Lời thì thầm của nắng
Những rung động đầu đời cho dù được che đậy kĩ dưới vỏ bọc tàng hình vẫn lộ rõ ràng dưới ánh nắng nhẹ nhàng của mùa Thu".
Tặng các bạn của fuji: sevan, natasa, mss kao, lật đật, một mí
Vì là lần đầu tiên fuji viết truyện, nên đã viết theo cốt truyên cuả một bộ truyện tranh Nhật Bản, vậy nên xin mọi người đừng kên ca là nó rất-không-Việt -Nam nha :)
Chap 1: Cuộc gặp gỡ đầu tiên_Hoàng Khôi
-Này ...này ..có phải là cô ta không?
-Uh. Đúng rồi đấy. Thế nào? Chả xinh lắm đúng không? Đã vậy lại còn thấp kém nữa chứ!
- Cô ta học A5 đúng không? Lớp của bọn trung lưu mà.
- Suỵt! Nói nhỏ thôi không cô ta nghe thấy
" Hừ. Mấy đứa ngốc. Tôi chả nghe thấy hết rồi á". Kim rảo bước nhanh đi qua 2 đứa con gái đang xì xào. Thật không thỏa mái gì khi là đề tài t8m của người khác. Kim chỉ là một học sinh bình thường. Không hơn. Và ở một lớp không thể bình thường hơn nữa. Yên yên, ổn ổn học hành đàng hoàng. Vậy mà hôm nay, Kim nhận được thông báo chuyển lớp tới A1. Lớp học giỏi, lớp nhà giầu, lớp đẳng cấp, lớp quyền lực. Là A1 đó.
1.Một ngày trước
.Kim đi lạc. Thật buồn cười là dù học được ở cái trường này đã 1 năm mà Kim còn đi lạc. Chả trách được, Kim nhà ta dù trong lớp rất thân thiện, nhiều bạn bè, mọi người yêu quý nhưng chưa bao giờ đi khỏi khu B- khu lớp học của mình. Chỉ là hôm nay, trong giờ ăn chưa, một cách tình cờ, Kim phát hiện ra một con đường nhỏ trải sỏi trắng khuất sau vườn hoa. Kim hiền vốn lành không có tính tò mò, nên quay đầu bước về lớp, không quan tâm. Nhưng...
2.-Thơm, thơm quá.!! Mùi táo chín. Không có tính tò mò, nhưng lại tham ăn. Kim lần theo con đường và bước đi theo "tiếng-gọi-nơi-trái-tim". Một khu vườn được rào cẩn thận bằng những hàng gỗ sơn trắng xuất hiện, bên trên có một tấm bảng ghi:" Vườn Sinh Vật". Quái ! Kim đã học ở đây bao giờ đâu?. Khu B có một vườn riêng, Kim học ở đó suốt mà. Vườn của khu A. Trong đầu Kim vụt qua ý nghĩ này.Cố tình bỏ qua dòng chữ nhỏ bên dưới tấm bảng( không phận sự miễn vào =.=) Kim dẩy cửa. Không khóa. Bỏ qua mọi cảnh vật xung quanh, mắt Kim tia ngay tới cây táo Bạch Tuyết cuối vườn. Hây hây hây. Kim- bằng một sức mạnh phi thường phi thân lên cây. Rung, lắc (cái cây tội nghiệp=.=). Nhìn thành quả thu về trên tay, Kim híp mắt cười sung sướng. Tuy vậy......."Lãng phí đồ ăn là không có đạo đức" mà Kim lại sống có đạo đức từ bé nghĩ vậy nên Kim quyết định không sót một quả táo nào trên cây( tham thì thâm cổ nhân dạy thế đấy bà Kim ơi).
Được thôi, thật ra là Kim cũng tham lam đi. Trong đầu Kim đang mơ về món tráng miệng làm bằng táo và món salat rau ngon lành không kịp nhận ra có một đôi mắt chăm chú theo dõi Kim từ khi bước vào.
- Hừ !! thú vị thật!
* * *
Thế là sáng nay Kim nhận được thông báo chuyển lớp!!!. Lớp học giỏi, lớp giầu có, lớp đẳng cấp, lớp quyền lực- A1. Trường Kim đang theo học là trường tư, được chia làm 2 khu chính A và B. Những gia đình thường thường bậc trung như nhà Kim thị học khu B. Còn khu A. Đúng là một khu quý tộc chính hiệu: cantin riêng, sân tập riêng, hồ bơi riêng, nhà để xe riêng, lối đi riêng, cách biệt hẳn với khu B. Đến cả đồng phục dù kiểu dáng giống nhau nhưng chất liệu lại cách biệt một trời, còn cà vạt sẽ in theo tên lớp, riêng cà vạt của A1 thì được thêu tay tinh tế.......
Thế nên, thế nên...
Tại sao Kim lại chuyển đến lớp đó được chứ?
Tại sao chỉ sau một đêm mà một con tép nhỏ như Kim lại trở nên nổi tiếng đến độ mọi thông tin về Kim lại đươc đăng tải rầm rộ trên forum trường thậm chí cả số đo 3 vòng cũng có luôn như thế (trường này cũng nhiều chuyện gớm !!!)???
Và....tại sao lại có một cô gái rất xinh đang đưa một túi đồ cho Kim??????
-Cái.....cái này....Cậu cậu....
- Tôi là Thanh Lam. Lớp phó của A1. Đây là đồng phục mới của cậu
-Đồng phục....mới? Trong lúc Kim còn đang ngạc nhiên Lam đã nhanh chóng đẩy Kim vào WC thay quần áo
Ưmh, đồng phục nào mà chẳng giống nhau thật là phiền!!!
Nhưng mà..
Cái này mặc thật...thích quá đi >.<
Vẫn trong trạng thái lâng lâng, Kim đi theo Lam tới lớp học mới của mình
-Đây là lớp A1. Thanh Lam mỉm cười, tay đẩy cửa. Bắt đầu từ hôm nay cậu sẽ học ở đây
Kim ngẩng đầu. Nhìn.
Gió thổi nhẹ, mặt trời chiếu ánh nắng xuyên qua cửa kính rọi vaò lớp học. Ánh nắng nghịch ngợm đậu lên bàn, lên ghế, đậu lên cả vai chàng trai ấy.
Da trắng như tuyết, mái tóc màu hạt dẻ nhẹ nhàng lay động, đôi mắt nâu ánh lên tia cười, đôi môi tựa như cánh sen. Toàn thân tỏa ra ánh sáng mờ ảo hòa vào với ánh mặt trời buổi sớm. Khung cảnh ấy khiến Kim cảm thấy...
-Ôi chói quá!!!
-Hả? Cậu ấy nhíu mày, sau đó miệng nở nụ cười tươi "mê hồn". Tiện đây nói luôn, tuy Kim không phải là người háo sắc nhưng lại rất dễ bị hút mất hôn bởi nụ cười đẹp. Nên Kim đang đơ ^^!
-Chào Kim, tôi là Hoàng Khôi. Lớp trưởng A1. Chào mừng cậu gia nhập A1. Trên môi vẫn nở nụ cười Hoàng Khôi đưa tay ra, thân thiện nói.
Cậu ấy...cậu ấy... là Hoàng Khôi. Là Hoàng Khôi đấy! Bộ não Kim sau vài phút ngưng trệ bắt đầu hoạt động rò rò như CPU. Hoàng Khôi-chàng trai quyền lực nhất trường. Hiệu trưởng là bác cậu ấy, bố cậu ấy là cổ đông lớn nhất của trường. Gia cảnh không thể chê được, kèm theo ngoại hình sáng lạng khiến cậu ấy lúc nào cũng bị "bu" quanh như ruồi bu mật ong
Một người như thế...
Một người như thế đang bắt tay Kim ...
Hoàng Khôi dẫn Kim xuống chỗ ngồi và nói:
"Đây là chỗ của Kim". Trong lúc Kim đờ đẫn thì chuông vào lớp kêu lên. Lấy lại tinh thần Kim mỉm cười ngẩng đầu lên nói "Cảm ơn, cảm ơn lớp trưởng" thì đã thấy cậu ấy ngồi ngay bên cạnh. Không lẽ, không lẽ...
- lớp trưởng ngồi chỗ này?
- ừ. _ cậu ấy đáp lại nhẹ tênh _ và đừng gọi tôi là lớp trưởng, gọi là Hoàng Khôi đi, tiện đây nói cho Kim biết người đã yêu cần hiệu trưởng chuyển lớp cho Kim tới đây là tôi.
Hồn phách Kim vừa về đã lại bay đi rồi!!! sao lại là cậu ấy? Cậu ấy lại làm mọi việc như vậy. Kim không hề quen biết cậu ấy mà. Hay là... hay là cậu ấy ... thích mình? Không phải chứ! Cậu ấy làm sao mà biết Kim được nhưng tại sao lại đối xử tốt với Kim thế? Thật không thể hiểu nổi?. Nghĩ gì nói nấy, Kim hỏi:
- Lớp trưởng, sao cậu lại đối xử tốt với tôi vậy?
"Với ai tôi cũng đối xử tốt như thế" _ cậu ấy mà trả lời như vậy thì đúng là Kim mất mặt vì tưởng bở =)). Ai ngờ được. Hoàng Khôi lại mỉm cười, rồi đột nhiên ghé sát vào Kim thì thầm.
- Kim à, tôi đã thấy hết mọi chuyện trong vườn sinh vật hôm qua rồi.
Lần thứ ba, Kim đơ người.
Chứ sao cậu ấy nhìn như muốn bóp nát Kim ra thế kia?
Làm gì bây giờ?
Bỏ chạy ah?
Hay trừng mắt nhìn lại?
- cậu học lớp nào vậy? Kim mỉm cười thân thiện. Ngu gì mà trêu tức người khác chứ.
- Cô đừng giả ngu!
Ai giả ngu cơ chứ? Tôi mà ngu tôi đã đá cậu một phát rồi. Ở đâu cái loại chụp mũ cho người khác thế chứ? Kim hậm hực. Đẹp trai mà tâm thần. Phí!
- Kim là học sinh mới lớp tôi, bỏ tay cô ấy ra! Duy Linh
Kim quay đầu lại nhìn nơi vừa phát ra tiếng nói. Còn ai vào đây nữa, tất nhiên là Hoàng Khôi. Và tình cảnh lúc này của Kim đứng giữa hai anh chàng handsome _cảnh này sao giống với mấy bộ phim tình cảm tuổi teen 2 anh chàng cùng tranh giành một cô nàng thế nhỉ? Chỉ khác rằng một anh chàng thì đang bảo vệ Kim, một anh chàng thì lừ mắt lườm Kim.
- Ai thế này? Người cao quý của chúng ta cũng lại đi lạc sao?. Duy Linh nhìn Hoàng Khôi bằng ánh mắt lạnh lùng, và đầy khiêu khích. Kim âm thầm đánh giá.
Khoan, khoan đã... gì cơ?
Khiêu khích?
Khiêu khích người quyền lực nhất trường? Kim trố ( suýt) lòi mắt nhìn Linh
- Cậu đừng nói giọng như vậy! _Hoàng Khôi quay sang Kim nói _Kim nên về lớp trước đi, sắp vào học rồi đấy!
Sắp học mà cậu còn ở đây?
Kim mang theo thắc mắc rời khỏi. Dù gì thì cũng chả liên quan đến Kim cả. Ở đây khéo vạ lây cũng nên.
- Tôi nói giọng thế thì sao nào? Hay cậu định trừng phạt tôi như từng trừng phạt với “cậu ấy”?
Mặt Hoàng Khôi bỗng trầm xuống. Ánh mặt trời xung quanh tỏa ra yếu ớt.
- Cậu biết là tôi không cố ý mà.
- Không cố ý? Tới mà xem người mà cậu không- cố -ý bây giờ sống như thế nào đi!. Ah không, “tồn tại” thế nào mới đúng!
- Cậu ấy vẫn vậy ah?
- tôi không biết!
-Cậu đừng thế nữa, tôi với cậu đã từng là bạn rất ăn ý mà. Trở về với tôi đi.
- tôi không có bạn bè như cậu. Từ khi chuyện đó xảy ra thì tôi không có bạn tên Khôi rồi. Duy Linh quay người đi. Trước khi rời đi còn bỏ lại một câu
- Và cậu đừng để ai học lớp A1 lảng vảng ở đây nữa. Tôi không đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra cho bọn họ khi gặp A0 đâu.
Còn lại bóng dáng lẻ loi của Hoàng Khôi. Nhìn thấy bóng Linh khuất dần, khóe miệng Khôi khẽ nhếch lên: Cậu dám sao?( fuji tâm đắc nhất là chỗ này! ôi mình phục mình quá cơ :P)
* * * *
Chap3: Cuộc gặp gỡ thứ 3_ Mai
Kim không nghe theo lời Khôi bảo. Bằng chứng là Kim vẫn đang lang thang ở bên ngoài lớp học, cụ thể hơn thì đã ngồi lên một cái ghế đá khác và ăn kem =.=. Nghĩ lại chuyện cả ngày hôm nay thật thấy giống trong truyện tranh Nhật Bản mà. Kim có một dự cảm “chẳng lành” rằng cuộc sống của mình sẽ không còn yên ổn nữa. Có điều sóng gió một tí lại hay (pó tay). Kim đưa tay vươn vai, mỉm cười với những ý nghĩ quái gở của mình.
- Á. Nguyên một cây kem của Kim đập bộp vào một bạn gái
-A. bẩn mất áo rồi. Làm thế nào bây giờ?. Cô gái ngẩng mặt lên nhìn Kim, mặt bỗng nhiên tái mét. A da, thật vô ý quá, lại làm bẩn áo người khác. Kim mở miệng
- xin lỗi cậu, tôi vô ý quá, thật lòng xin lỗi cậu.
Ai?
Giọng ai thế?
Kim đã nói gì đâu?
Kim nhìn quanh
Cô gái đang cúi đầu ,miệng xin lỗi.
- Cậu sao vậy? Người cần xin lỗi là tớ mà? Kim ngơ ngác nhìn cô bạn đang không ngừng run rẩy.
- Xin....xin... lỗi tôi .... đi không đúng đường va.... vào ....cậu. Cậu học A1 đừng giận tôi... xin... ll..lỗi
- này, cậu đừng như thế. Làm như là thấy ma ko bằng_ Kim lôi khăn tay ra lau áo cho cô bạn_ học A1 gì chứ? Tôi mới học ngày đầu thôi mà. Kim nhìn cô bạn cười toe. Hay là cậu làm bạn của tôi nhé?. Tôi tên Kim. Cậu tên gì?
Cô gái ngẩng đầu lên nhìn Kim. Đôi mắt ngơ ngác.
- cậu .... cậu học A1..mà. Cậu muốn làm bạn với tớ ư? Cậu không đuà đấy chứ?
-Ừ, hihi cậu dễ thương thật đấy. Thế cậu tên gì nhỉ?
- Mai.. Chi
- tên cũng dễ thương như người vậy.! A vào lớp rồi ( bây h mới biết ah bà cô?). Tớ vào lớp đây, cậu cũng vào đi. Kim dúi cái khăn tay cho cô bạn rồi chạy đi. Trước khi đi còn quay lại nói một câu. Mai Chi nắm chặt khăn tay của Kim, đứng đó ngơ ngẩn trước câu nói của Kim.
- Nếu cậu thấy mình không làm sai điều gì thì đừng xin lỗi người khác một cách tùy tiện nhé!
* * * * *
Ngày hôm sau Kim đến lớp, tất cả đều thân thiện với Kim. Nhưng lại thân thiện một kì quái, không hiểu sao Kim cứ có cảm giác căng thẳng kinh khủng. Nhất là thái độ của mọi người với Khôi, kính cẩn với cậu ấy kinh khủng, như là kẻ trên và người dưới ý.
Mặc dù Khôi đúng là người trên thật =.=
Kim chán nản đi trên hành lang cho A1, thầm nghĩ cùng là học sinh cả tại sao lại phân biệt đối xử thế chứ?. Chợt thấy ồn ào ở hành lang, Kim tiến tới xem.
- Này! Biến đi! Chỗ này là chỗ nào mà bọn thấp kèm như cô có thể tới đây?
- Cút đi, bẩn hết cả hành lang rồi
- Sao cái thứ này dám tùy tiện đi tới đây nhỉ?
- Tôi... tôi tới tìm....bạn của... tôi ...ở..đây. Một cô gái ngồi bệt dưới hành lang đầu cúi gằm xuống. Vai không ngừng run rẩy. Đôi tay nắm chặt chiếc khăn tay.
- hừ đồ rác rưởi mà cũng có bạn ở đây sao? Làm bẩn mắt chúng tôi rồi đấy! Xin lỗi chúng tôi rồi biến khỏi đây mau!!! Một cậu bạn quát lên. Kim nhận ra đây là người hay ở bên cạnh Khôi.
Cô bạn ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nước, miệng lắp bắp không thành lời, dáng vẻ sợ sệt. Kim nhận ra cô bạn mình mới quen hôm qua. Mai Chi
“ Nếu cậu thấy mình không làm sai điều gì thì đừng xin lỗi người khác một cách tùy tiện nhé”
Lời nói vụt qua suy nghĩ của cô gái.
Đột nhiên cô gái nhìn thẳng vào mắt cậu bạn kia, giọng điệu trở nên cương quyết
- Không, tôi không làn sai gì cả! tôi chỉ muốn tìm bạn của tôi thôi.
Trong giây phút ấy, tất cả đều ngạc nhiên đến đơ người.
- Cút ngay! Hay là muốn bọn tôi ném ra khỏi cửa hả?. Sau một giây trấn tĩnh lại. Cậu bạn đó lại hét to.
Kim bất bình, tại sao lại có thể đối xử với bạn ấy như vậy? Bàn tay nắm chặt, Kim định mở miệng thì thấy Hoàng Khôi đang bước đến. Thật may quá, Hoàng Khôi sẽ có cách giúp Mai Chi và trừng trị cho lũ kia một trận. Tốt nhất bắt bọn kia phải xin lỗi Mai Chi.
- Chuyện gì vậy? Cô bạn này sao lại thế này?. Hoàng Khôi lên tiếng, đám đông im lặng dãn ra nhường đường cho Hoàng Khôi. Nhìn Mai Chi, cậu ấy khẽ nhíu mày, sau đó khóe miệng nhếch lên một chút.
- Học sinh lớp A0 đây mà!.Sao các cậu lại đối xử với người ở A0 như thế?_ Khôi cúi xuống ghé sát vào khuôn mặt vẫn còn đẫm nước mắt của Chi._ Làm như thế thật không đúng với tác phong của tôi đấy!. Lẽ ra phải tống khứ đống rác này đi trước khi tôi tới chứ?. Khôi đột ngột ngẩng mặt lên liếc nhìn đám học sinh A1. Tất cả đều im lặng không ai dám.
Bàng hoàng
Ngạc nhiên
Sửng sốt
Khó tin
Tại sao Khôi lại nói những lời như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com