Chương 6: Lần đầu tiên cậu ấy giận như vậy.
Đi được một quãng, Minh bỗng lên tiếng:
-Này.
-Đừng nói gì cả, im lặng mà đi đi. Cậu mà mở miệng ra nói tớ nặng là ăn đòn đấy.
Cậu im lặng hồi lâu như đang suy nghĩ gì đó rồi bỗng nhiên lại lên tiếng:
-Ừm, cậu nặng thật.
Tức đến đỏ tai tôi lấy tay véo mạnh hai má cậu, mềm thật, cảm giác rất thích làm tôi cứ muốn véo mãi thôi.
-Đau đau. -Minh hét lên, chân khuỵu xuống.
Tôi cười:
-Đã bảo cậu im lặng mà không nghe còn la gì nữa. Tớ là nhẹ hơn nhiều đứa con gái khác lắm rồi ấy.
Tôi nói nhưng tay vẫn không bỏ ra khỏi má cậu, cứ nhéo đi nhéo lại, cảm giác thật vui quá đi.
-Có lẽ cậu nhẹ hơn nhiều đứa con gái khác thật.
-Có lẽ? -Tôi nói tay lại nhéo mạnh hơn.
-Thì trước giờ cậu là đứa con gái đầu tiên tớ cõng ấy nên không biết con gái thế nào là nặng hay nhẹ nữa.
Nếu là người khác nghe cậu ấy nói những câu này sẽ không cẩn thận mà thích cậu ấy đấy, sao có thể nói ngọt như vậy. Nhưng tôi không giống người thường, dù gì thì cũng là mọt phim, mấy câu thế này nghe nhiều đến chán rồi hơn nữa từ nhỏ tôi đã không thích mấy cái gì quá lãng mạng nên tôi làm lơ câu nói đó luôn.
-Này, trời nắng quá.
-Thế thì sao?
Tôi cởi áo khoác ngoài ra, mở rộng rồi đưa lên cao che nắng cho cả cậu và tôi.
-Bớt nắng hơn chưa?
-Cậu không cần vì thấy có lỗi nhiều mà phải miễn cưỡng tốt với tớ đâu, đừng làm tớ sợ.
Tôi nghe mà phát cáu, đây là đang muốn chọc tức tôi đây mà.
-Tớ trước giờ vẫn rất tốt nhé. Cậu cũng mới gặp tớ mấy ngày làm sao mà hiểu rõ tớ được.
Tôi nghĩ là cậu sẽ phản biện gì đó nhưng không hiểu sao cậu không nói gì cả, tôi cũng chẳng buồn hỏi. Lát sau chúng tôi đã về đến trường, đứng trước cổng trường rộng lớn sao mà lạnh thế này, trước giờ chưa từng có cảm giác này bởi trước giờ chưa có phi vụ đào tẩu nào thảm thế này, toàn bỏ nguyên ngày, xe cũng để lại trường, hôm sau cùng lắm lên chịu phạt, giờ mới có nửa buổi, còn tận hai tiết nữa mới tan, rốt cuộc nên làm gì đây.
-Thôi, chúng ta vào lại bằng cổng sau đi, đi cổng sau thì về bằng cổng sau luôn đi. Hơn nữa cái cổng phía trước này có phải là khoa trương quá không, cao thế này, chân tớ lành lặn còn khó khăn huống hồ bây giờ còn bị tật nữa.
-Vậy chúng ta ra cửa sau. -Minh nói.
Rất nhanh dưới sự chỉ dẫn của tôi, chúng tôi đã đứng trước cổng sau của trường. Lần này chuyên nghiệp hơn, theo thứ tự: Vũ và Thư đều lần lượt trèo qua. Không hiểu sao Vân cứ đứng chần chừ mãi, cậu ấy đột nhiên nhìn về phía tôi và Minh. Như đã hiểu ra, tôi liền nhảy xuống khỏi lưng cậu ấy. Chân vừa tiếp đất tôi đã đau đến đứng không nổi rồi ngã phịch xuống đất. Minh, Vân liền vội vàng chạy lại, mặt lo lắng đến tái nhợt. Tôi cười:
-Không sao, còn sống.
Minh lúc nãy còn rất lo lắng, giờ hình như đã tức giận thật rồi. Cậu giống như đang mắng tôi vậy:
-Cậu bị ngốc à, chân đứng còn không vững thế thì ở yên đó đi, sao tự nhiên lại nhảy xuống chứ.
-Xin lỗi. Nhưng mà đây đâu phải lỗi của tớ chứ.
-Cậu còn nói là muốn chọc tớ tức chết phải không?
Thấy cậu giận như vậy tôi im lặng không nói gì cả, thoáng nhìn qua Vân. Gương mặt có nét gì đó rất buồn, nước mắt giống như muốn trào ra nhưng được cẩn thận nén lại. Cũng phải người mình quan tâm lại đi quan tâm người khác nhiều như vậy không buồn thì có mà mất tim rồi ấy. Nhưng mà nói thế nào cậu đối với tôi chỉ là bạn bè nhưng mà người trong cuộc thì suy nghĩ tiêu cực lắm.
-Cậu không sao chứ? -Minh đột nhiên lên tiếng, phá đi bầu không khí im lặng.
Giọng cậu dịu dàng, trầm bổng nghe thật êm tai, thật làm người khác có cảm giác muốn dựa vào. Nghe những lời đó không hiểu sao toàn thân tôi mềm nhũn, những chịu đựng, cúng rắn nãy giờ không biết sao lại tan đi đâu hết. Tôi bật khóc thành tiếng, tôi khóc như một đứa con nít lên ba đang giận dỗi một ai đó. Tôi giận cậu sao lại quan tâm tôi nhiều như thế, sao lại dịu dàng với tôi như thế làm tôi chẳng thể mạnh mẽ, cứng rắn được nữa, chỉ muốn được dỗ dành, bảo ban. Thấy tôi khóc, Minh, Vân hoảng hốt. Vân hỏi tôi:
-Cậu sao vậy, thật đau lắm à?
Tôi lấy tay lau nước mắt, vẫn còn nấc thành tiếng trả lời:
-Đau, thật sự rất đau.
Minh đột nhiên lại cười:
-Còn sống mà nhỉ, đau thế mà nãy giờ cứ thích mạnh miệng.
Tôi cắn môi, lật mặt:
-Ai nói chứ, chỉ là vết thương nhỏ, chẳng đau gì cả.
Minh lắc đầu:
-Cậu lật mặt nhanh thật, mới hồi nãy còn khóc inh ỏi kêu đau, mới mấy giây sau đã vậy rồi.
-Tớ kêu đau hồi nào, khóc ai nói là do tớ đau chứ, khóc là khóc giùm các cậu kìa, lát nữa không biết các cậu sao mà sống. Tớ dù gì cũng chẳng phải lần đầu. Các cậu thì sao nhỉ?
Nghe đến đây, mặt Vân tái mét, Minh thì vẫn như vậy.
Có lẽ là do chờ lâu quá nên Thư với Vũ cũng trèo ra ngoài. Thấy bọn họ, tôi mới sực nhớ:
-Mấy cậu vào trường lẹ đi, ở ngoài này lâu quá không tốt đâu.
-"Anh em có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia". Bọn tớ vào, còn cậu thì sao? -Vũ hỏi, mặt như khẳng định là không thể để tôi ở đây được.
Tôi cười:
-Bây giờ đã là năm 2017 rồi đó, bây giờ "anh em có phúc cũng hưởng, có họa đừng chia". Mấy cậu hơn nữa cũng chẳng phải anh em gì của tớ, lo cho mình trước đi.
Minh có vẻ lần này giận thật rồi, cậu ấy mắng tôi thật rồi:
-Này, cậu nói vậy là đang coi thường bọn tớ đó hả? Từ đầu có lẽ đã là vậy rồi đúng không? Không có chính kiến, quan điểm riêng, cậu coi thường bọn tớ như vậy sao? Cậu cho rằng bọn tớ vì sợ bố mẹ sẽ để cậu lại đây đúng không? Ngay từ đầu, người đòi đi theo cậu là bọn tớ, người đi theo cậu cũng là bọn tớ. Lần này là do bọn tớ quyết định thì nhất định sẽ chịu trách nhiệm. Hay là cậu thậm chí cho ràng bọn này không xứng làm bạn cậu, chỉ là một lũ hèn nhát.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com