Chương 28
Thừa Lỗi mất rất nhiều thời gian mới cùng phu phu Minh Hạo Diêm An đem cả quá trình câu chuyện nói rõ ràng, Diêm An giật mình đến miệng mở càng rộng càng lớn, nếu không có Hầu Minh Hạo giúp cậu giữ cằm lại, Thừa Lỗi thật sự hoài nghi hàm của cậu sẽ rơi xuống, nhưng mà hai người bọn họ cùng Thừa Lỗi đều là bạn bè tốt, đem việc này nói cho bọn họ biết, thật cũng không sợ xảy ra chuyện không tốt gì, chẳng qua bọn họ nhất thời rất khó tiếp thu.
Thụy Thụy bám cánh tay của hắn ngồi bên cạnh hắn, giương miệng chờ hắn lột quýt đút đến trong miệng, Thừa Lỗi vừa nói vừa còn phải chiếu cố hướng trong miệng Thụy Thụy đút đồ ăn vặt, rất có tác phong của người cha tốt.
Mèo đen ngồi ngay ngắn, cũng đang tỉ mỉ nghe Thừa Lỗi nói quá trình sự việc, sau khi nghe xong híp híp mắt mèo tròn tròn nhìn về phía tên nhóc đang quấn quít lấy Thừa Lỗi làm nũng liếc mắt một cái.
Thụy Thụy bị ánh mắt của y nhìn đến trong lòng kinh hoảng, buông tay bám lấy Thừa Lỗi ra, giả vờ đi toilet né tránh, nhưng nó mới vừa đi tới WC muốn đóng cửa, thì mèo đen huỵch một cái chạy đi vào, hướng nó nghiêm khắc mà meo meo meo meo meo meo.
Thụy Thụy nghe hiểu được y nói cái gì, là đang hỏi nó rốt cuộc là ai giúp nó biến thành người, với ai đạt thành khế ước gì.
Thực ra mấy ngày này, Thụy Thụy cũng thấy thật sự rất sợ hãi, bởi vì nó tự mình hoàn toàn khống chế biến thân không được, nhìn mèo đen nghiêm túc như vậy mà nhìn nó, nó thật ấp úng mà không dám nói thật.
Chấn Hiên đem giọng nói thả mềm xuống chút, “Mi nếu như không nói, ta cũng thật không giúp được mi nữa.”
Vì thế Thụy Thụy liền nói thẳng ra, đầu đuôi gốc ngọn đều nói cho Từ Chấn Hiên, Từ Chấn Hiên nghe đến sắc mặt càng ngày càng trầm trọng, “Mi ngồi xổm xuống.”
Thụy Thụy mặc dù không biết Từ Chấn Hiên kêu nó ngồi xổm xuống để làm chi, thế nhưng vẫn là ngoan ngoãn ngồi chồm hổm xuống, nó mới vừa ngồi xổm xuống mèo đen liền nhảy dựng lên, một cái móng vuốt mèo gõ một cái lên đầu, thực ra tay mèo mềm mại, cho dù bị đập đến, cũng chỉ là cảm thấy bị đệm thịt mềm mại ấn xuống một cái, chỉ có điều Thụy Thụy không có đề phòng, hoảng sợ, ngã dập cái mông.
”Cậu làm gì đánh tôi!”
“Ai kêu mi không nghe lời!”
”Tôi chỉ là muốn cùng người yêu cùng một chỗ! Tôi có cái gì sai đâu!”
“Mi còn cãi lại hả!”
”Ai biểu cậu không chịu giúp tôi! Á! Cậu làm gì lại đánh tôi!”
”Không đánh, mi không biết sai!”
Thừa Lỗi đang cùng phu phu Minh Hạo Diêm An trao đổi kế sách sau này, còn không có nói vì sao như vậy, chợt nghe bên trong WC truyền đến thanh âm nói chuyện mơ hồ của Thụy Thụy, nghe được tương đối rõ ràng chính là thanh âm mèo nhà Diêm An gầm gừ mà meo meo meo meo meo meo, hình như là Thụy Thụy cùng mèo đen cãi lộn, Thừa Lỗi xoay tay nắm cửa đem cửa mở, sau đó thì thấy Thụy Thụy ngồi dưới đất, mèo đen xù lông, cái đuôi cũng dựng lên trời quả thực là một bộ dáng giận điên người, vậy mà còn xoay cái mông qua ý đồ dùng cái đuôi quất nó, Thụy Thụy liền ôm cái đuôi con mèo không để cho y quất nó, cũng là bộ dáng giận quá xá.
Diêm An cũng đã tới, mèo đen liền lẻn đến bên chân Diêm An, vẫn meo meo meo meo meo meo không ngừng, Diêm An ôm lấy nó, nó vẫn dùng tay mèo chỉ vào Thụy Thụy, như là cùng Diêm An tố cáo vậy đó.
Thừa Lỗi cúi người đem Thụy Thụy ôm lên, Thụy Thụy cũng tố cáo, “Nó đánh em, nó đánh em.”
Diêm An cùng Thừa Lỗi nhìn nhau một cái, quyết định ôm tách hai đứa đi ra ngoài trấn an, không cho hai quỷ ấu trĩ này tiến đến cùng một chỗ.
Tuy rằng là ba người thợ sửa giày tệ hại dính lại sẽ thành một Gia Cát Lượng, thế nhưng gặp phải chuyện như vậy, ba người chụm cùng một chỗ bàn bạc cũng thực sự không biết làm sao bây giờ, cho tới bây giờ cũng chỉ là ở trong sách trên tác phẩm điện ảnh và truyền hình thấy qua yêu tinh, trong cuộc sống hiện thực thật sự chưa bao giờ gặp, mà sắc trời cũng không còn sớm, Thừa Lỗi giữ phu phu Hạo An lại ăn cơm tối sau đó để cho bọn họ về nhà, Diêm An ôm mèo đen ăn cơm trộn thịt bò no đến nấc cục vừa vặn nói tạm biệt, mèo đen chợt hướng về phía Thụy Thụy lại meo meo vài tiếng.
Bọn Thừa Lỗi là nghe không hiểu mèo đen nói cái gì, nhưng Thụy Thụy nghe hiểu được, Từ Chấn Hiên nói với nó, y sẽ nghĩ biện pháp, kêu nó ngoan ngoãn chờ.
Thực ra Từ Chấn Hiên là một con mèo tốt, Thụy Thụy biết mà, vừa rồi cùng Từ Chấn Hiên cãi nhau nhớ lại cũng rất ngượng ngùng, chỉ cúi đầu thật thấp nói tiếng cám ơn.
Mèo đen hướng nó nhe nhe hàm răng đầy đủ, lưu lại một câu: “Đồ đần!” Sau đó vênh váo tự đắc theo sát Diêm An về nhà, ngay cả một cái cơ hội phản bác cũng không có giữ cho Thụy Thụy.
Bởi rằng vóc dáng nhỏ, Thụy Thụy cũng không có cách nào nấu cơm rửa chén, cơm tối Thừa Lỗi làm, rửa chén Thừa Lỗi cũng mang tạp dề xoắn ống tay áo dự định rửa, Thụy Thụy áy náy mà bám cạnh cửa nhìn, Thừa Lỗi bị ánh mắt đáng thương như vậy nhìn đến mềm lòng, dọn một băng ghế lại đây để nó đứng, để nó đem bát rửa sạch lau khô sau đó úp bát.
Lau lau, Thụy Thụy đột nhiên hối hận lên, “Anh sẽ ghét bỏ em sao?”
“Hửm?” Thừa Lỗi rửa bát có chút kinh ngạc nó tại sao hỏi như vậy.
“Anh nói cho em biết đi, có thể hay không vậy?”
”Đương nhiên sẽ không.” Thừa Lỗi quệt quệt mũi nó, chỉ cảm thấy người nhỏ lại, giống như thật sự có chút tính tình con nít, hiện tại Thụy Thụy chính là một đứa trẻ tám tuổi, nếu như Thừa Lỗi thật sự nói ghét bỏ, dự là nó sẽ ào ào ạt ạt rơi nước mắt.
”Vậy anh hôn em đi!” Thụy Thụy đem miệng chu thiệt nhọn.
Nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ trẻ con như vậy, Thừa Lỗi là thật hôn không được, hắn cũng không phải là ông chú kỳ cục mê luyến đồng, vì trấn an nó, chỉ ở trên trán nó hôn một cái, vì thế Thụy Thụy liền không vui, kiên quyết phải chu môi hôn nhẹ, Thừa Lỗi bị nó chu chu miệng chọc cho vui vẻ, cười không ngừng.
”Trước đây còn gọi người ta là cục cưng, sweety, darling! Còn mạnh mẽ hôn em!” Jaejae chống nạnh, “Hiện tại kêu anh hôn một cái cũng không chịu!”
Thừa Lỗi cười đến mức thở không ra hơi, Thụy Thụy liền từ trên băng ghế nhảy xuống, tức giận mà đi ra bên ngoài, bị Thừa Lỗi gọi lại, Thụy Thụy quay đầu lại, thấy người đàn ông bởi vì mặt mày tươi cười mà ấm áp mở rộng hai tay, hướng về phía nó mở rộng cái ôm, dịu dàng nói, “Đến, anh ôm.”
Thụy Thụy liền nhào tới, Thừa Lỗi rất dễ dàng mà đem cả người nó ôm lên, chôn ở cổ của Thừa Lỗi, nó gần như ứa nước mắt, thực ra nó mơ hồ có dự cảm không tốt, nó sẽ như vậy vẫn nhỏ đi, mãi đến khi… Đến khi biến thành trẻ sơ sinh, chết đi.
Nó không muốn chết.
Nó thật sự rất lưu luyến cái ôm ấm áp này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com