậy mà chẳng có ngày nào là các em không gây chuyện." 

Gia Huy căng mặt, trừng mắt nhìn xuống phía dưới lớp, ánh mắt nghiêm nghị ấy khiến ai ai cũng phải kiêng sợ. Nhìn xuống lớp một hồi lâu, sự im lặng làm không khí trở nên nặng nề hơn, cuối cùng anh cũng lên giọng la mắng. 

"Minh Quang! Hôm qua em đi trễ tận 10 phút, có biết lớp bị trừ bao nhiêu điểm không hả? Lệ Quyên, Anh Thư, hai em dẫn nhau đi trễ lại còn trèo tường vào rồi đạp trúng vai thầy giám hiệu?" - Gia Huy lớn tiếng nộ nạt, không kìm nỗi cơn tức giận trong người. 

Anh dùng cây thước gỗ dài gõ mạnh lên bàn, làm các học sinh trong lớp hoảng hồn một phen. Anh đưa mắt nhìn xuống phía bên dưới bàn áp cuối, có hai học sinh ngồi xì xào mất trật trự, liền tức giận chỉ thẳng tay vào hai người. 

"Lâm Bách, Quỳnh Anh, mau trật tự!" Vừa dứt lời, Gia Huy liền nhanh chân bước xuống dưới bàn của hai cô cậu, đương nhiên hai đứa trẻ nghịch ngợm này không thoát được những lời mắng mỏ: "Nói chuyện riêng vui quá nhỉ? Không có một chút nào gọi là tôn trọng giáo viên. Sổ đầu bài bị trừ thành điểm C là vì hai em gây mất trật tự, vậy mà bây giờ vẫn không chừa à? Nếu đã muốn nói chuyện như vậy, mau lên bục giảng nói hết tiết này cho tôi!" Nghe những lời nói lúc nãy, cả lớp bây giờ chẳng ai dám ngẩng đầu lên nhìn thầy, chưa bao giờ thấy thầy Huy giận dữ như vậy. 

"Còn Thái Quân, em nghĩ gì mà đi học lại không mặc đồng phục vậy? Tự hào thật đó, trông rất là ngầu luôn." - Thầy Huy lại đi lên lại phía bục giảng, chống tay lên mặt rồi lắc đầu. Gia Huy buồn bực nhìn xuống phía dưới lớp, thành tích học tập không tốt, các học sinh lại còn vô kỷ luật, thật khiến người khác cực kì thất vọng. 

Bỗng phía dưới lớp có một giọng nói cất lên, làm ai ai cũng bất ngờ, hoang mang: "Thầy ơi, các bạn cũng là lần đầu vi phạm thôi mà. Lớp cũng chỉ bị trừ có vài điểm thi đua, chắc là cũng không có ảnh hưởng gì nhiều đến thành tích đâu mà thầy. Thầy cũng không cần phải căng thẳng như vậy." 

Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về Khánh Quyên, người vừa nói ra những lời lúc nãy. Đến Gia Huy cũng phải tròn mắt kinh ngạc khi Khánh Quyên lên tiếng, cuối cùng anh cũng không bình tĩnh nổi: "Lần đầu vi phạm? Các em đã lớp 12 rồi, tại sao lại không có một chút ý thức nào vậy hả? Em thân là lớp trưởng, không tự biết quản lý lớp, lại có thể nói ra những lời vô trách nhiệm như vậy à? Đừng tưởng tôi không biết bản thân em cũng phạm lỗi, em đi học trễ vô số lần nhưng lại ỷ rằng có bố chống lưng nên không sợ ai à? Em nghĩ như thế là hay lắm nhỉ, nên lúc nào cũng tỏ ra vô trách nhiệm như vậy!" 

Khánh Quyên khựng lại vài giây sau khi bị Gia Huy mắng. Cô nghĩ rằng mình đã thân thiết hơn với thầy nên mới nói vài câu để thầy bình tĩnh lại, không ngờ Gia Huy lại càng giận dỗi hơn như thế. Gia Huy trở về lại vẻ mặt vô cảm, ngồi lại vào chỗ ngồi của mình, anh lật một quyển vở cỡ lớn màu trắng ra trên bàn, ai cũng đoán được đó là sổ điểm. 

"Còn 15 phút nữa là hết tiết. Dò bài." 

Gia Huy hạ thấp tone giọng lại, nhẹ nhàng lên tiếng. Chỉ một câu nói ngắn gọn đã làm rất nhiều học sinh trong lớp gục ngã một cái rất đau.

"Huỳnh Lâm Bách, Lê Vũ Quỳnh Anh, lên trả bài." 

Cả lớp bắt đầu hoang mang, ai nấy đều gào thét trong lòng. Cứ nghĩ là thầy chỉ đang hâm dọa cả lớp, nhưng ai ngờ là thầy gọi lên dò bài thật. Lâm Bách ngồi uể oải bên dưới cầu xin thầy để không bị dò bài, nhưng đương nhiên là vô ích. Cứ thế, những học sinh vi phạm nội quy từ đầu năm học đến giờ đều bị gọi tên dò bài, trong số đó chẳng có ai là vượt qua nổi điểm trung bình, Khánh Quyên cũng không phải ngoại lệ. Thay vì cho học sinh lên giải các bài tập, Gia Huy lại dò những định nghĩa, định lý hàn lâm khó nhớ. Biết là thầy đang cố tình phạt mình, chẳng một ai dám có ý kiến chống đối. 

---

Giờ ra chơi, hội bạn thân của Khánh Quyên không tụ tập vui chơi bên ngoài sân trường như thường ngày, họ ở lại trong lớp, cùng những học sinh khác trong lớp nói xấu thầy Huy.

"Tao không nghĩ ông thầy Gia Huy này thâm độc thật, 12 năm đi học chưa bao giờ tao mất mặt như hôm nay. Tất cả giáo viên khác đều nể mặt tao, chỉ có mình ông thầy Huy này là dám mắng tao trước mặt nhiều người luôn đó. Đúng là bực mình quá đi mà." - Quỳnh Anh nũng nịu bên Lâm Bách, than thở những điều không vui với mọi người. 

Thùy Linh nhìn Quỳnh Anh rồi lắc đầu cười, lại nhìn sang Khánh Quyên rồi trêu chọc: "Tính ra mày còn đỡ hơn nhiều người. Mày dò bài được tận 3 điểm còn gì, mày xem con Quyên có 0.5 điểm mà vẫn bình tĩnh chưa kìa." 

Thế là cả lớp được một phen cười đùa, trước giờ chỉ có 0 hoặc 1 điểm, thầy Huy chơi độc lại cho Khánh Quyên 0.5 điểm, không biết chui đầu vào chỗ nào mới hết mắc cỡ. Nhưng tạm gác lại chuyện bị Gia Huy phạt lỗi, mọi người lại quan tâm đến câu chuyện tâm linh mới lạ trong trường học này hơn.

"Mấy bữa nay tụi bây có nghe chuyện trường mình có ma chưa? Có nhiều học sinh đã nhìn thấy rồi đó." - Một bạn nữ trong lớp kể chuyện với biểu cảm rất thú vị, mọi người xung quanh đều tò mò lắng nghe. Sau đó cũng có vài người ùa theo bàn tán, kể tiếp mấy chuyện tâm linh đang hot trong trường dạo gần đây.

"Tao nghe nói hình như là hồn ma của một nam sinh đó, đêm nào cũng ở trong thư viện rồi ngồi khóc. Từ trên xuống dưới toàn là máu me, thảm thương lắm..."

Duy Vũ từ nãy đến giờ đều ngồi trầm mặc không lên tiếng, nhìn thấy có điểm nghi vấn trong lời nói vừa rồi liền vội hỏi: "Hồn ma nam sinh? Trước giờ chúng ta chỉ biết tới hình ảnh ma nữ, làm sao nhận định được nam sinh kia là ma? Từ trên xuống dưới toàn là máu? Làm sao biết được đó là máu mà không phải thứ khác? Với lại ban đêm trường mình đóng cửa rồi, làm gì còn ai ở trong thư viện?"

"Chuyện này làm sao tao biết, tao cũng chỉ nghe kể lại thôi mà. Nhưng mà hình như là thật đó, khối 12 tụi mình đã có ba người nhìn thấy rồi." Cậu học sinh kia cũng như mọi người, cũng có nhiều thắc mắc như Duy Vũ, nhưng lại không bận tâm nhiều đến mấy. Cậu ta tiếp tục câu chuyện của mình: "Có biết Ngọc Vân lớp B2 không? Con bé đó để quên điện thoại ở trường, nó và bạn thân của nó ban đêm vào trường tìm lại. Tụi nó đi trên hành lang thì nghe giọng nam khóc thút thít, đi ngang qua thư viện thì thấy một bóng đen chập chờn trước cửa, đến gần hơn thì cái bóng đó hiện rõ thành một nam sinh mặc đồng phục của trường mình, người đầy máu me, và cũng không thấy rõ mặt. Bạn thân của Ngọc Vân kia ám ảnh quá trời, nó đã nghỉ học được hai ngày rồi đó. Toàn bộ mọi chuyện là con Vân kể cho mọi người nghe đó. Chuyện tâm linh này không ai dám đùa đâu."

Kế lời của cậu bạn kia, mọi người cũng đều bàn tán thêm về những điều mình biết. "Hôm qua có hai đứa lớp 10 cũng nhìn thấy đó. Tụi nó không đi đêm như Ngọc Vân mà lại ngay trong buổi chiều luôn. Hôm đó lớp 10A4 học thể dục, có hai thằng con trai đi vào phòng dụng cụ để cất đồ, tụi nó nghe thấy tiếng ú ớ đáng sợ lắm, tìm xung quanh thì lại chẳng thấy ai. Tụi bây có thấy lạ không?"

Các học sinh cứ thế ngồi trong lớp bàn tán, đến khi chuông reo vào học lại mà vẫn chưa ai chịu về ngồi lại bàn của mình. Thu Huyền trước giờ không thích buông chuyện với đám đông, thấy chuông đã reo lâu rồi mà cả lớp vẫn chưa trật tự, cô tỏ vẻ khó chịu ra mặt: "Trật tự hết được không? Đã vào giờ học được 2 phút rồi đó!"

Cả lớp quay lại nhìn Thu Huyền với vẻ mặt hoài nghi, nhưng rồi cũng chẳng ai quan tâm lời cô nói, họ lại càng cố tình nói chuyện ồn ào hơn trước. 

"Không nghe thấy sao? Sao vẫn chưa chịu về chỗ ngồi rồi im lặng vậy?"

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Duy Vũ, người vừa rồi lớn giọng hét mắng. Người có tầm ảnh hưởng lớn đã lên tiếng, chẳng ai dám có ý chống đối, cả lớp mất hứng quay về chỗ ngồi của mình. Đến cả Khánh Quyên cũng không ngờ anh trai lại đứng về phía Thu Huyền, cô dùng chân đá nhẹ chân Duy Vũ một cái, tỏ ra vẻ mặt đầy ngạc nhiên. 

"Anh vừa nói gì vậy?"

"Vào tiết lại rồi còn gì. Lớp ồn ào như vậy em không thấy khó chịu hả?"

Khánh Quyên lén nhìn Thu Huyền một cái, cố tình nhỏ giọng lại, nếp bên vai rồi thì thầm vào tai anh.

"Nhưng sao anh lại nói giúp cho con bé đó?"

"Anh nói giúp cho ai đâu? Anh chỉ thấy ồn ào nên mắng một cái thôi. Em đừng nghĩ nhiều quá."

Vừa ngay lúc ấy, giáo viên bộ môn của tiết đó đi vào lớp, Khánh Quyên chỉ đành điều chỉnh lại cảm xúc, tạm bỏ qua câu chuyện vừa rồi. Mắt cô hướng lên bục giảng, miệng lại thì thầm nhỏ nhỏ bên cạnh anh.

"Ai cũng nói là anh thích Thu Huyền, em hi vọng đó không phải thật."

---

Tối hôm đó Khánh Quyên đang ngồi cặm cụi, tập trung cao độ để làm bài tập, là bài tập nhà do thầy Gia Huy yêu cầu sau buổi học kèm. Ngồi suy nghĩ mãi, làm nháp mãi, nhưng vẫn không ra được đáp án đúng. Khánh Quyên trông rất bực bội, tay bấu mạnh đến gãy cả đầu bút chì. Vừa lúc ấy, cô giúp việc mang bánh sữa vào phòng cho Khánh Quyên. Người phụ nữa đặt đĩa bánh lên bàn, lỡ tay làm đổ ly sữa nóng lên người Khánh Quyên, cuối cùng sữa lan ra ướt hết cả sách vở.

Choảng!

"Chị đang làm cái quái gì vậy hả?"

Khánh Quyên tức giận, ném vỡ cái ly thủy tinh xuống sàn. Những mảnh thủy tinh sắc nhọn văng lên tung tóe, cộng thêm lời to tiếng của Khánh Quyên, người giúp việc trẻ giật mình hoảng sợ, không cẩn thận té lên phải mấy mảnh thủy tinh vỡ. Cô gái đau đớn hét lên một cái rất to, tiếng thét bất thường làm mọi người trong nhà vội vàng tập trung đến phòng Khánh Quyên. Các cô giúp việc khác liền biết ý, nhanh chóng dọn dẹp đống thủy tinh vỡ trên sàn, làm việc nhanh nhẹn và yên lặng, tránh làm phiền đến Khánh Quyên. Duy Vũ cùng lúc đó cũng chạy đến, cậu đưa em gái sang phòng mình để nói chuyện.

"Cũng chỉ là không cẩn thận làm đổ sữa thôi, em cần gì phải lớn tiếng như vậy? Chị đó mới đến đây làm việc không lâu nên chưa quen, em dọa người ta sợ rồi kìa." 

"Anh biết là toàn bộ nhân viên ở đây đều được tuyển chọn rất nghiêm khắc mà? Làm gì có ai cẩu thả như chị ta? Chị ta làm đổ hết sữa lên bàn, làm ướt hết sách vở của em, bây giờ làm sao em có thể làm bài tập đây hả?"

Khánh Quyên buồn bực trong người, nói ra những lời không chút hay ho, không làm được bài tập, cô gái trút toàn bộ nỗi tức giận lên cô giúp việc. Duy Vũ biết rằng bây giờ có nói thế nào thì cũng chẳng khuyên ngăn được Quyên, cậu chỉ đành lại giúp em gái giải số bài tập mà thầy Huy giao về. 

"Kì này thầy Huy ra đề khó thật, có mấy câu anh cũng không biết làm. Điểm số các bài như nhau nhưng phương pháp của vài bài làm rất dài, tốn thời gian thật. Thầy cũng hay bẫy, làm nhiễu đáp án, đúng là thật sự không nương tay với chúng ta luôn. Sắp tới sẽ làm kiểm tra 15 phút trên lớp, không biết thầy sẽ ra đề độc như nào đây." - Duy Vũ vừa giảng bài cho em gái, vừa tỏ ra mệt mỏi khi nhắc về đề toán khó giải của thầy Huy.

Khánh Quyên chán nản, cô nằm ườn ra bàn như một chú sâu lười, hoàn toàn không tiếp thu được chút kiến thức nào. "Em cứ tưởng chúng ta đã thân thiết hơn với ông thầy Huy, ai mà biết được ổng vốn lạnh lùng như vậy. Ổng la mắng em trước lớp với bao nhiêu con người, làm em mất mặt không biết đào hố nào để chui. Bây giờ ra bài tập lại khó như vậy, chỉ nói cách làm mà không nói các bước làm bài thế nào, không biết đề kiểm tra sẽ thảm ra sao nữa. Sao mà bây giờ em ghét ổng quá đi."

Duy Vũ không quan tâm lắm đến lời của Khánh Quyên, cậu là học sinh giỏi toán, lại ham học, việc gì càng khó cậu lại càng thích thú. Điều Duy Vũ bận tâm hiện tại là những điều kì lạ mà mọi người gặp phải trên trường.

"Ngày mai là thứ 6 rồi, không biết ai sẽ là người bị đem lên tế tiếp đây."

Khánh Quyên cũng sựt nhớ ra, cứ thứ 6 hàng tuần, Người hùng bóng đêm sẽ lại vạch trần những bí mật động trời mà người ta cố gắng che giấu. Không biết người xui xẻo tiếp theo sẽ là ai, không chỉ Quyên, hầu hết các học sinh của trường đều đang rất tò mò.

"Vừa xảy ra chuyện Người hùng bóng đêm gì đó, bây giờ lại có thêm hiện tượng hồn ma của học sinh nam gì kia, rốt cuộc là trường chúng ta đang gặp chuyện gì vậy? Em có nghĩ, mọi chuyện đều có liên kết không?"

"Sao anh nhạy cảm chuyện này quá vậy? Có liên quan gì đến chúng ta đâu? Chừng nào bí mật của anh bị Người hùng bóng đêm phanh phui, hay anh bị hồn ma đó quấy rầy, thì lúc đó hãy quan tâm những chuyện đó."

Duy Vũ im lặng một chút, đôi mắt trĩu nặng, cổ họng có chút nghẹn ngào. 

"Dạo gần đây anh cứ mơ thấy mấy hình ảnh kì lạ, cứ lặp đi lặp lại mãi trong đầu anh. Anh mơ thấy những dòng sóng biển đập mạnh mẽ, dữ dội như một cơn sóng thần. Anh mơ thấy một cậu con trai đang ngồi vẽ tranh trên bãi cát trắng ngoài bờ biển, giữa trời đầy sấm âm u. Anh mơ thấy cậu ta đang khóc, cậu ta cầu xin cứu mạng, sau đó lại tự gieo mình xuống biển sâu. Anh mơ thấy..."

Chưa kịp nói hết lời, Khánh Quyên đã đến chặn miệng Duy Vũ, cô nắm lấy cổ áo anh, trừng mắt chằm chằm vào anh, nhất thời chẳng biết nói nên lời. Cổ họng ứ nghẹn, khóe mắt cô đỏ ngầu, vài giọt nước mắt rồi đã tuôn rơi. Khánh Quyên nhìn Duy Vũ với ánh mắt tức giận chưa từng có, cuối cùng lại lớn tiếng hét vào mặt anh.

"Đủ rồi! Anh đang muốn nhắc đến điều gì hả?"

Duy Vũ có chút hoảng mình, trước giờ cậu chưa từng thấy Khánh Quyên kích động như vậy. Vũ chạm nhẹ lấy tay Quyên, buồn bực nhìn thẳng ánh mắt của em, cố gắng xoa dịu lại tình hình hiện tại nhưng lại không thể. Khánh Quyên buông lỏng hai tay đang nắm trên cổ áo anh, cô ngồi sụp xuống sàn rồi kéo anh ngã theo, cuối cùng Khánh Quyên chỉ biết òa khóc. Tay Quyên tạo hình nắm đấm, cố tình đấm mạnh vào vai anh nhưng lại chẳng có chút sức lực nào.

"Tên điên này, tại sao lại cứ nhắc đến chuyện đó vậy, tại sao lại không buông tha cho nhau vậy chứ? Anh đang lo sợ điều gì hả? Mấy cái hiện tượng kì lạ ở trên trường kia thì liên quan gì đến người đó hả? Chuyện đã hơn 1 năm tại sao lại muốn nhắc lại vậy chứ?"

Duy Vũ chẳng biết phải trả lời thế nào mới phải, anh chỉ biết ôm Quyên vào lòng, an ủi để em không khóc nữa. 






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com