Chương 3. Khoảng cách
Sau cuộc gọi đêm hôm ấy, những cuộc trò chuyện qua điện thoại dần nhiều hơn, thường xuyên hơn, dù Nghĩa vẫn thấp thỏm lo sợ mẹ biết. Đôi lúc, Nghĩa cũng tự hỏi bản thân, liệu cậu có đang làm đúng không, liệu lý trí có còn dẫn lối, hay chỉ là cảm xúc đang bủa vây?
Nhưng, thấy những cái gật đầu kiên định từ bố mỗi lúc cậu hoang mang, thấy ánh mắt tràn đầy yêu thương và hy vọng của người yêu, cũng như thái độ dần nhẹ nhàng hơn của mẹ, cậu biết, cậu không làm gì sai. Chỉ là, có những lúc, cần thiết phải lặng thầm mà gạt bỏ đi quy chuẩn. Và có những thứ, cần nhiều thời gian hơn để có thể thay đổi và thích ứng.
Cuộc sống của Nghĩa không có nhiều thay đổi, một ngày vẫn cứ bình dị như vậy trôi qua, thứ thay đổi mạnh mẽ nhất chỉ có con tim cậu. Nó không còn phải kêu gào, tìm cách thoát khỏi lồng ngực để chạy về phía cao nguyên xa xôi, nơi một con tim khác cũng đang ngóng tìm.
Nghĩa vẫn thường mơ thấy anh, nhưng cậu không còn phải thổn thức mỗi khi tỉnh dậy, vì cậu biết anh vẫn luôn ở đây, và cậu sẽ được gặp lại anh trong những cuộc trò chuyện mỗi đêm. Nhìn thấy khuôn mặt người yêu, nghe được giọng nói đối phương cũng khiến cậu và Thiên vơi đi được phần nào nỗi nhớ nhung. Dù vậy, cũng vài lần, Thiên không nhịn được mà gặng hỏi:
"Nghĩa, hay là... anh xuống Sài Gòn thăm em nhé."
"Đừng, anh...", chưa kịp nói hết câu, cậu thấy sự đau lòng hiện lên trong đáy mắt Thiên.
"Mẹ em..."
"Anh xin lỗi, anh quên mất. Chỉ là, anh nhớ em quá..." Thiên nuốt con chữ vào cuống họng, mắt anh lại đỏ ửng.
Nghĩa biết, người yêu cậu rất dễ xúc động, những giọt nước mắt hôn lên má anh có khi còn nhiều hơn cả cậu nữa. Cậu hận không thể lau đi dòng nước làm ướt mi anh, không thể ôm anh vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về bờ lưng anh. Khoảng cách, và định kiến khiến cậu chỉ có thể qua màn hình điện thoại, dùng những lời ôn nhu để an ủi anh.
"Anh đừng khóc, em xót lắm. Em hứa với anh rồi, học xong em lại lên với anh mà. Anh chờ em nhé."
Khi nào rảnh, lên Sài Gòn chơi với em nhá. Em muốn anh gặp bố mẹ.
Chính cậu đã nói với anh điều này, vậy mà giờ lại không thể thực hiện được. Cậu ghét cái thứ gọi là định kiến, cái thứ ăn sâu bám rễ trong lòng con người, khiến cậu không thể cho anh một danh nghĩa thực sự. Cái thứ ấy, nếu không nhổ đi được tận gốc rễ, những cành lá của nó sẽ mãi đâm chồi, cuốn chặt lấy cuộc đời của những con người khốn cùng như cậu, và anh.
......
Chẳng mấy chốc cũng đã đến ngày cuối năm. Nghĩa từng chẳng mấy mong chờ năm mới, hay nói đúng hơn cậu chẳng thấy quan trọng gì cái việc ngồi đếm từng giây cho tới 00:00, dù sao cũng chỉ là sang một ngày mới thôi mà, cùng lắm thì vui mừng vì được thêm một ngày nghỉ.
Nhưng năm nay thì khác, là năm đầu tiên mà cậu thực sự có một người trong tim, có một người mà cậu muốn bước đi bên cạnh từ năm cũ sang năm mới. Chưa bao giờ, cậu mong chờ giây phút này đến như vậy. Vậy mới thấy, không phải thời thế thay đổi, mà là lòng người đổi thay.
Đêm nay, Nghĩa không học khuya nữa, bài vở đã được cậu "xử" xong từ sớm. Nghĩa nhấc điện thoại nhận cuộc gọi từ cái tên quen thuộc, chân chậm bước ra ban công, ánh mắt khẽ cười và con tim khẽ rung động.
"Anh Thiên, năm mới rồi, anh lì xì em đi". Chưa hỏi han, ngọt ngào được mấy câu, cuộc trò chuyện bỗng chuyển sang chủ đề chẳng biết từ đâu ra.
"Tết Dương mà, lì xì cái gì? Với lại năm mới là em sang 18 tuổi rồi, trưởng thành rồi còn đòi lì xì."
"Đâu, em đã sinh nhật đâu, làm gì đã đủ 18 tuổi, vẫn còn bé mà."
"Có chắc là bé không..." Nét mặt tinh quái, Thiên khẽ nhướng mày, hỏi.
"Này, nửa đêm rồi đấy. Em không muốn thấy con gì hiện lên sau lưng anh đâu nha."
Thiên bật cười, cũng chiều lòng cậu người yêu trẻ con:
"Gửi anh số tài khoản ngân hàng, anh lì xì cho. Để anh đây làm đại gia bao nuôi em một ngày."
"Không, em chẳng muốn tiền."
"Ủa? Đòi anh lì xì xong lại bảo không muốn tiền, thế em muốn cái gì?"
Nghĩa đăm chiêu một hồi, nhìn về hướng nơi người ta - bạn bè, gia đình, người yêu - đang đổ xô, chen chúc đưa nhau đi Countdown, đáp:
"Em muốn hôn anh", vừa dứt lời, đồng hồ đúng điểm nửa đêm. Dù không nghe rõ tiếng pháo hoa, nhưng nơi Nghĩa đứng, ngước nhìn lên, vẫn thấy bầu trời loé sáng, cậu buột miệng:
"Minh Thiên..."
Đúng vậy, Minh Thiên - tên anh, nghĩa là vùng trời sáng, vùng trời đã thắp sáng những con đường, dẫn cậu đi đúng lối. Vùng trời ấy, chiếu rọi cả mảnh đất tâm hồn từng tăm tối trong cậu.
"Thôi được rồi, dù sao cũng chả có được". Nghĩa tự mình tiếp lời, mắt vẫn hướng lên phía bầu trời đêm không một ánh sao, nhưng vì sao từ Đà Lạt lại sáng chiếu tới tận Sài Gòn nơi cậu.
"Em cho anh nợ đấy. Đằng nào, em cũng vẫn là chủ nợ của anh. Anh đợi đi, rồi em sẽ lại tới tìm anh đòi nợ."
Nghĩa cúi xuống nhìn người trong màn hình:
"Chúc anh năm mới vui vẻ. Em yêu anh."
Suốt bấy giờ, Thiên phía bên kia màn hình chỉ yên lặng ngắm cậu người yêu, cũng mỉm cười hạnh phúc: "Anh cũng yêu em."
Hai con người đắm chìm trong tình yêu, dù rực cháy, nhưng giữa thảo nguyên bao la, và với tấm thân mình họ cố thủ để che khuất, ngọn lửa ấy - chỉ có người trong cuộc mới thấy được.
......
Thời gian dần trôi, những ngày xa nhau của hai chàng trai trong tình yêu ngày càng dài, nhưng tình cảm của họ không vì thế mà nhạt phai. Thiên vẫn thường hay vùi đầu vào chiếc laptop viết kịch bản mà đôi khi quên ăn, quên ngủ, khiến cậu người yêu càu nhàu không thôi.
Thời gian đã quá nửa đêm, hoàn thành nốt bản vẽ, Nghĩa vứt mình lên giường, cầm lấy chiếc điện thoại. Trạng thái hoạt động của ai đó vẫn hiện xanh, Nghĩa ngồi phắt dậy, tay gõ vội dòng tin nhắn gửi đi. Y như rằng, người bên kia vẫn còn thức, đã vội bấm xem và cũng nhanh chóng hồi đáp.
Anh lì thật đấy, suốt ngày ngủ muộn
Nói mãi không nghe
Anh già rồi, chú ý sức khoẻ tí đi
Đang viết đến đoạn cao trào, làm sao mà dừng được
Em phải hiểu chứ
Em không cần biết
Em chỉ biết là anh không được thức muộn như thế
Mà này, em nói ai già?
Anh không già thì gì, chấp nhận sự thật đi
Thôi anh đừng đánh trống lảng nữa
Đi ngủ ngay cho em
Giữa không gian vắng lặng của đêm khuya, ở phía bên kia, tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên, Thiên ngờ vực bắt máy:
"Bảo đi ngủ mà sao còn gọi anh làm gì?"
"Canh cho anh ngủ. Ai biết anh có nghe lời em không."
"Là như nào?"
"Anh tắt laptop đi đã, không viết kịch bản nữa."
"Dạ rồi ạ! Em sắp thành mẹ anh luôn rồi đấy."
Giọng điệu và nét mặt Thiên hiện lên trong màn hình điện thoại tỏ rõ sự bất lực trước sự quan tâm thái quá của cậu người yêu. Dù chẳng phải lần đầu, nhưng anh vẫn không khỏi cảm thán. Dù cảm thấy bất lực, nhưng đôi khi lại vô thức mà cố tình lặp lại những thói quen không tốt để nhận được sự quan tâm ấy.
"Anh đi ngủ đi, cứ để điện thoại đấy. Như thế em mới chắc được là anh không dối em mà tắt máy làm việc tiếp."
Thiên cũng không chọc ghẹo hay trêu người gì người bên kia nữa, mà ngoan ngoãn đặt mình xuống giường, dùng tông giọng trầm thấp, khẽ nói:
"Chúc em ngủ ngon."
Nghĩa hít vào một ngụm không khí ngọt dịu của cảm xúc lứa đôi, nhẹ đáp:
"Chúc anh ngủ ngon."
Vậy là hai con người yêu nhau, qua màn hình điện thoại, lại cùng nhau chìm vào những giấc mộng đẹp.
......
Vô tâm với bản thân là thế, nhưng Thiên cũng như đối phương, lại luôn lo lắng, hỏi han người còn lại từng chút một, nhất là kỳ thi đại học cũng ngày càng đến gần:
"Thế đã chốt học gì, thi gì chưa?"
"Em quyết định rồi, em sẽ thi Kiến trúc."
"Không làm ca sĩ nữa à?" Thiên tranh thủ ghẹo cậu người yêu, "Trước ai bảo muốn làm ca sĩ mà. Gì mà bolero này, EDM, hay là rap em cũng được luôn, em lái trap cho anh nghe luôn. Nhiều tài thế cơ mà."
"Không, không làm nữa. Em hát cho mình anh nghe thôi."
Chẳng kịp để Thiên lên tiếng đáp lại, Nghĩa lại tự mình ngân nga câu hát quen thuộc. Mà người bên kia dường như cũng rất hưởng thụ, buông bỏ cuốn sách đang đọc dở trên tay, lặng nghe tiếng hát ngọt ngào mà ai đó vừa nói sẽ chỉ dành riêng anh.
You are my love
You are my love
Tiếng yêu không nên lời, giấu hết sau đôi môi
Mong tình yêu mãi chung đôi
You are my love
You are my love
Nắng tô môi em hồng
Anh say nắng trong lòng
Ôi tình yêu mãi trong mơ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com