Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TẬP 5

TẬP 5: THỨC ĂN

"Rồi, thế là xong. Chúng ta nhịn đói là cái chắc!" Thanh Nhi nói với tôi đầy giọng chán nản.
"Đừng lo..." Minh Lý chưa kịp nói hết câu thì bắt gặp ánh mắt như muốn tùng xẻo mình bèn im bặt. Tôi cảm thấy tức cười khi nhìn hai người bạn của mình rồi cứu cục diện:"Wê, bà không nhớ đặc điểm của trường mình sao? Nói cho bà nhớ, cơm trong căn-teen còn rất ít nhưng mì gói trong căn-teen còn rất nhiều. Học sinh trong trường toàn ăn cơm, nên số mì gói căn-teen mua về hàng tháng đều chất đống trong nhà kho. Chúng đều còn hạn sử dụng, số mì đó để trường mình ăn một tuần là còn ít"
Thanh Nhi vui vẻ hẳn lên:" Woa, thế mình vào căn-teen ăn đi, tui đói muốn xỉu rồi đây"
Cả 3 đứa tôi cùng nhau đi. Căn-teen trường học này là một nơi đầy ấp đồ ăn, nước uống và là nơi rất tiện nghi, rộng rãi. Bỏ qua những chuyện sởn gai óc lo cho cái bụng trống rỗng thế là căn-teen đầy ấp học sinh. Chúng tôi tìm mỏi cả mắt mới đượcmột chỗ trống để ăn. Đang ăn thì "Rầm"
"Bớ người ta, động đất à?" Bên phía đông căn-teen hốt hoảng lên tiếng.
Mọi người đều nhìn về phía cánh cửa, có một người thân hình mập ú bước vào phía sau là một dàn thợ làm bếp của trường, người đó niềm nở lên tiếng:" Ta biết các con đang rất sợ và đói, nên thân là bếp trưởng ta sẽ cho các con ăn miễn phí đến khi ra khỏi trường. A... ha...ha...ha các con ăn vui vẻ nha." Nói xong bà ta đóng cửa lại một cái "Rầm " y như mới bước vào.
" Nè không biết cái cách khoa trương của bà trưởng bếp chừng nào mới bỏ ? Cứ thế chắc mình rớt tim ra ngoài quá !" tiếng phàn nàn từ phía tây căn-teen vang lên.
" Cái gì mà miễn phí, không phải mì gói không ai ăn chất đống nên muốn tiêu thu bớt à !" phía nam căn-teen ra vẻ khó chịu.
Mọi người lại tiếp tục ăn. Sau đó lại đứng trước cỏng trường xem người nhà có đến không. Ai da những bậc phụ huynh thương con thì chớ, làm gì đến độ giành nhau đứng gần chỗ nguy hiểm thế không biết. Ai cũng bô lô ba la hỏi thăm con có bị sao không,... sao chỉ còn tôi là không ai đến. Nhưng nhìn vào đám đông tôi thấy thấp thoáng có hình dáng của ba mẹ tôi. Tôi mừng vì họ đã đến.
Ba tôi hỏi tôi :" Linh ơi, con có sao không ?"
Tôi đáp :" Dạ, không sao ba cứ an tâm "
" Mẹ có đem đồ đến cho con đây" Nói rồi, mẹ tôi không biết từ đâu lấy ra một ba lô quần áo ném vào cho tôi. Cảnh sát bên ngoài cứ tưởng bom bên dưới sẽ phát nổ không ngờ không có động tĩnh gì bất thường. Thế là " mưa đạn" bằng ba lô từ các bậc phụ huynh ném vào. Không phải đấy chứ, chuẩn bị sẵn quần áo luôn à? Sao giống bị đuổi khỏi nhà thế này. Chúng tôi lần lượt cầm ba lô quần áo vào nhà vệ sinh thay ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #tim