Chương 10
Sự kiện xem mắt đen đủi của Gia Thụy và Thừa Lỗi diễn ra vào thứ bảy, chủ nhật không phải đi làm. Gia Thụy trở về phòng còn chưa ngủ đủ, lại có cảm giác không bình thường, dù sao cậu đã đi lính năm năm, mặc dù ngủ nhưng vẫn rất cảnh giác. Cậu chợt mở mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt lưu manh âm hồn bất tán của Thừa Lỗi.
Hơn nữa, hôm qua anh ta vẫn còn ở dưới tầng, hôm nay đã đường đường vào nhà. Việc này tiến triển quá nhanh rồi! Gia Thụy lập tức ngồi dậy nhìn anh ta chằm chằm:
“Anh vào bằng cách nào?”
Thừa Lỗi tới một lúc lâu rồi, anh cũng không muốn, nhưng từ sáng sớm thái hậu đã gọi điện thoại thúc giục. Sau ngày hôm qua, ông bà già nhà anh đã coi Gia Thụy là con dâu có tiếng cũng có miếng rồi.
Khi anh đi vào, ba Gia Thụy đang đeo tạp dề, làm “cơm trộn” trong căn bếp nhỏ thoáng đãng. Đây là bữa sáng truyền thống của vùng Sơn Tây, nói đơn giản chính là gạo kê, khoai lang, rau dưa và vài món ăn khác trộn lại. Thừa Lỗi đã từng ăn phiên bản nâng cấp “cháo rau lưu tiên” tại một quán ăn ở Sơn Tây.
Anh đứng một bên nhìn tư thế ba Gia Thụy nấu cơm thì biết, cậu bé Gia Thụy kia như một phần trong trái tim ba cậu, chẳng khác nào phục vụ bảo bối. Thừa Lỗi cũng không xa lạ gì khu dân cư này nữa, là hạng mục khai thác năm ngoái của Mân Hào. Vừa gần nước, lại vô cùng yên tĩnh, bốn tầng cao nhất ở tòa nhà bên cạnh là của bốn anh em họ, mỗi người một tầng không lệch không chếch, là một khu vực tốt, trang trí tinh tế, giá trị càng không cần phải nói, quan trọng nhất chính là tình cảm giữa anh em họ.
Trên sân thượng còn có một vườn hoa lộ thiên của riêng bốn người, vốn định làm nơi nghỉ ngơi tám chuyện của vợ con bốn anh em trong tương lai, cũng coi như Mân Hào chia hoa hồng cho mấy anh em. Cho nên mới nói, Gia Thụy đề phòng anh tham hai cái lò than nhỏ của ba cậu thì oan cho Thừa Lỗi rồi, anh thực sự đâu có thiếu tiền.
Phòng ốc đã xây xong, Thừa Lỗi cũng muốn chuyển vào ở, không vì cái gì khác, đơn giản là có thể ăn chực. Dù sao, nhà của bốn người đều ở bên kia, bản thân lại độc thân, tan ca đến nhà ai mà chẳng được, còn đỡ phải tự nấu nướng. Anh tính toán đâu ra đấy, nhưng Mân Hào lại tuyên bố, không có giấy chứng nhận kết hôn thì không được phép vào ở, Thừa Lỗi lại không được phép vào, cũng vì sợ anh mang mấy cô gái linh tinh về, làm đảo lộn sự sạch sẽ thanh bình ở đây.
Lời này của Mân Hào thật cay độc! Lại nói Thừa Lỗi anh không sạch sẽ, cũng không ngẫm lại phẩm hạnh trước kia của mình ra sao. Nhưng Mân Hào là lão đại, Xương Mân và Trạch Diễn đứng sau lại càng xấu xa, ra phiếu tán thành 3-1, khiến anh – Thừa Lỗi hiện nay vẫn còn phải ở trọ. Bây giờ kết hôn, chuyện thứ nhất anh phải làm chính là chuyển vào ở, để thỏa mãn tâm nguyện.
Nhưng ông bố tài phiệt này của Gia Thụy cũng có chút thực lực, đương nhiên rồi! Ông chủ than đá Sơn Tây giàu xổi nổi tiếng cả nước, gian nhà không quá lớn, gồm ba phòng, sắp xếp tinh xảo thoải mái, lấy ánh sáng cũng rất tốt.
Ba Gia Thụy thấy Thừa Lỗi ngẩn ngơ đứng sau nhìn mình làm cơm, liền phất tay: “Cháu vào phòng gọi thằng bé đi, sắp chín giờ rồi, nếu không lại lỡ mất cơm sáng, không tốt cho cơ thể.”
Thừa Lỗi hơi ngẩn người, trong lòng rất vui vẻ, việc này vừa đúng ý anh. Được ba vợ tương lai gợi ý, Thừa Lỗi đi thẳng vào phòng Gia Thụy. Lúc Thừa Lỗi đi vào, Gia Thụy vẫn còn đang nằm ngủ say sưa trên giường. Thừa Lỗi quan sát xung quanh, căn phòng giống y chang cậu bé này, rèm cửa sổ và vật dụng xung quanh đều mang màu trắng đen, tương đối đơn giản.
Trên tủ gần đầu giường có một khung hình thủy tinh, Thừa Lỗi đưa tay cầm lên xem, là bức ảnh cậu chụp chung với mười nam binh. Tất cả đều mặc quân phục cảnh sát võ trang, kề vai sát cánh đứng cùng nhau, phía sau là hàng loạt các doanh trại quân đội ngay ngắn. Thừa Lỗi dễ dàng tìm thấy Gia Thụy, cậu đứng hàng thứ hai, cánh tay khoác lên vai hai nam binh, nhô đầu ra cười.
Cậu cười tươi rói, thoải mái để lộ sự nhiệt tình và tươi trẻ dưới ánh mặt trời chói lòa. Trong mắt không có vẻ châm chọc khinh thường, cậu cười rất thật, rất ngọt, rất đẹp…… Gia Thụy đưa tay, cướp lại khung hình trong tay anh, đặt lại ở đầu giường.
Thừa Lỗi cười cười, cũng không để bụng, dù sao cậu bé này chưa bao giờ cho anh sắc mặt hòa nhã, cũng đã quen rồi, anh chỉ ngón tay ra ngoài:
“Ba bảo anh vào.”
“Ba?”
Mấy ngày hôm nay rất nóng, Gia Thụy bị tiếng ba của Thừa Lỗi làm cho chấn động, khóe miệng giật giật:
“Anh cũng thật quá đáng, chúng ta còn chưa kết hôn đâu mà gọi ba như vậy.”
Thừa Lỗi nhếch mày: “Sáng mai đi đăng ký kết hôn rồi, đâu còn sớm nữa?”
“Sáng mai làm gì?” Gia Thụy ngạc nhiên, Thừa Lỗi cười, nhìn cậu: “Tôi đồng ý tất cả yêu cầu của cậu, ý của ba mẹ là muốn hai ta nắm chặt cơ hội. Nếu đã quyết định, thì không nên lãng phí thời gian nữa, sáng mai đi đăng ký kết hôn. Còn lễ cưới thì cần chuẩn bị một chút, tháng sau tổ chức, thế nào rất vui phải không?! Sáng mai cậu đã là vợ tôi rồi……”
Gia Thụy nhắm mắt. Đúng vậy, ngày hôm qua mình cũng đã đồng ý, sớm một ngày hay chậm một ngày thì có sao đâu. Cậu khoát tay chỉ ra cửa, không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách: “Anh ra ngoài trước đi, tôi phải rời giường.”
Thừa Lỗi cười ha ha hai tiếng, không chỉ không đi ra ngoài, còn đặt mông ngồi bên mép giường cậu, khẽ nói: “Tôi không thể ra ngoài, cậu suy nghĩ chút đi, ba cũng rất thông minh, tôi thấy ba có hơi nghi ngờ về chuyện chúng ta. Ông bảo tôi đi vào gọi cậu, tức là muốn thăm dò gián tiếp. Nói không chừng, bây giờ đang đứng ở ngoài cửa rồi. Lại nói, dù có là thật hay giả, sáng mai chúng ta đã là vợ chồng, không cần thiết phải tỏ vẻ phi lễ chớ nhìn!”
Gia Thụy nhìn anh chằm chằm, nhưng suy nghĩ lại sẽ thấy Thừa Lỗi nói cũng có phần đúng. Ba rất hiểu tính cách của cậu, chắc chắn sẽ hoài nghi thái độ thoải mái đồng ý kết hôn của cậu. Nói không chính xác, chính là nghi ngờ cậu lừa ông, dùng Thừa Lỗi để dò xét.
Gia Thụy cũng không ngại ngùng, lập tức xốc chăn lên trước mặt Thừa Lỗi. Thừa Lỗi nhìn không chớp mắt, ánh mắt lóe ra hai tia sáng. Đáng tiếc thật thất vọng, cậu bé này thật sự không giống người thường, đi ngủ còn mặc quần rằn ri áo ba lỗ, đúng là võ trang đầy đủ. Tưởng có thể thấy cảnh xuân tươi đẹp, mà chỉ là hy vọng xa vời.
Gia Thụy không để ý tới anh, xuống giường, cứ đi chân trần, mở cửa ra. Ba cậu lảo đảo suýt ngã, Gia Thụy nhanh tay nhanh mắt, đỡ lấy ba:
“Ba, ba làm gì ở đây vậy?”
“À! Ha ha…… Con trai, ba tới gọi hai đứa xuống ăn sáng, ăn sáng……”
Ló đầu ra, thấy Thừa Lỗi đang ngồi trên giường con trai, dáng vẻ thân mật rất mập mờ, trái tim của ông bố tài phiệt mới buông lỏng. Không phải ông đa nghi, con trai là ông nuôi lớn, tính tình thế nào ông hiểu rõ nhất, nói dễ nghe là thẳng thắn kiên cường, nói khó nghe thì chính là khó tính bướng bỉnh. Tuy nói chính ông thấy rất tốt, nhưng trong lòng cũng biết, tính của con trai nhà ông không được lòng ai, hơn nữa đàn ông ai chẳng thích vợ mình dịu dàng mỏng manh.
Đây cũng là nguyên nhân ông muốn tìm con rể vừa nghèo vừa mồ côi, không có ba mẹ chồng, kinh tế sẽ do thằng bé nắm giữ. Tương lai sẽ không sợ thằng nhóc kia có mới nới cũ, vong ân phụ nghĩa, Thừa Lỗi cũng chỉ nhảy vào đúng dịp mà thôi.
Chủ yếu ba Gia Thụy đã gặp ba mẹ Thừa Lỗi, ông cũng không biết ba Thừa Lỗi rốt cuộc có cấp bậc gì, có cảnh vệ theo thì chắc chắn không phải là nhân vật tầm thường. Nhưng ông ấy nói chuyện hay làm việc đều rất hiểu lí lẽ. Quan trọng nhất, ba Gia Thụy nhìn ra được, ông bà nhà Thừa Lỗi thật sự rất thích Gia Thụy, dù mới gặp lần đầu đã thấy hợp ý, về sau gả đi cũng sẽ không gây khó dễ cho Gia Thụy.
Hơn nữa, công việc của Thừa Lỗi cũng thích hợp, cùng một ngành với con trai của ông nên có thể chăm sóc thằng bé tốt hơn. Hơn nữa ba Gia Thụy thấy Thừa Lỗi cũng có lòng với con trai mình. Hai người cũng đã lớn như vậy rồi, đừng nói có yêu hay không, chỉ cần thích hợp, vừa ý là được, tình cảm thì có thể bồi đắp sau khi cưới, không vội.
Nhưng trong lòng cũng lo cho đứa con tinh ranh này, lo lắng thằng bé này lừa ông. Vì vậy mới bảo Thừa Lỗi đi vào gọi cậu, Thừa Lỗi vừa mới đi vào, ông đã lập tức rón ra rón rén theo sau, kề tai sát cửa, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên trong. Nhưng nghe mãi cũng chẳng thấy gì, đang sốt ruột, con trai ông lại từ bên trong đi ra.
Gia Thụy thật hết cách với ba cậu, Thừa Lỗi ở phía sau che miệng ho khan một tiếng. Anh đi tới, tự nhiên duỗi tay vòng lên hông Gia Thụy, hơi cúi đầu, vô cùng dịu dàng mà nói: “Đi rửa mặt rồi ăn sáng. Ăn xong chúng ta đi xem nhà”
“Nhà? Nhà gì chứ?”
Ba Gia Thụy cũng gật đầu: “Ừ, phải chọn nhà cẩn thận vào đấy. Chọn một căn lớn một chút, về sau kết hôn rồi sinh con, bây giờ không như những năm đói nghèo, sinh nhiều vào, ba nuôi hộ hai đứa.”
Gia Thụy không biết phải làm sao: “Ba, ba nghĩ nhiều quá rồi, căn nhà này cũng được lắm rồi. Thi thoảng ba mới tới, mua nhiều nhà như vậy thật lãng phí.”
“Sao lại lãng phí? Ba chỉ có mỗi con là con trai, mẹ con lại mất sớm, tương lai dưỡng lão vẫn không thể dựa vào……”
Gia Thụy chợt thấy đầu mình như muốn nổ tung, chỉ cần cậu không làm theo ý ba, ba cậu sẽ lại bắt đầu càu nhàu. Nhưng mà lần này ba cậu còn chưa kịp lải nhải, Thừa Lỗi đã mở miệng:
“Ba, chuyện nhà cửa ba không cần phải để ý, con cũng có rồi, cũng không xa đây, ngay cạnh khu dân cư. Ba xem, ở đây cũng có thể nhìn thấy, tòa nhà bên kia……”
Ba Gia Thụy sững sờ, đương nhiên ông biết tòa nhà đối diện. Ban đầu lúc con trai vẫn còn đang đi lính, ông đã muốn mua nhà ở đây. Thứ nhất là con trai mình có nơi đặt chân, thứ hai là thằng bé cũng có nơi để về, nhưng con trai lại từ chối không ngớt. Cho đến năm ngoái, ông mới lén mua được căn nhà này, lúc mua ông lại chọn trúng căn nhà đối diện tòa nhà.
Tuy nói chỉ cách một con đường cái, nhưng giá nhà ở đối diện cao gấp đôi. Điều này cũng không đáng nói, dù sao ta cũng có tiền. Nhưng sau khi ông nghe ngóng, cô gái bán cao ốc nói tòa nhà đối diện còn chưa xây xong đã bán hết rồi. Lúc này nghe Thừa Lỗi nói có nhà ở bên kia, không khỏi nghi ngờ, liếc nhìn Thừa Lỗi từ trên xuống dưới:
“Con rể à, con là cảnh sát nhân dân vì dân phục vụ, chuyện nhận tham ô hối lộ này, dù sao ba cũng không thể làm!”
Gia Thụy bật cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com