3
Trong mưa, xe chạy rất chậm, mãi mới đến được cổng bệnh viện Tâm thần.
Bạch Bích vẫn đi vào cổng viện như mọi hôm, chỉ khác là trong tay cầm chiếc ô đen. Cô không đi thẳng vào phía vườn hoa nhỏ như mọi khi, vì cô biết rằng mẹ không còn ở trong vườn hoa nữa, nói chính xác, bây giờ mẹ cô đang nằm trong nhà xác rồi.
Bạch Bích đi vào một căn nhà màu trắng, trong đó cô tìm thấy người bác sĩ chịu trách nhiệm điều trị cho mẹ cô. Bác sĩ dáng vẻ mệt mỏi nói:
- Xin lỗi, mẹ cô mất rồi!
Bạch Bích cúi đầu nói:
- Phiền các bác sĩ quá, cảm ơn tất cả mọi người đã chăm sóc cho mẹ cháu những năm tháng qua.
Cô gật đầu cảm ơn cả những hộ lý đang đứng xung quanh.
- Sáu giờ sáng chúng tôi đi kiểm tra phòng đã thấy mẹ cô chết rồi, qua kiểm nghiệm chúng tôi xác định mẹ cô chết do tự sát. Bà đã dùng thuốc ngủ quá liều. Về vấn đề thuốc ngủ, ở đây chúng tôi quản lý rất chặt chẽ. Trước đây mấy năm, mẹ cô thường kêu mất ngủ, cho nên chúng tôi có cho bà uống với liều lượng cao, nhưng mỗi lần chỉ cấp cho bà một viên, không bao giờ đưa nhiều hơn. Nhưng bây giờ chúng tôi phát hiện trong quần áo của bà còn rất nhiều thuốc ngủ, hình như bà đã không uống số thuốc ngủ chúng tôi cấp, mà giấu chúng tôi đem cất đi. Thật không thể ngờ được, mẹ cô là một người rất tốt, thật đáng tiếc. - Bác sĩ nói đầy ái ngại.
Bạch Bích bình tĩnh nghe hết, không biểu hiện gì, chỉ nhẹ nhàng nói:
- Thế thì việc tự sát của mẹ cháu có lẽ đã được chuẩn bị từ trước rồi.
- Điều này thì chưa dám khẳng định, nhưng cũng có khả năng bà đã chuẩn bị cho mình con đường tự sát, đó cũng là một cách lựa chọn. Từ số thuốc ngủ bà đã dùng để tự sát và số còn đang giấu cho thấy bà đã chuẩn bị ít nhất từ 5, 6 năm nay. Nhưng trong nhiều năm nay, bà vẫn chọn con đường sống, chỉ có đến bây giờ đột nhiên lại chọn con đường chết, khiến mọi người khó hiểu. Về vấn đề này, tôi đã không theo dõi diễn biến tâm lý của bà, tôi thấy mình cũng phải chịu trách nhiệm.
- Không, thưa bác sĩ, cháu rất cảm ơn công sức chăm sóc của bác sĩ với mẹ cháu. Bác sĩ không nên tự trách mình. Cháu tôn trọng sự lựa chọn của mẹ cháu về sự sống và cái chết. Cháu nghĩ, bà đã chọn như thế nhất định là có lý của bà, chỉ mong bà được vui vẻ, thì cháu cũng yên tâm.
Bạch Bích lại một lần nữa gật đầu với bác sĩ, thậm chí còn cúi đầu chào. Sau đó cô nói nhỏ:
- Cháu có thể nhìn mẹ cháu lần cuối được không?
- Đương nhiên là được!
Bác sĩ dẫn cô xuống nhà xác, sau đó bảo vệ kéo xác mẹ cô từ trong tủ lạnh ra.
Vẻ mặt mẹ cô vẫn bình thản như thường, môi hơi hé, như có điều gì muốn nói, còn bộ mặt trắng trẻo thì đã bị khí lạnh bao bọc, trông giống như bị chôn vùi trong băng tuyết, thành một viên ngọc đẹp. Bây giờ da của mẹ cô đã gần như trong suốt, chẳng có biểu hiện đáng sợ của người chết, ngược lại càng khiến cho Bạch Bích thấy gần gũi hơn.
Bác sĩ nhẹ nhàng nói:
- Cô xem, dáng vẻ của mẹ cô sao mà bình thản, bà nhất định đã kết thúc cuộc đời trong một giấc mơ đẹp.
- Nếu mà như thế thì mẹ cháu chắc chắn là hạnh phúc rồi. - Bạch Bích thì thào, cô chỉ sợ mình sẽ làm kinh động đến mẹ trong tủ ướp lạnh, nên cô phải nói thật khẽ. Bạch Bích ngắm nhìn khuôn mặt mẹ, hy vọng có thể tìm được câu trả lời từ khuôn mặt ấy.
Cô nhớ lại hôm gặp Văn Hiếu Cổ ở cổng bệnh viện Tâm thần. Thực ra, cô đã sớm đoán biết, giữa mẹ cô và Văn Hiếu Cổ có quan hệ đặc biệt nào đó. Bạch Bích thậm chí có thể khoan dung độ lượng với quan hệ đó. Bởi vì cô hiểu và thông cảm với mẹ mình - một người đàn bà mất chồng, phải sống cuộc sống độc thân, phải chịu đựng nỗi đau khổ và dằn vặt cô đơn mười mấy năm trời.
Lúc bố cô mất mẹ cô mới 39 tuổi, đó là những năm tháng nồng nàn nhất của một người đàn bà, chỉ có Văn Hiếu Cổ là có thể lấp được vào khoảng trống đó, nhưng hình như mẹ cô không phát triển theo hướng như người bình thường vẫn tưởng tượng. Có lẽ họ đều là những người làm nghề khảo cổ nên có phần bảo thủ.
Bạch Bích từ trước đến nay chưa lúc nào nói chuyện với mẹ về vấn đề này, nhưng bây giờ, khi mẹ cô và Văn Hiếu Cổ đều đã xa rời thế giới này, cô lại rất muốn tìm hiểu quan hệ của họ, song đây có thể là một bí mật.
Nước mắt Bạch Bích cuối cùng cũng rịn ra trong khoé mắt, nhưng cái thứ dịch thể cổ đại này lại không chịu chảy ra, nó chuyển động một vòng rồi lại trở về khoang mắt. Cô nhẹ nhàng nói:
- Cảm ơn bác sĩ, chúng ta đi thôi!
Hai người đi ra khỏi nhà xác, Bạch Bích nói:
- Bác sĩ không cần lo cho cháu nữa, bác sĩ đã cố gắng hoàn thành trách nhiệm của mình rồi, cháu muốn tự mình xuống phòng bệnh của mẹ cháu để sắp xếp lại các di vật của bà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com