Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25

Thừa Lỗi ngủ cảm thấy cái mũi bị chặn hoàn toàn hít thở không được, còn tưởng rằng bị ma đè, vừa mở mắt thì thấy cục lông ôm mũi hắn cả người dán vô mũi hắn ngủ đến so với ai khác đều say sưa, vì thế liền đưa tay nhéo cái lỗ tai mềm mại của cục lông.

Ưm? Thụy Thụy run run cái lỗ tai, hoàn toàn không muốn tỉnh lại.

”Thụy Thụy.”

Nghe được thanh âm của Thừa Lỗi, Thụy Thụy cuối cùng có chút ý muốn tỉnh, nó mở rộng tứ chi muốn xoay thắt lưng một cái, cảm thấy có điểm gì là lạ, liền giật mình đứng lên, phát hiện mình quả nhiên lại biến thành hình thú, nó đang đạp lên trên cái mặt đẹp trai của Thừa Lỗi, xúc cảm cũng không tệ lắm, nó nhịn không được bò vài bước, khiến cho Thừa Lỗi bị nhột phát ra tiếng cười ồm ồm.

Thụy Thụy cũng không mấy cao hứng, mấy ngày này nó cũng đã quen rồi cuộc sống hình người, cùng Thừa Lỗi cùng một chỗ cũng vô cùng vui vẻ, nó thật muốn cứ như vậy mà sống qua ngày, tiếc là tác dụng của thuốc đã qua, nó vẫn là một con lông lá ú nu mềm mụp bò rồi bò.

”Làm sao rồi?” Thừa Lỗi đang đánh răng lên tiếng hỏi nó, Thụy Thụy liền ghé vào trên bồn rửa mặt ngẩng đầu buồn thương mà híp mắt đậu xanh nhìn hắn, “Vì sao không vui thế?”

Thụy Thụy nói không được, liền nhe răng chuột, Thừa Lỗi liền đem bàn chải đánh răng đưa qua lấy ngón tay nâng cằm nó giống như đang giúp nó chải chải răng, sau đó chụt nó một cái Thụy Thụy mới vui vẻ một chút.

Lần trước mang nó đi công ty đã là ngoại lệ của Thừa Lỗi rồi, lần này Thụy Thụy cũng không tiện để hắn dẫn nó đi, nó còn muốn ở nhà chờ Bồ Câu Trắng đến, Bồ Câu Trắng nếu như không đến nó chẳng phải là còn phải chờ thêm, vậy rốt cuộc muốn chờ bao lâu đây… Thụy Thụy ưu thương mà nghĩ, sớm biết thế nên hỏi chị ấy một cái phương thức liên lạc mới được, muốn tìm chị cũng không biết làm sao tìm được nữa.

Vì vậy sau khi Thừa Lỗi đi làm, Thụy Thụy liền ôm một đống viên phô mai vừa gặm vừa ngồi xổm chỗ cửa sổ sát đất chờ Bồ Câu Trắng, chờ đến nó mắt buồn ngủ mông lung, thiếu chút nữa muốn ngủ luôn rồi liền nghe được tiếng cánh phành phạch, Thụy Thụy ngay tức khắc thanh tỉnh, thấy Bồ Câu Trắng hóa thành hình người, áo trắng bay bay mà cúi người xuống đến gõ gõ cửa sổ, cửa sổ sát đất liền mở ra, cô ở phía dưới ánh sáng long lanh thoạt nhìn tựa hồ so với lần đầu tiên nhìn thấy càng thêm xinh đẹp, Thụy Thụy thiếu chút nữa chảy một sàn nước miếng.

”Lúc nào em mới có thể hoàn toàn biến thành hình người ạ?” Thụy Thụy chờ mong mà nhìn cô.

”Gần đây chị học được một biện pháp tốt, em có muốn phối hợp hay không?” Bồ Câu Trắng khe khẽ cười, “Chẳng qua có thể có chút không quá dễ chịu, chỉ có điều vì giấc mộng của em, hẳn là cũng có thể chịu được đi?”

”Biện pháp gì? Sẽ rất khó chịu sao?” Thụy Thụy cảm thấy bản thân vẫn rất sợ đau.

”Nói em cũng không hiểu, chỉ cần em tự nguyện phối hợp với chị, dù sao giấc mộng của em sẽ thực hiện là được rồi, nào có nhiều cái tại sao như vậy?” Bồ Câu Trắng dường như có chút không quá kiên nhẫn.

Thụy Thụy đành phải liên tục gật đầu, mặc dù sợ đau thế nhưng nó sẽ chịu đựng, Bồ Câu Trắng bằng lòng trợ giúp nó, nó cũng đã rất biết ơn, nếu chị ngại nó phiền toái không chịu giúp nó nữa, vậy thật sự không có biện pháp nào, cùng Thừa Lỗi ở cùng một chỗ nhiều ngày như vậy, mỗi ngày cũng rất vui vẻ, nó sẵn lòng lấy tất cả mọi thứ nó có thể lấy ra đến trao đổi, chỉ cần có thể biến thành người theo bên cạnh Thừa Lỗi.

Bồ Câu Trắng lấy ra một cái bình ngọc lưu ly, dạy nó vài câu chú ngữ tùm lum tà la gì đó, gõ trán của nó, nó hóa thành hình người cắt vỡ cổ tay đem máu nhỏ giọt vào bình, cô ấn đỉnh đầu của nó, để Thụy Thụy đem vài câu chú ngữ kia đọc ra, sau đó trong miệng cô cũng bắt đầu lẩm bẩm, máu giọt giọt chảy ra đến bên trong bình ngọc lưu ly phát ra ánh sáng nhàn nhạt, lúc Thụy Thụy đọc chú ngữ cảm thấy toàn thân choáng váng, có một thứ gì đó từ trong thân thể của nó bị cuốn trôi mất, khiến trên dưới toàn thân nó không có một chỗ nào không đau, nó gần như muốn rút tay về không đọc nữa, bởi vì thật sự rất đau.

Thế nhưng, vì Thừa Lỗi.

Nó khẽ cắn môi, cả gương mặt tái nhợt, vẫn thành kính mà kiên định đem chú ngữ đọc hết.

Đọc xong một chữ sau cùng, nó liền tê liệt ngã xuống, giữa hoảng hốt có một thanh âm kiều mỵ ghé vào lỗ tai nó nói: “Cảm ơn nha, đứa trẻ ngốc, đây là khen thưởng cuối cùng cho em.” Sau đó bị nhét một viên thuốc lạnh lẽo, trong nháy mắt thuốc hòa tan chảy vào cổ họng, nó liền hoàn toàn mất đi ý thức.

”Thụy Thụy?!”

”Thụy Thụy?”

Cũng không biết hôn mê bao lâu, nò là bị tiếng gọi ầm ĩ sốt ruột của Thừa Lỗi đánh thức, nó cảm thấy tay chân lạnh cóng, thế nhưng không tồi, Thừa Lỗi dùng thảm lông ôm lấy cả người trần trụi của nó, thấy ánh mắt Thừa Lỗi lo lắng, trong lòng nó ấm áp, đem tay vòng qua cổ của hắn chặt chẽ mà ôm lấy hắn, cảm nhận được độ ấm trên người Thừa Lỗi truyền đến làm người ta an tâm, Thụy Thụy dán tại ngực của hắn.

”Thật tốt.” Nó khẽ lẩm bẩm.

Thừa Lỗi không có nghe rõ, đem mặt để sát vào một chút, Thụy Thụy liền nhẹ nhàng mà hôn má của hắn một cái nói cho hắn biết nó không có việc gì.

Đã không có đường lui nữa.

Có anh thật tốt.

Tắm rửa một cái lau tóc ướt sũng đứng ở phía trước gương, Thụy Thụy vẫn cảm thấy bản thân có chút kỳ lạ, nhưng là lại không thể nói được kỳ lạ ở đâu, nhìn tới nhìn lui, lại nhéo nhéo mặt mình, vẫn cảm thấy mang theo chút ngây thơ phía trước không có, vì thế lại kiễng mủi chân, nó… giống như thật sự so với phía trước thấp chút.

”Không tốt rồi, không tốt rồi!!” Thụy Thụy hoảng hốt lo sợ mà từ phòng tắm chạy đến.

Thừa Lỗi lười biếng mà ngồi ở trên giường lật sách nhìn lướt qua nó, không biết bé đáng yêu này cả ngày mạo mạo muội muội kinh ngạc lại làm sao vậy, “Đi tắm nhầm kem đánh răng thành sữa tắm, hay là đem xà bông rơi đến trong bồn cầu?”

”Không phải mà!” Thụy Thụy nhảy đến trên giường, một phen cởi dây lưng áo choàng tắm, trong nháy mắt cởi sạch trơn, “Anh nhìn em nè!”

“. . .” Thừa Lỗi đang lật trang sách, trông thấy hành động càn rở như vậy của Thụy Thụy, xoạt cái đem trang sách xé một nửa, “Cưng làm gì, mau lấy quần áo mặc vào!”

“Anh nhìn đi mà! Em có phải thu nhỏ hay không!” Thụy Thụy chỉ vào mặt mình, cánh tay, bắp đùi, sau đó nổi giận đùng đùng mà chỉ vào giữa hai chân mình, “Còn có cái này!”

Thừa Lỗi đem tầm mắt từ khuôn mặt, cánh tay, bắp đùi, sau đó dời đến giữa hai chân, thiếu chút nữa lại muốn phun máu mũi, sau đó dùng sách đem mặt chắn lên ‘phi lễ chớ nhòm’, bé đáng yêu này trước đó kêu nó cho hắn sờ sờ đều phải thẹn thùng, có đôi khi so với ai khác đều phải dâng trào hơn, đây là muốn bức chết ai hả…

“Cưng muốn nói cái gì?” Thừa Lỗi chống đỡ khuôn mặt nói.

”Ô hô, anh nhìn kỹ chút đi!” Thụy Thụy chán nản cực kỳ, tê liệt ngồi ở trên giường muốn Thừa Lỗi đem sách lấy ra.

Thừa Lỗi lúc này mới đứng đắn mà quan sát nó, đích thật là có chút không giống trước, giống như, có chút rút lại? Phía trước thoạt nhìn là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, hiện tại xem ra tựa hồ chỉ có mười bốn mười lăm tuổi, tóc ướt sũng, cằm vốn gầy gầy nhọn nhọn, hiện tại giống như mang theo chút bụ bẫm trẻ con, môi phấn hồng thoạt nhìn hôn tốt lắm, cơ thể gầy yếu, làn da trắng nõn, ừm, để cho người khó nhịn chính là vòng eo mềm mại, mặc dù gầy nhưng mang theo cứng cỏi thiếu nữ không có..

STOP! Lý trí Thừa Lỗi liền cắt ngang ý nghĩ xấu xa của mình, phòng ngừa mình lộ ra diện mạo đàn ông ngu muội.

“Cưng thật giống như tuổi nhỏ đi rồi.” Thừa Lỗi làm ra vẻ bình tĩnh mà giúp nó đắp chăn, “Có phải biến thân không khống chế tốt hay không.”

Thụy Thụy lui ở bên trong chăn lộ ra mắt to ướt át, hút cái mũi rất ủy khuất, “Em không biết…”

Nó mơ hồ cảm thấy để Bồ Câu Trắng lấy nhiều máu đi như vậy không tốt, thế nhưng nó thật sự rất khát vọng có thể mãi bảo trì hình người, có lẽ cách làm của Bồ Câu Trắng xảy ra sai sót gì đó cũng không chừng, khiến nó nhỏ đi một chút, thoạt nhìn ngây thơ như vậy, Thừa Lỗi có thể không thích nó nữa hay không… Thụy Thụy có chút u buồn mà nghĩ như vậy.

Thế nhưng kế tiếp Thừa Lỗi dịu dàng hôn lên trán nó cùng lời nói tri kỷ an ủi nó.

”Như thế nào cũng tốt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com