Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TẬP 2 (TT)

Ngày cuối cùng "kiểm tra". Phòng vẫn tắt đèn, những ngọn phi đao ném tới chúng không còn là những ngọn phi đao hôm qua nữa thay vào đó là những ngọn phi đao thật. Tôi né không ngơi nghỉ nhưng vẫn bị trúng 5 phát. Đèn bật lên, từ những vết thương rỉ ra máu màu đen. Tôi mới phát hiện nó có độc, bèn thi triển châm cứu. Châm loạn xạ, có nguyệt vào, có nguyệt không nhưng cũng may độc đã giải.
" Thật ngạc nhiên, con đã vượt qua bài kiểm tra, nhưng vẫn không hoàn thiện lắm. Nhưng rất đáng nể." hai lão già đồng thanh.
Trời ơi, thở không ra hơi. Học có 3 ngày mà hai lão già muốn như thế nào nữa chứ. Phải niềm nở mới được:" Vậy.. hai sư phụ giúp con thoát ra khỏi đây đi."
Hai lão già nhìn nhau rồi lôi tôi tới một nơi. Một cái bảng điện tử nhỏ được gắn vào một bức tường xuất hiện trước mắt tôi kèm theo một cây bút không ngòi.
"Gì vậy sư phụ?" Tôi tò mò hỏi.
"Giải mã được cái này mới ra khỏi đây được". Lão thanh y tỏ ra phiền muộn.
Hai lão già chết tiệt, sao không nói sớm. Bày đặt giở trò thi cử, nếu cho tôi biết sớm thì đâu ra thế này. Bây giờ tôi đói muốn xỉu còn đâu sức mà suy nghĩ.
Nhìn lên bảng chỉ dẫn" vẽ một hình có 10 điểm, 5 điểm trong và 5 điểm ngoài". Gì vậy trời, mà hình như nó là ngôi sao 5 cánh thì phải. Suy nghĩ xong, tôi lấy bút bắt đầu vẽ lên đó. Cạch... cánh cửa mở ra.
Ôi trời ơi, dễ thế mà hai lão già không vẽ được. Có khi lão sống lâu ở đây, không ra ngoài học tập nên không biết hình vẽ cũng không biết cách sử dụng.
Gió luồn vào, cực mạnh. Một lực hút kéo tôi ra...
Bị kéo ra hồi lâu thì thấy mặt của ai đó rất quen rất gần. Sauk hi bay ra khỏi cái hộp thì tôi cảm thấy mình đang đè lên ai đó. Nhìn xuống mới phát hiện đó là Hoàng Thiên, tôi xấu hổ đứng dậy.
"May quá Phong Linh bà thoát ra rồi, bà có sao không? Có bị thương chỗ nào không? Có...?"
"Thôi đi, tôi mới thoát khỏi chỗ đó mà. Hỏi gì nhiều thế?" Tôi ngắt lời của người nào đó đang sổ sang ôm lấy tôi, đó là Thanh Nhi.
"Đúng rồi, tại sao bà bầm hết vậy còn nhiều vết thương nữa? Bà có bị sao không?" Lại hỏi tiếp.
"Thôi một hồi hãy hỏi, để chị ấy nghỉ mệt cái đã" Minh Lý bên cạnh cũng tỏ vẻ lo lắng.
"Ủa sao mấy người lại ở đây?" tôi vừa hỏi vừa nhìn Hoàng Thiên.
"Tại tụi này lo cho cậu nên mới đến đây cùng mấy chú cảnh sát để giải cứu cho cậu" Hoàng Thiên lí nhí trả lời quay mặt qua chỗ khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #tim