Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương II: Monh muốn của em


Mọi thứ đều bắt đầu vào buổi chiều định mệnh đó...

 Một năm trước,

"Haizzzz.... Mình không muốn về nhà chút nào...."

Đó là một buổi chiều hiu quạnh, bầu trời âm u với những đám mây đen nặng nề, đen kịt kéo đến che kín hết cả bầu trời. Từng cơn gió rít như tiếng khóc than, mang những hạt bụi bay tứ tung. 

Bầu trời tối đen bỗng xuất hiện những tia chớp sáng rực, ồn ào đến chói tai, và rồi trời bắt đầu rơi những giọt nước mưa mát lạnh. Từng giọt, từng giọt, càng lúc càng nặng hạt...

Từ xa nhìn tới, ta có thể thấy được bóng hình của một cô gái lặng lẽ đứng một góc ven đường, trông rất cô đơn.

Cô gái đó không ai khác chính là Chouko, và có vẻ như cô đang đứng trú mưa vì không có ô. 

Khuôn mặt vô cảm của cô bỗng có chút đượm buồn. Có lẽ vì cô rất ghét trời mưa, vì trời mưa luôn mang đến cho cô những kỉ niệm buồn mà cô không muốn nhớ đến.

Cô cứ đứng đó, lặng lẽ nhìn lên bầu trời âm u với đôi mắt suy tư và lấy tay ra hứng tùng giọt nước mưa rơi xuống từ mái tôn. Xung quanh cô là những chú bướm đen, sinh vật luôn mang ý nghĩa cho điềm xui và "cái chết".

"Chúng" cứ luôn bay lởn vởn xung quanh cô và không ai khác ngoài cô thấy "chúng" cả. Cũng vì thế, không ai biết rằng sự thật về chúng. Không ai cả, ngoại trừ cô, người luôn bị cho là đứa khác người.

Phải chăng, chúng muốn nói cho cô biết điều gì đó?

Nhưng dù vậy, nhiều khi, cô từng thấy chúng thật phiền phức và rằng, tại sao cô lại luôn bị thứ xui xẻo đó đeo bám chứ? 

Nhưng biết sao bây giờ, "chúng" vẫn cứ đeo bám theo cô... Và, điều duy nhất cô có thể làm là lơ chúng đi mà thôi...

...Cứ như thế, mười, mười lăm, cũng có thể là đã ba mươi phút trôi qua, mưa vẫn cứ rơi mãi mà không dứt, và cô gái kia, vẫn đứng ở đó, cùng đàn bướm đen kì lạ ấy, biểu cảm vô hồn trên khuôn mặt vẫn thế, không một chút thay đổi.

Ông trời cứ như đang khóc thay cho cảm xúc trống vắng và đau buồn không thể bộc lộ của cô gái cũng như trách thay tại sao những sinh vật xui xẻo kia sao vẫn luôn đeo bám cô.

"Thật không muốn về nơi đó" Cô nghĩ thầm trong đầu, bờ môi mím chặt, khuôn mặt tối sầm xuống.

"Dù gì... mình cũng không còn ai nữa nên về "nhà" cũng vô ích thôi..." 

Đúng vậy, cô không muốn về nhà, vì với cô, nơi đó không phải là "nhà" của cô, không còn nữa, mà thay vào đó là một cái kén lạnh lẽo chất chứa đầy sự cô đơn thôi. Một nơi mà cô luôn phải một mình, không còn ai để nương tựa. 

"Thật sự rất cô đơn..."

Sự tiêu cực và chán nản trong cô như đang dâng trào đến tột cùng thì bỗng chốc, cô tưởng chừng rằng mình đã nhìn thấy một thứ gì đó, lướt qua trước mặt. 

"Cái gì... vậy?" 

Cô gái tự hỏi, cố gắng nhíu mày nhìn qua những hàng nước mưa dày đặc về phía thứ vừa lướt qua cô.

Đó là một sinh vật nhỏ nhắn với đôi cánh màu trắng thuần khiết  đang phát sáng và uyển chuyển bay lượn trên không. Ánh sáng nó tỏa ra như có thể hớp hồn bất kì ai nhìn thấy.

Một con bướm trắng, vui vẻ tung tăng nhảy múa giữa bầu trời đang mưa nặng hạt, nhưng dù vậy, cứ như nước mưa không thể rơi trúng nó và cả đôi cánh xinh đẹp đó...

Chouko như vừa được truyền cho một chút động lực, cô liền lập tức đuổi theo nó, mặc cho trời vẫn mưa xối xả. Dưới cơn mưa rét lạnh, cô gái cố gắng chạy theo chú bướm đó, khuôn mặt bỗng có chút biến đổi, xuất hiện một chút vẻ kì vọng.

Cô cứ đuổi theo chú bướm đó, trong lòng xuất hiện một cảm xúc xôn xao. Băng qua từng con đường, lách qua từng con hẻm nhỏ, chạy ra con phố lớn ồn ào, đông ắp người - nơi mà cô luôn ghét phải đặt chân tới.

Thế mà, ngay vào thời điểm đó, cô vẫn không mảy may quan tâm đến điều ấy, mọi thứ cô quan tâm đến bây giờ chính là sinh vật xinh đẹp kia, thứ mà cô chưa từng thấy trong đời, một sinh vật mang vẻ ngoài thuần khiết, trái ngược hoàn toàn với sự xui rủi của những những thứ luôn đeo bám cô.

Vượt qua hàng người đông đúc, chú bướm trắng kia đã ở ngay trước mắt cô. Nó nhẹ nhàng đáp xướng, bám vào thứ gì đó  trước mặt cô đang bị chiếu rọi bởi những ánh đèn rực rỡ của thành phố, khiến cô phải lấy tay che mắt đi một lúc.

Lòng Chouko bỗng ngập tràn cảm xúc, hy vọng rằng điều mình thấy sắp tới sẽ có thể chấm dứt chuỗi cuộc đời tẻ nhạt của cô.  

Trận mưa lớn kia cũng dần dừng lại, còn đàn bướm thì đã bay đi mất lúc nào chẳng hay.

Khi đã chuẩn bị sẵn sàng, cô liền ngước mặt lên nhìn về nơi chú bướm kia đang đậu. Và vào thời khắc đó, vào buổi tối hôm đó, cô đã tìm thấy "anh ấy".

"Mái tóc vàng óng như những sợi chỉ vàng phấp phới trong gió, đôi mắt ngọc ruby đỏ rực cùng một nụ cười rực rỡ tỏa nắng trên môi."

Hình bóng của một chàng thiếu niên trẻ mang một vẻ đẹp hoàn hảo, ấm áp như ánh dương buổi sớm hiện ra trước mắt, làm tan chảy trái tim giá lạnh luôn bị khóa chặt của cô gái.

Chàng trai xinh đẹp đến khó tin đó chính là "Shade"- một nhân vật nam ảo trong bộ tiểu thuyết đang rất nổi tiếng gần đây, "người" đã khiến cô gái sắt đá trong làng " kim cương" của chúng ta phải xiêu lòng.

Đúng vậy, chính vào ngày hôm đó, Chouko đã chính thức lần đầu tiên trải nghiệm được cảm giác "yêu từ cái nhìn đầu tiên".

*
*
*
*
*
*
*
*
*
*

Như thế, cô đã trở thành fan cuồng của nhân vật này và bắt đầu hứng thú với mọi việc về anh.

"Trời đất ơi!!!!! Thần linh ơi!!! Hôm nay Shade của mình cũng thật tỏa sáng màaaaaaaaahhhh! !!!!!!!" Như mọi khi, Chouko lại "lên cơn" khi đang theo dõi "con trai cưng" của cô.

" Cậu ấy đúng là thiên thần!!!!! Ahhhhhhh..... Dáng vẻ kia, nụ cười kia nữa!!!! Đáng yêu chết mất thôi!!!!!!!!"  Cô xấu hổ ôm gối ôm hình của Shade, lăn qua lăn lại và cố gắng "kiềm chế" để máu mũi không bị chảy ra. 

( Đến tôi cũng phải cạn lời về những gì mình vừa viết... =w= lmao :)))

Mỗi ngày, như một thói quen, cô đều đọc đi đọc lại câu chuyện về cậu, theo dõi anh trên mạng và còn mua hàng chục poster, hình ảnh và thậm chí còn sử dụng những món đồ có in hình của "con trai" cô.

Cô cũng luôn khóc thương thay chàng trai trẻ vì cái quá khứ, cái tuổi thơ bất hạnh, đầy bất công của cậu và cũng vui mừng khi biết cậu được rất nhiều người yêu thích cho dù cậu chỉ là một nhân vật do trí tưởng tượng của con người tạo ra.

Với Chouko, cậu cũng là một con người, cũng biết cảm thấy vui, biết buồn, biết yêu thương người khác. Và cũng vì thế, cô luôn có một ước nguyện rằng Shade sẽ nhận được một cái kết hạnh phúc mà câu thật sự mong muốn.

Cũng vì lí do nào đó, hằng đêm, cô lại mơ thấy quá khứ đầy bi thảm của cậu, cứ như, giữa hai người có một sự liên kết nào đó vậy. Mọi thứ chân thực tới mức, cô như có thể cảm nhận dược mọi nỗi đau trong lòng của Shade.

Nhưng thay vì cảm thấy buồn bực vì luôn bị dằn vặt mỗi giấc ngủ, tình cảm của Chouko dành cho cậu đã ngày càng mãnh liệt hơn, như cô đang thật sự yêu thương một "người" vậy.

Nhưng, cái gì cho dù có đẹp đẽ đến mấy nhưng tới khi không còn giá trị sử dụng nữa... thì cũng sẽ dần bị chìm vào lãng quên thôi...

"Cái quái gì thế này!?! Tại sao Shade đáng yêu của mình lại không phải là nam chính chứ!!!"

Koucho bỗng trở nên cục súc và hét lên trong một hôm khi đang theo dõi "con cưng" của cô trên mạng.

Cô phát hiện rằng Shade "bé bỏng" mà cô luôn yêu quý lại chỉ là nam phụ, đã vậy, Louis- kẻ luôn khiến cậu ấy phải gặp bao nhiêu khó khăn và bắt nạt cậu thì lại là nam chính, người chiếm được tình cảm của nữ chính xinh đẹp.

"Grừưưưưưư......... Cái thằng cha Louis ch** d** đó!!!!!!! Sao hắn dám!!!!!! *****"

Chouko đã rất tức giận và phẫn nộ về việc này, cô không thể chấp nhận việc "con" của mình bị "bắt nạt" và đã nhiều lần lên tiếng chỉ trích tác giả. Nhưng dù vậy, mọi việc không những không có kết quả mà lượng người yêu thích của Shade cũng bắt dầu giảm nặng.

Mọi chuyện cứ tiếp tục diễn ra cho đến vài ngày trước, tác giả của bộ chuyện đã chính thức tự tay viết lên kết thúc cho câu chuyện. Một cái kết đầy viên mãn cho cả hoàng tử và công chúa như ta thường thấy trong chuyện cổ tích.

Nhưng còn Shade thì sao, không chỉ không có một cái kết xứng đáng, cậu còn phải trở thành kẻ phản diện  bị bao nhiêu người ghét bỏ để rồi tự mình lún sâu trong cái hố tuyệt vọng và chết thảm.

Khi biết được việc này, Chouko đã rất sốc, lòng cô cũng bỗng rất đau đớn, cứ như đang bị một lưỡi dao đâm qua tim như cái cách mà Shade kết thúc vậy.

 Cô dường như thành cái xác vô hồn, dừng đi mọi hoạt động thường ngày của mình, kể cả việc học mà chỉ khép kín mình trong phòng mà khóc.

"Híc.. híc... Cái thằng ch*** đó, tất cả là tại hắn nên Shade đáng thương của mình mới chết... huhuhu... shade ơi.. huhu"

Cô cứ khóc rồi khóc và khóc. Cô khóc nhiều đến mức sưng vù cả hai mắt. Đây cũng là lần đầu tiên, cô lại khóc nhiều đến như vậy. 

Đôi mắt của cô luôn đờ đẫn, cứ như cô đã mất đi chân lí của cuộc sống, đàn bướm đen xui xẻo cũng đã trở lại, không những vậy còn đông hơn trước. Cô đã chính thức trở về với cuộc sống đơn sắc tẻ nhạt, đầy cô đơn của trước đây.

"Ahhhh.... Thật là mệt mỏi...." Chouko thở dài trong mệt mỏi, cô đã quá mệt mỏi với mọi thứ. Mắt cô từ từ khép lại, cô đã ngủ thiếp đi mà không hét hay biết rằng, con bướm trắng kia, đã quay trở lại và đậu bên cô từ lúc nào hay.  

"Uớc gì, mình có thể giúp đỡ cho anh ấy.. dù chỉ một chút..." 

TBC...




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com