Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Khi Thừa Lỗi lóe sắc tâm, trong đầu vẫn còn đang rối rắm, rốt cuộc có nên ăn ngọn cỏ gần hang này không, lập tức bị Gia Thụy trừng mắt nhìn chặn ngang họng. Ánh mắt kiểu gì thế kia!

Năng lực chịu đựng của Thừa Lỗi không thật sự mạnh, nói không chừng lại thật sự bị cậu bé này đả kích, chán ghét, thậm chí căm thù đến tận xương tuỷ. Cậu nhìn anh với vẻ khinh thường không hề giấu diếm, cứ như nhìn ngựa đực đang động dục. Hơn nữa, còn đứng theo tư thế phòng vệ theo bản năng. Thừa Lỗi dám cam đoan, chỉ cần anh nhào tới, nhất định sẽ bị cậu đánh nát đầu dê.

Theo lí mà nói Thừa Lỗi cũng đã đánh lộn nhiều năm, lại trải qua hai năm quy củ trong quân doanh, nếu đánh cũng không thua cậu bé này. Nhưng, đàn ông tốt không tùy tiện đánh người, đánh thắng một cậu bé, cũng không coi là anh hùng gì.

Hơn nữa, cũng không đáng. Vừa rồi thần trí anh còn mơ hồ nhưng bây giờ đã bị ánh mắt của cậu bé làm cho tỉnh táo hoàn toàn. Quan sát đánh giá cẩn thận, cậu bé này kém xa những cô em trong quá khứ của anh. Bộ dáng hung hăng như cọp mẹ, tính tình cứng rắn lại như khúc gỗ, không thể mê nổi.

Thừa Lỗi vẫn còn đang tức giận bất bình suy nghĩ, nhóc con đối diện đã nhanh nhẹn trả đồ vật về vị trí cũ, đội mũ xách túi, chào qua loa rồi đi lướt qua anh.

Khỏi phải nói, Thừa Lỗi vô cùng bực bội. Từ nhỏ đến lớn, cậu bé này là người đầu tiên không nể mặt anh. Dù thế nào đi nữa, anh vẫn là lãnh đạo của cậu. Những người có chút hiểu biết về thế thái nhân tình đều biết, mặc dù không nịnh nọt, cũng không thể đối chọi với lãnh đạo, nếu vậy thì cậu có thể yên bình sao? Cậu bé này sao lại không hiểu chứ, cũng không biết có phải khờ thật hay giả bộ ngu nữa?

Chuông điện thoại di động vang lên vài tiếng, Thừa Lỗi mới gạt tóc, lấy điện thoại di động từ túi quần ra nghe:

“Mẹ, có chuyện vậy?”

Từ khi bà Thừa còn là con gái thì chưa từng phải lo lắng chuyện gì, kết hôn rồi sinh con đều diễn ra trôi chảy thuận lợi, công việc của chồng cũng thuận buồm xuôi gió. Sinh một đứa con trai, một con gái. Hai năm trước, bởi vì hôn sự của con gái mà buồn mấy ngày, về sau mọi chuyện lại không được tốt lắm.

Cũng chỉ vì đứa con trai Thừa Lỗi này thực sự khiến bà lo lắng. Mấy năm trước, có mấy vị phu nhân đến nhà chơi, cho dù đánh bài hay nói chuyện phiếm, khi nhắc tới mấy thằng nhóc lêu lổng đều chau mày lo lắng. Mấy năm trước bà Thừa thật sự không cảm thấy phải lo lắng cho Thừa Lỗi nhà bà.

Lại nói, Mân Hào, Trạch Diễn và cả Xương Mân, khi đó không ai bừa bãi như Thừa Lỗi nhà bà. Nhưng so với ba người kia, con trai bà vẫn còn vài điểm tốt trong cái xấu xa. Vài năm sau, tên Mân Hào bỗng dưng kết hôn chớp nhoáng, lấy một cậu vợ ngây thơ trong trắng về nhà, một năm sau đã bồng một bé trai mập mạp. Người ta nhìn thấy mỗi lần bà Thôi mừng rỡ, mở miệng một tiếng Hồng Kỳ cháu tôi thế này, hai tiếng Hồng Kỳ cháu tôi thế kia. Mà nghe nói lại mang bầu đứa nữa rồi.

Trạch Diễn bên kia thì khỏi nói, cưới một cậu vợ trẻ xinh đẹp, tài giỏi lại môn đăng hộ đối. Kim gia nhà cao cửa rộng, dù sao cũng cho thằng nhóc Trạch Diễn bước vào rồi. Còn có Xương Mân, haizzz!

Lòng của bà Thừa cứ như bị mèo cào, vô cùng khó chịu. Gọi điện bảo Thừa Lỗi về nhà, suy nghĩ lần này phải sắp xếp cho con trai đi xem mắt, không đi, lấy tư cách làm mẹ để ép buộc anh, cho dù thế nào đi nữa, năm nay bà phải nhìn thấy con dâu vào cửa, sang năm cũng phải có một đứa cháu trai.

Vì vậy Thừa Lỗi vừa mới bước chân vào nhà, ‘Thái hậu’ đã hạ ‘tử lệnh’:

“Ba giờ chiều mai, xem mắt ở Starbucks bên cạnh Cẩm Giang. Nói chuyện một chút, buổi tối thì nhân dịp mời người ta về ăn bữa cơm, đi sâu tìm hiểu một chút.”

“Mẹ, nếu mẹ thật sự không có việc gì làm thì cứ vào ban hội họa lão niên gì đó, học vẽ tranh, còn có thể bồi dưỡng trình độ nghệ thuật của mẹ, nuôi dưỡng tình cảm, tăng thêm cấp độ. Không thích vẽ tranh, mẹ có thể vào công viên luyện Thái Cực kiếm Hình Ý quyền gì đó, không cần trở thành cao thủ võ lâm như Trương Tam Phong, ít nhất có thể rèn luyện thân thể. Nếu hai thứ này đều không thích, mẹ có thể tìm người vài người bạn già đi mát-xa. Cả ngày mẹ cứ nhìn con chằm chằm làm cái gì, mẹ không thấy phiền hả?”

Bà Thừa bị con trai chọc giận:

“Mẹ cũng phiền lắm, nhưng con xem Mân Hào đi, con trai có rồi, con gái cũng sắp có rồi. Tiểu Tuấn nhà Trạch Diễn cũng có đứa bé lanh lợi, đáng yêu hết mức. Xương Mân người ta cũng sắp có! Chỉ còn con, cho tới bây giờ vẫn cô đơn một mình, ngay cả bóng dáng của vợ cũng không nhìn thấy, con muốn sống cô đơn cả đời cũng được, nhưng sinh cháu cho mẹ trước đã!”

“Mẹ, tư tưởng của mẹ cũ rồi, chút nữa con phải bảo ba làm công tác tư tưởng cho mẹ, kế hoạch hoá gia đình, kết hôn và sinh con muộn là chính sách quốc gia cơ bản của nước ta. Dù sao con cũng là cán bộ lãnh đạo, mọi việc con không đi đầu, cũng không thể tụt lùi ở phía sau chứ?”

“Ít lý sự với mẹ đi, con cũng bôn ba khắp nơi, chẳng lẽ không phải kết hôn sinh con muộn! Kế hoạch hoá gia đình, cũng phải sinh trước một đứa rồi kế hoạch, không phải nói vậy dể đối phó với mẹ, ngày mai mẹ đi theo dõi, nếu con dám không đi, từ nay về sau cũng đừng nhận người mẹ này nữa.”

Bà Thừa đã phải cất lời tàn ác, lần này Thừa Lỗi không thể không đi. Trong lòng buồn bực, cơm cũng không ăn mà đi luôn. Thừa Lỗi lái xe càng nghĩ càng giận, vì tên Mân Hào mà mấy lần anh bị liên lụy rồi.

Đánh tay lái, quẹo qua khúc quanh đi đến nhà Mân Hào, vừa vào cửa thì nhìn thấy Mân Hào đang cho cậu vợ nhỏ của anh ta ăn cơm. Thấy anh tới, cũng rất có lòng anh em:

“Lỗi tới, ngồi xuống đây, cùng ăn cơm, cùng ăn nào……”

Lời nói thì hay đấy, Thừa Lỗi liếc thấy mấy đĩa rau dưa xanh biếc trong suốt trên bàn, vui không còn gì vui bằng:

“Nhà các cậu cũng bảo vệ môi trường thật, ngay cả thức ăn mặn cũng không có, không sợ Hồng Kỳ nhà cậu bị suy dinh dưỡng sao……”

Thừa Lỗi còn chưa dứt lời, thì thấy Thái Dân ngồi bên bàn che miệng nôn khan, tên Mân Hào tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng đỡ cậu vợ đi thẳng vào toilet, chỉ nghe thấy vài tiếng nôn, mãi sau mới ôm ra. Mân Hào vô cùng đau lòng, gắp một miếng dưa chuột trộn đưa tới bên miệng vợ:

“Ăn miếng dưa chuột anh trộn, không có pha gia vị khác, chỉ cho một chút muối và một chút dầu vừng, không phải mẹ anh nói em có thể ăn cái này sao?”

Giọng nói dịu dàng phát ngấy, Thừa Lỗi thấy vậy thì hoảng hồn, nổi hết da gà, đứng lên đi ra ngoài, tới bên cửa thì nói một câu:

“Mân Hào, nhà cậu cần phải thực hiện tốt kế hoạch hóa gia đình, chứ đừng sinh vô tội vạ từng đứa rồi lại từng đứa như vậy.”

Đôi đũa trong tay Mân Hào ném phăng ra ngoài:

“Tên kia, cậu mới là từng đứa từng đứa, đây là công chúa nhỏ nhà mình, cậu cút ngay!”

Thừa Lỗi cười hì hì rồi chạy. Lên xe nhớ tới dáng dấp vừa rồi của Mân Hào, còn hơi giật mình, định đi tìm Xương Mân uống hai chén, cân nhắc một chút thì thấy bây giờ Xương Mân đã như vậy, anh cũng không đỡ nổi.

Đi bộ một vòng, ăn linh tinh một chút về cái ổ của mình ngủ ngon lành. Ngày mai là thứ bảy, buổi chiều anh có hẹn đánh golf với Trạch Diễn tại hội quán ở ngoại ô, Thái hậu ở nhà đã điện thoại tới:

“Bây giờ đã hai rưỡi rồi, con đang ở đâu vậy?”

Lúc này Thừa Lỗi mới nhớ ra, hôm nay còn có buổi xem mắt. Bình thường anh chỉ chống chế thôi, nhưng hôm nay Thái hậu đích thân áp trận, anh không đi, về sau coi như xong.

Thừa Lỗi đưa quả bóng trong tay cho Trạch Diễn:

“Mình có việc, phải đi trước đây, cậu đánh một mình đi!”

Trạch Diễn hết sức tức giận, chính anh ta kêu mình ra ngoài, bây giờ lại chạy trước:

“Lỗi, con mẹ nó cậu tốt thế nhỉ? Đánh một mình thì đánh cái rắm.”

Thừa Lỗi cười:

“Tốt? Tối thiểu, mình không để cậu mặc áo ngắn tay chờ đến nửa đêm trên đường cái.”

Trạch Diễn cười ha ha hai tiếng:

“Còn nhắc lại chuyện này mấy lần nữa, cậu còn nhỏ nhen hơn cả đàn bà.”

Thừa Lỗi nghe lời này, ánh mắt chợt lóe lên, vỗ vai Trạch Diễn:

“Diễn Tử, còn cậu thì thật rộng rãi. Tối hôm trước ăn cơm ở Cẩm Giang, mình lại thấy Tiểu Tuấn nhà cậu ngồi cùng một người đàn ông. Chậc! Chậc! Này, thân thiết lắm đó……”

Thừa Lỗi nhìn bộ mặt xanh lét của Trạch Diễn nhanh chóng tối sầm lại, mới vui sướng cười hai tiếng rồi chạy. Đoạn đường này vui mừng cực kỳ, anh cũng không tung tin vịt. Người đàn ông mà Minh Tuấn cùng ăn cơm đó cũng thật sự rất thân thiết, có điều anh quên nói cho Trạch Diễn biết người đàn ông kia là anh vợ của anh ta, Kim lão tam, ha ha!

Tâm trạng của Thừa Lỗi bỗng tốt hẳn lên, thậm chí còn không ghét xem mắt như vậy nữa. Trong tay cầm chìa khóa xe, vừa vào Starbucks đã nhìn thấy lão phật gia của Thừa gia đang ẩn nấp bên cạnh chậu cây xanh mơn mởn, cách đó không xa, một cậu trai đang ngồi gần cửa sổ.

Cậu ấy ngồi đưa lưng về phía anh. Trong muôn hoa hỗn độn, vừa liếc mắt đã có thể nhận ra. Không biết khuôn mặt thế nào nhỉ? Ít nhất vóc người khá đẹp, từ góc độ Thừa Lỗi, có thể nhìn thấy thân hình cậu từ phía bên.

Khi quan sát người khác, Thừa Lỗi quen nhìn từ chân lên. Đập vào mắt chính là đôi bàn chân đi đôi giày màu bạc, kết hợp với quần jeans màu trắng mẫu mới nhất của Gucci ôm trọn đôi chân thon dài làm cho đôi chân kia quyến rũ khó lòng cưỡng lại. Chỉ xét đôi chân, Thừa Lỗi sẽ cho điểm cao nhất. Tiếp tục đi lên, áo sơ mi màu đen cách điệu khá sành điệu, cũng là mẫu mới nhất của hãng Gucci. Cậu trai này có vẻ rất thời trang và sành điệu nhỉ. Eo rất thon, mặc dù ngồi, ước chừng từ vòng eo có thể khẳng định mông cậu không nhỏ. Giờ anh mới để ý, cậu ấy để mở hai cúc áo trên cùng thay vì cài đủ và vì vậy anh dễ dàng nhìn thấy một khuôn ngực hoàn mỹ lấp ló phía trong lớp áo kia, đi lên nữa……

Đường cong xương quai xanh đẹp đẽ, không chút tỳ vết. Bả vai hơi thô, nhưng đi với chiếc cổ nhỏ dài thẳng tắp của cậu, thật sự cũng không khó coi. Thừa Lỗi chợt cảm thấy hăng hái hơn chút. Nếu như đây là đối tượng hẹn hò, anh cũng có thể tiêu chút thời gian, nếu như khuôn mặt của người đó cũng được.

Thừa Lỗi nở một nụ cười lưu manh, đi tới. Cậu trai ý thức được có người đi tới, cũng quay đầu lại. Khi hai người đối mặt, nụ cười của Thừa Lỗi cứng ngắc:

“Gia Thụy, sao lại là cậu?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com