TẬP 3(TT)
" Đến 'sớm' quá" tôi bĩu môi. Tôi định đến bên hai lão thì chợt nhận ra boss nằm gần đó. Tôi bước đến.
Hắn run rẩy:" Mi..mi định làm gì ta..A!"
Tôi đạp vào bụng hắn:" Chú nhớ chú đã làm gì không?". Tôi tỏ ra u ám:" Chú... đã đẩy mẹ của con"
Hắn giật mình lùi lại:" Đừng... đừng qua đây!" Tôi bẻ tay răn rắc, vung nắm đấm vào mặt boss. Khi đã đánh thoải mái tôi mới phát hiện vết thương đã chảy máu nhiều hơn, chân tôi vô lực ngã xuống nhưng được Thanh Phong đỡ kịp.
Thanh Phong thở dài:" Nhóc à, lao động quá sức rồi đó. Thôi để ta chữa cho". Tôi được lão Thanh Phong lấy viên đạn ra rồi băng bó lại.
Tôi lo lắng:" Sư phụ, hai người có phải ra tay... hơi quá rồi không? Sao bọn họ nằm im bất động vậy"
Hắc Phong hừ lạnh:" Chúng ta chỉ đánh bất tỉnh thôi, không cần lo"
" Vậy... hai người có thấy mẹ và cô con đâu không?"
" Chúng ta đã cứu họ và kêu họ về trước rồi"
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tiếng còi cảnh sát cũng vang xa xa. Tôi và hai lão già quyết định đi khỏi đây trước trước khi cảnh sát đến.
Trên đường đi, tôi nảy ra một ý. Chỉnh sữa vẻ mặt u ám thành vẻ mặt rất dễ thương:" Sư phụ, có thể cõng con được không? Con còn đau lắm"
Hai lão già đi đằng trước khi nghe thấy vậy liền quay lại. Thanh Phong liếc Hắc Phong:" Này, ông cõng nó đi!". Hắc Phong trừng mắt:" Sao ông không cõng?"
Thất bại!
Tôi lê bước mệt mỏi:" Rồi, rồi. Không cõng thì thôi vậy...A"
Tôi chưa nói xong thì bị Thanh Phong cõng lên, ông mỉm cười:" Nhóc con lớn rồi còn nhõng nhẽo. Ta là sư phụ con tức nhiên ta phải cõng con rồi. Ngốc ạ"
Tôi mỉm cười:" Sư phụ, cõng con từ đây về nhà nha. Đừng 'bay' hay là gì khác. Bây giờ con chưa muốn về nhà liền đâu."
Hai lão già không nói gì. Tôi hỏi tiếp:" Sư phụ, sao hai người lại biết con ở đó. Hay là lúc con nói câu đó trước khi bị bắt hai người đã nghe thấy"
Hắc Phong bình thản:" Làm gì có, tại ta đến nhà không thấy con lại biết tin con bị bắt nên ta mới đến đây"
Thanh phong liếc Hắc Phong. Hắc Phong thở dài:" Thôi được rồi, là tại chúng ta sợ con gặp nguy hiểm nên chúng ta đi theo con từ khi con khởi hành"
Tôi cười ha hả, sau đó gục mặt xuống lưng Thanh Phong, Thanh phong quay đầu lại nhìn tôi:" Này nhóc, nhóc khó đó hả, sao lưng ta ươn ướt vậy?"
" Làm gì có, sư phụ tưởng tượng quá rồi. Tại trời con mưa nên áo ướt thôi. Con ngủ đây!"
Dưới bầu trời mây đen trên đỉnh núi, có hai bòng người. Một trong hai người đó có cõng một đứa nhóc, người còn lại lấy áo khoác của mình đấp lên đứa nhóc ấy. Nhìn họ giống một gia đình. Có vẻ như phía trước họ là ánh sáng lấp lánh, họ bình thản bước đi. Trên mặt họ đều mang một nụ cười ấm áp khó tả. Như là không còn gì để khiến họ buồn nữa.
Đêm đến,bầu trời không còn những đám mấy đen mà là một bầu trời đầy sao. Tôi chầm chậm mở mắt, nhìn thấy trên người được đắp một chiếc áo khoác, hình như đó là áo khoác của lão Hắc Phong. Tôi ngồi dậy, phát hiện đây không phải ở dưới núi mà còn ở trên núi. Hai lão già đi kiểu gì mà chưa xuống được núi. Ánh lửa phát sáng trước mắt làm nơi này sáng hơn, hai lão già đi đến.
" Thức dậy rồi hả nhóc, đói không? Ăn này"lão Thanh Phong cầm trên tay một con gà nướng ném cho tôi.
Tôi bắt lấy, ngửi ngửi. Thơm nha! Cắn một miếng, tuyệt ngon! Tôi vừa ăn vừa hỏi:" Món này làm sao vậy sư phụ? Chỉ cho con với"
Hai lão gia trên tay cũng cầm một con gà nướng, Hắc Phong nghiêm mặt:" Lo ăn đi nhóc. Gà này chúng ta phải tìm gần 1 tiếng đấy. Muốn học à không dễ đâu, nó phải có công thức đấy"
Tôi bĩu môi. Thanh phong cười ha hả:" Thôi được rồi, đợi khi con khỏi hẳn rồi ta sẽ chỉ cho bí quyết"
Tôi ngơ ngác:" nhưng tại sao phải đợi hết bệnh, học bây giờ không được sao?"
Lão Thanh Phong cóc đầu tôi:" Con nhóc này, con có biết khi nãy con sốt cao lắm không hả? Cũng may có chúng ta là thần y ở đây nên con mới bớt sốt đấy"
Híc. Hai lão già nhìn tôi rồi phì cười, hình như tiếng cười có thể lan truyền làm tôi cũng cười theo. Ăn xong tôi đánh một giấc ngon lành. Sáng hôm sau, tôi thức dậy. Woa, đúng lúc bình minh cũng là cảnh đẹp nhất. Mặt trời dần hiện ra, ấm áp chiếu rọi khắp nơi. Làm tôi cảm thấy thoải mái.
Hai lão già phía sau đi đến:" Về nhà thôi". Tôi cười:" Sư phụ, cõng con!". Hai lão già vẫn đẩy cho nhau, rốt cuộc... tôi cũng được cõng. Ha, ha lần này là lão Hắc Phong cõng. Chúng tôi không còn đi bộ nữa mà là..."bay". Thật đúng là cảm giác mạnh. Gần đến nhà, tôi được hai lão thả xuống rồi tự đi về nhà. Khi tôi bước vào nhà, ba mẹ tôi mừng rỡ ôm chầm lấy tôi. Tôi được cả nhà chăm sóc chu đáo nên đã khỏe lại. Người thân thì...ha, ha họ" đi làm" nên không đến thăm được. Bây giờ tôi không cảm thấy buồn hay gì khác. Chỉ vui chơi vào hè thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com