Chương 27
Sau khi ở sở thú bị Diêm An bắt gặp, khuôn mặt Thụy Thụy tựa như quả táo đỏ đã bị Thừa Lỗi kéo về nhà rồi, mặt đỏ đến như thế nào cũng không trở lại như cũ được, buổi tối ngủ không được, ngày hôm sau mang một đôi mắt gấu trúc đánh răng, bị Thừa Lỗi tóm được chọc lét, hi hi ha ha mà ôm thành một cục, lại bị đôi môi tràn ngập mùi hương bạc hà hôn.
Gần gũi nhìn ánh mắt của Thừa Lỗi, khóe mắt cười đến cong cong có nếp nhăn rất nhỏ trên mặt khi cười.
Thật sự là sẽ hạnh phúc nhất trên đời, nó đã nghĩ như vậy cả đời, Thụy Thụy nghĩ như vậy đó.
Thừa Lỗi quan hệ rộng rãi, cũng có tiền, Thụy Thụy là biết đến, nhưng hắn vậy mà thật sự giúp nó làm giấy chứng minh, còn giúp nó tìm một cái tên dễ nghe, tên Điền Gia Thụy.
Nó có tên rồi, một cái tên chính thức, có tên có họ, là Điền Gia Thụy.
Thụy Thụy cầm giấy chứng minh, cánh tay treo trên cổ Thừa Lỗi, lần lượt bặt bặt hôn hai cái trên mặt hắn, quả thật đều phải quên chuyện mình thực ra là một con hamster, nó là một con người có máu có thịt có trái tim, người yêu thuộc về Thừa Lỗi là Điền Gia Thụy.
Chẳng qua không vui chính là, nó không thể gặp lại Diêm An, không biết vì sao, nó vẫn còn duy trì bộ dáng mười bốn mười lăm tuổi, nếu để Diêm An nhìn kỹ là sẽ nhìn ra manh mối, lại không quá tốt để giải thích đến tột cùng là chuyện gì xảy ra. Thừa Lỗi sẽ đem Diêm An ngăn ở ngoài cửa, điều này làm cho Diêm An chạy tới chơi giậm chân tức giận, xoa ánh mắt thút tha thút thít mà được Hầu Minh Hạo ôm đi trở về.
Thực ra Thụy Thụy vẫn còn rất thích cùng Diêm Am chơi, Diêm An tuy rằng tuổi tác cùng Thừa Lỗi xấp xỉ, nhưng mà tính tình trẻ con, cũng rất hoạt bát, quan trọng nhất là bọn họ có sở thích giống nhau, đó chính là xem tiểu thuyết, hai người có thể chụm lại cùng một chỗ thảo luận tình tiết, mà những cái này cùng Thừa Lỗi liền không có biện pháp thảo luận, đàn ông chất phác đối với tiểu thuyết đều không hề hứng thú.
Diêm An tuy rằng không gặp được nó, nhưng vẫn là mỗi ngày để Thừa Lỗi mang dùm tiểu thuyết đến cho nó xem, Thuy Thụy thật không đến mức buồn chán.
Tuổi thoạt nhìn nhỏ chút cũng không sao cả, thế nhưng thế nhưng buổi sáng nào đó ngủ dậy, Thụy Thụy chợt phát hiện mình lại lùn rất nhiều.
Nó không thể tin tưởng mà trừng mắt nhìn bản thân trong gương, vốn khuôn mặt có góc có cạnh hiện tại mượt mà, mang theo ngây thơ như con nít, tuổi thoạt nhìn nhiều nhất chỉ có tám tuổi.
Sửng sốt nửa ngày, mãi đến khi Thừa Lỗi lo lắng mà đẩy cửa đến xem, bàn chải đánh răng ở trong tay Thụy Thụy rơi trên mặt đất, nhào đi qua ôm lấy thắt lưng Thừa Lỗi, “Thừa Lỗi…”
“Cưng làm sao vậy?” Thừa Lỗi cúi đầu xuống nhìn thiếu niên còn không đến trước ngực mình, nghi hoặc càng nhiều hơn, “Cưng thật sự chỉ là khống chế biến thân không tốt sao?”
Thuy Thụy thế nhưng vẫn là ấp úng mà không dám nói, mãi đến khi Thừa Lỗi tỏ vẻ tức giận, nếu không nói sẽ không quan tâm nó nữa, Thụy Thụy mới nơm nớp lo sợ mà đem sự việc trải qua đều nói cho hắn biết.
Nghe được đến cuối, chân mày Thừa Lỗi đều có thể xoắn hết lại, “Có chuyện gì tại sao không bàn bạc trước với anh?”
Tâm tư cục lông này đơn thuần, rất dễ dàng bị lừa, hơi vô ý đã bị lừa.
Thực ra Thụy Thụy một lòng thầm nghĩ biến thành người, cũng không muốn để Thừa Lỗi dính dáng đến nhiều chuyện về yêu tinh lắm, cho nên mới không nói với hắn gì cả, hiện giờ tình hình nghiêm trọng rồi, cho dù nói cho Thừa Lỗi hắn cũng chưa chắc có thể giúp chút gì, cho dù Thừa Lỗi lợi hại lắm, hắn cũng chỉ là một con người bình thường mà thôi, Thụy Thụy phiền lòng hắn nhiều lắm, thật sự không muốn sẽ làm cho Thừa Lỗi vì nó nhọc lòng.
Thế nhưng chân tay vụng về, cái gì vẫn còn làm không tốt.
Nhìn Thụy Thụy mất tinh thần, Thừa Lỗi cho dù tức giận cũng nói không nên lời răn dạy gì, cuối cùng đành phải sờ sờ đầu của nó trấn an mà hôn trán của nó.
Cái này Thừa Lỗi là thật không có cách, nhưng lại vì không để cho Thụy Thụy khổ sở như vậy, chỉ có thể làm bộ như bình tĩnh vững vàng, nói không có việc gì, không có việc gì vuốt tóc nó, đại não lại rất nhanh dạo qua một vòng, thật sự nghĩ không ra làm sao giải quyết.
Cũng không thể lên mạng xin giúp đỡ, hamster nhà tôi biến thành người kiểm soát không tốt biến thân thì làm thế nào chứ?
Lại là cuối tuần, sợ đem cục lông buồn đến hỏng, lại xảy ra chuyện lộn xộn này, vì không cho nó nghĩ ngợi lung tung, Thừa Lỗi liền nắm tay nhỏ bé của nó dẫn nó đi siêu thị mua thức ăn.
Thụy Thụy nấu ăn rất tuyệt, mua thức ăn cũng rất có hiểu biết, mỗi lần đều có thể chọn tốt nhất mới nhất tươi nhất, Thừa Lỗi không hiểu cái này, mỗi lần đều là Thụy Thụy chọn, thế nhưng hôm nay Thụy Thụy rõ ràng không cao hứng phấn chấn như vậy, có chút hồn bay phách lạc, Thừa Lỗi cũng không miễn cưỡng, đẩy xe mua sắm tự mình xem xem chọn chọn, cuối tuần siêu thị có giảm giá, các bác cô dì tới mua đồ rất nhiều, thật vất vả từ trong đống người cướp được măng tây muốn ăn cho bữa tối đi ra thì phát hiện Thụy Thụy không thấy đâu nữa.
Vóc dáng của Thừa Lỗi cao, nhìn xa, nhìn quanh bốn phía đi một vòng vẫn là không thấy tung tích của Thụy Thụy, đồ ăn cũng không mua, liền bỏ lại xe mua sắm muốn đi bàn phục vụ phát thanh tìm người.
Chỉ có điều không đợi hắn đi đến bàn phục vụ, chợt nghe đến trong radio truyền đến tên của hắn.
”Tiên sinh Thừa Lỗi, xin nghe đến thông báo sau đó đến bàn phục vụ, con của ngài đang đợi ngài.”
…
Cái trán Thừa Lỗi lộ ra ba đường hắc tuyến đi bàn phục vụ nhận người, thì thấy các cô nhân viên siêu thị đang đem Thụy Thụy vây quanh một vòng hướng trong tay của nó nhét kẹo, còn nặn khuôn mặt tròn tròn của nó ăn đậu hủ, Thụy Thụy biến thành bé con thật sự là mặt phấn mày ngài quá dễ thương, thật sự không có biện pháp không cho mấy cô mấy dì động tâm.
”Bạn nhỏ, muốn ăn kẹo không?”
”Bạn nhỏ, đi học ở nơi nào thế?”
”Bạn nhỏ, con bao nhiêu tuổi rồi?”
Bị câu hỏi liên tiếp hỏi đến choáng váng đầu, Thụy Thụy chỉ biết trả lời ưm ưm à à, phỏng chừng là sau khi tìm không thấy Thừa Lỗi mê mê mang mang được các chị em nhân viên dẫn đến bàn phục vụ trêu chọc, sau đó một đám người hỏi không ngừng, hỏi nó muốn tìm ai có phải ba hay không v.v Câu hỏi phỏng chừng Thụy Thụy cũng không có nghe rõ ràng, lặp đi lặp lại chỉ biết trả lời ưm ưm còn có tên Thừa Lỗi, mới có thể làm ra loại tình cảnh này đây.
Dù sao cũng là cục lông có lá gan rất nhỏ mà.
Thừa Lỗi đẩy đám chị em gái đem Thụy Thụy chọc đến choáng váng ngơ ngác ra, trực tiếp đem nó ôm lên, “Thật ngại quá, bé con nhà tôi xấu hổ sợ người lạ.”
Khuôn mặt Thụy Thụy bị nắn đến hồng hồng, chôn mặt ở cổ Thừa Lỗi không dám lên tiếng.
”Đây là ba của con sao?”
Thụy Thụy nghe được dì kỳ quái hỏi như vậy, có chút kinh ngạc, chỉ có điều bị trêu chọc sợ, cũng chỉ là gật đầu gật đầu, sau đó được Thừa Lỗi ôm đi rồi.
Một đám bác gái kỳ quái ở tại chỗ cảm khái ba quá đẹp trai, con trai thật đáng yêu rồi vẫy vẫy tay chào tạm biệt, Thụy Thụy ngây ngốc mà cũng theo bản năng muốn vẫy tay, bị Thừa Lỗi lãnh khốc vô tình mà nắm tay, ở trên mặt nó cắn một hơi.
”Cho cưng không nghe lời chạy tùm lum, ngoan ngoãn đi theo anh biết không?”
”Biết rồi.” Thụy Thụy bụm mặt mềm mại mà trả lời, sau đó bị Thừa Lỗi lại cắn một bên má khác một hơi nữa.
Đang vểnh môi cùng Thừa Lỗi làm nũng chợt nghe đến tiếng thét chói tai.
“A a a a!!! Ca, anh thậm chí có con trai!!! Ưm!!!”
Nghe thế quả thực là tiếng kinh hô, Thụy Thụy chỉ biết là Diêm An, Diêm An bị Hầu Minh Hạo che miệng lại, giống như cũng là mới từ siêu thị đi ra không lâu, đúng lúc đụng phải bọn họ.
Diêm An hoảng hốt mèo đen trong tay cũng chưa ôm chặt, mèo đen vốn ngậm cá nhỏ làm ổ trong lòng Diêm An nghĩ có ngủ hay không, Diêm An không ôm chặt y liền bùm bụp rơi ở trên mặt đất, may mắn y phản ứng linh hoạt, lăn tròn một cái thì đứng lên, nhưng mà đáng tiếc cá khô nhỏ của y cũng rơi trên mặt đất rồi.
Từ Chấn Hiên đầu tiên là bất mãn mà cào cào ống quần của Diêm An cho cậu ta cái khinh bỉ, sau đó đau lòng mà mắt nhìn cá khô nhỏ, dẩu mỏ thổi thổi bụi vẫn là đem nó ngậm vô, kết quả ngẩng đầu nhìn thấy Thừa Lỗi và Điền Gia Thụy, cũng là sửng sốt, cá khô nhỏ đáng thương lại lần thứ hai rơi trên mặt đất.
”Meo meo?!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com