Chương 78
Nghe thấy thế, Gia Thụy còn tưởng là tiến sĩ Hầu nói giỡn, mặc dù không tức cười, nhưng vẫn cố cười gượng hai tiếng. Rồi cậu phát hiện ra Thừa Lỗi ấy vậy mà lại gật đầu tán thành, và nói: “Đây cũng là một biện pháp tốt.”
Miếng cháo trong miệng Thụy nhi thiếu chút nữa khiến cậu nghẹn chết. Nhìn cái vẻ hùa theo tuyệt đối không giống như đang giỡn của Thừa Lỗi, lòng Gia Thụy như bị dội nước lạnh, khó chịu khỏi phải nói.
Diêm An cũng bất chấp, vứt phăng cái cặp lồng trên tay đi: “Ngươi nói cái mịa gì thế? Dẫn quỷ? Dẫn thế nào?”
Thì ra, vì vị trí phong thủy mà đoạn dốc này dày đặc âm khí. Thêm vào đó, ở đây lại có oán linh chết bất đắc kỳ tử, làm âm khí càng nặng thêm. Mặc dù với Thừa Lỗi và Minh Hạo mà nói thì những oán linh này chả là cái đinh gì.
Thế nhưng trong tiết trời giá rét này mà gặp phải “quỷ chàng tường” thì đúng là nguy hiểm thật.
Chỉ còn cách mau chóng phá giải trò ảo thuật che mắt người này thôi, không thì lỡ đâu một trận tuyết lở lớn xảy ra, e rằng mấy người họ sẽ lành ít dữ nhiều.
Cách phá giải vốn khá là đơn giản, chỉ cần vẽ máu tươi lên đường sinh mệnh ở lòng bàn tay và mí mắt là được rồi. Nhưng chỉ sợ là biện pháp dễ dàng như thế sẽ không có tác dụng ở đỉnh Thanh Thạch này.
Đối phó với quỷ mạnh phải dùng chiêu mạnh, Minh Hạo nhẹ nhàng ói ra mấy chữ: “Dẫn quỷ vào thân!”
Trong số bốn người, thân thể Thừa Lỗi và Minh Hạo có linh huyết Dát Tiên rất mạnh, hơn nữa bản thân Thừa Lỗi đã là một oán linh rồi, thế nên thân thể của hắn sẽ không gọi được ác quỷ.
Về phần Gia Thụy, nhóc con sinh đầu tháng quỷ, từ nhỏ đã hấp dẫn đủ thứ yêu ma quỷ quái rồi. Còn Diêm An, giờ gã đang mang thai quỷ anh, thân thể yếu ớt tới cực hạn, chưa kể tới việc quỷ anh rất thích hấp thụ oán khí, nên dẫn quỷ vào thân lại càng không thành vấn đề.
Chỉ cần dẫn được hai trong bốn oán linh vào thân thể, khí tràng nơi đây tự nhiên sẽ yếu đi nhiều.
Đợi đến khi quỷ vào thân rồi, oán linh bị ngăn cách khỏi địa khí, tình huống quỷ chàng tường hiển nhiên sẽ phải biến mất. Minh Hạo sẽ tự có cách khiến oán linh tan biến.
Kế hoạch đóng cửa trừ tà này có vẻ rất chặt chẽ, nghe xong Diêm An bê bụng nhảy dựng lên.
“Minh Hạo! Ngươi mịa nó không phải người!”
Trước diệu kế của Minh Hạo, Gia Thụy không nói gì thêm. Cậu chỉ ngỡ ngàng trừng Thừa Lỗi vẫn đang làm thinh như cũ.
Thừa Lỗi ngồi xuống bên cạnh Gia Thụy, nắm chặt tay cậu: “Hãy tin tưởng ta.”
Gia Thụy nhìn thẳng vào mắt Thừa Lỗi, cắn răng: “Được!”
Dẫn quỷ vào người là một quá trình phức tạp.
Đầu tiên, Minh Hạo dùng dao con khía vào một ngón tay của Gia Thụy và Diêm An, dùng máu của họ để vẽ một đồ án nom như hình chòm sao rộng gần sáu mét vuông trên mặt đất. (máu đâu ra mà lắm thế =.=!)
Nhìn thế nào cũng thấy cái đồ án này y chang cái hoạ phù dẫn hồn phách Thừa Lỗi trong cổ mộ ngày trước.
Về phần Diêm An, sau khi bị Minh Hạo dụ dỗ lừa gạt, gã mang theo tâm trạng thấp thỏm, tâm không cam tình không nguyện đi tới chính giữa hoạ phù. Gia Thụy cũng bất chấp tất cả đi tới đứng bên cạnh Diêm An.
Sau đó Minh Hạo bắt đầu lẩm bẩm, cũng không biết là đang nói cái gì.
Lúc này lẽ ra là thời khắc hoàng hôn vẫn còn le lói, nhưng bầu trời như bị bao phủ bởi mực đen. Dưới vách núi, trong chốc lát, gió tà thổi qua từng trận, những bông hoa tuyết trên mặt đất bị cuốn lên trong những vòng xoáy nhỏ. Gió lạnh lùng mài vào núi đá phát ra những tiếng rít chói tai.
Dường như nghe được điều gì trong tiếng gió, Minh Hạo đột nhiên dừng niệm chú ngữ, kinh nghi bất định quay đầu nhìn về phía Thừa Lỗi. Thừa Lỗi cũng đang ngưng thần lắng nghe.
Bất thình lình, hai người đồng thanh quát lên: “Không ổn!”, rồi vọt về phía Gia Thụy trong phù trận.
Thế nhưng mọi việc đã kết thúc, Thừa Lỗi chứng kiến hai người trong phù trận cùng lúc mở ra đôi mắt đỏ tươi, hững hờ nhìn về phía họ.
Ngay khi Thừa Lỗi sắp nhanh tay chạm được vào Gia Thụy, cậu nhẹ nhàng vung cánh tay, vương gia lập tức bị một luồng sức mạnh vô hình đánh văng vào vách núi.
Minh Hạo khựng lại, trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
Tình huống này đã vượt quá khả năng khống chế của Minh Hạo.
Y vốn tưởng rằng ở vách núi này chỉ có oán linh bình thường dựa vào địa lý từ trường đặc thù để tác quái, thậm chí khi nãy y cũng không hề phát hiện ra bất cứ điều gì kỳ lạ, cho nên mới nghĩ ra phương pháp diệt quỷ này.
Nhưng mãi đến ban nãy, bọn họ mới phát hiện ra ở đây vậy mà lại còn một oán linh với năng lượng khổng lồ đang ẩn núp, những oán linh cấp thấp yếu ớt vừa nãy họ cảm nhận được đã nhanh chóng bị “nó” hấp thu và tan biến.
Hiển nhiên, Thừa Lỗi cũng đã cảm nhận được, nhưng khi bọn hắn muốn kéo hai người trong phù trận ra, thì đã quá muộn.
Ác quỷ đã bám trên người Gia Thụy và Diêm An rồi.
Đối mặt với câu hỏi của Minh Hạo, Diêm An mở miệng trước: “Mùi máu này…”
“Rất quen thuộc!” Người nói tiếp nửa câu sau chính là Gia Thụy.
“Hình như là…”
“Mùi của hắn.”
Giọng nói được phát ra rõ ràng không phải của họ. Điều quỷ dị chính là cái giọng điệu kỳ lạ của hai người này lại giống nhau như đúc. Hơn thế nữa, lúc tiếp lời lại không hề ngắt quãng chút nào, phối hợp phải nói là không một kẽ hở. Nếu như nhắm mắt lại, hẳn sẽ tưởng là cùng một người nói ra.
Nhìn theo ánh mắt chăm chú của hai người, Minh Hạo phát hiện ra kẻ mà bọn họ đang gắt gao theo dõi chính là Thừa Lỗi vừa va vào vách đá. Cái trán của anh bạn đập vào một tảng đá, máu chảy “ào ào”, mặc dù vết thương chẳng mấy chốc đã tự động khép miệng, nhưng mùi máu vẫn theo gió nhẹ nhàng bay tới, làm cánh mũi hai người cứ phập phồng gấp gáp.
“Không sai…”
“Là hắn…”
Đang nói chuyện, ánh mắt Gia Thụy bỗng lóe lên một tia nguy hiểm, móng tay bên tay phải thình lình mọc dài ra vài tấc, cậu lao về phía Thừa Lỗi như một tia chớp. May mà Thanh Hà vương né rất nhanh, đầu ngón tay sắc nhọn xẹt qua chóp mũi Thừa Lỗi, tơ máu chảy ra kích thích Gia Thụy càng thêm dữ tợn. Trong tay Thừa Lỗi bùng lên một ngọn lửa ma trơi, hắn định đánh trả, nhưng rồi lại nghĩ, đây là thân xác của Gia Thụy, nếu thân xác có bề gì, thì e rằng nhóc con ngốc nghếch ấy sẽ không trở về được nữa, vì vậy hắn đành thu hồi ma trơi, chật vật tránh né.
“Giết…”
“Không thể…” Vào khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc, Diêm An lại nhảy tới như muốn bảo vệ.
“Nhất định phải giết hắn…”
“Không, không thể giết…”
Tiếng tranh cãi qua lại đan xen vào nhau theo từng đòn tấn công và ngăn chặn càng lúc càng quyết liệt, tựa như một người đang do dự không biết có nên hạ sát thủ hay chăng, như đang kích động tự thuyết phục mình phải giữ lại tính mạng Thừa Lỗi.
Đến lúc này, Minh Hạo đã mang máng hiểu ra. Dường như ác linh này đã bị chia ra làm hai, bám trên người Gia Thụy và Diêm An. Và tính cách của linh hồn bị tách rời này dường như cực kỳ mâu thuẫn, như mặt thiện và mặt ác của con người hoàn toàn bị chia tách vậy.
Hiển nhiên, bám trên người Gia Thụy là mặt ác. Còn phần linh hồn bám trên người Diêm An lại hiền lành hơn rất nhiều.
Đúng lúc này, đang liều mạng tránh né, Thừa Lỗi tinh mắt phát hiện ra ở trán Gia Thụy và Diêm An thấp thoáng xuất hiện một đồ đằng hắn vô cùng quen thuộc – ngưu đầu trấn tà thú.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn, sau khi tránh thoát thêm một chiêu lạnh thấu xương nữa của Gia Thụy, hắn trầm giọng hỏi: “Các ngươi biết Khổn?”
Cái tên này tựa như một tảng đá lớn đập nát vẻ mặt bình tĩnh của “chúng”.
“Khổn…” Chúng đồng thời thốt ra giọng nói khàn khàn.
Nhân cơ hội này, Thừa Lỗi vội vàng vọt tới bên cạnh Minh Hạo.
Phỏng chừng vương gia cũng không ngờ rằng mình lại có ngày bị Gia Thụy đuổi đánh, dáng vẻ hắn nhảy về nom thật là chật vật.
Minh Hạo cau mày hỏi: “Ngươi biết ác linh này?”
Thừa Lỗi cũng cau mày, rồi bất thình lình đưa tay rạch một nhát trên cánh tay Minh Hạo.
Minh Hạo không kịp đề phòng, cho dù đã né đi theo phản xạ, nhưng máu đã chảy ra từ cánh tay y. Diêm An vẫn đang đuổi theo ngăn cảnh sát chiêu của Gia Thụy.
Ở đằng kia, Gia Thụy đột nhiên lại bị kích động, móng tay sắc bén lại hiện ra, lao vút về phía Minh Hạo.
Vương gia cuối cùng cũng rảnh tay, khom lưng bốc một vốc tuyết, sau khi lau sạch vết máu trên trán và chóp mũi, hắn nói: “Giờ thì ta đã biết y là ai rồi.”
Mịn Hạo luống cuống né tránh, ấy thế mà vẫn còn có thể giữ nguyên được nhãn hiệu quen thuộc – nụ cười điềm đạm, chỉ là nụ cười có chút âm trầm: “Ta cũng biết rồi…”
Ác linh chia làm hai bám trên người Gia Thụy và Diêm An này, nếu y đoán không lầm, hẳn là do ca ca của Dát Tiên Khổn biến thành – Huyền đế Chuyên Húc.
Cháu trai của Hoàng đế, kẻ kế thừa sự nghiệp của cha ông, đồng thời dùng thủ đoạn tàn nhẫn lãnh khốc vô tình để đối phó với người em trai có tư tình với y – Khổn.
Có điều giờ mới thấy, một mảnh tình si của Dát Tiên cũng không hoàn toàn là uổng phí, trong lòng vị thiên đế đứng đầu trung tâm thống nhất Cửu châu(1) ấy cũng không hoàn toàn là lãnh huyết với Khổn.
Ít nhất y có thể lập tức nhận ra máu Dát Tiên dung nhập bên trong cơ thể Thừa Lỗi và Minh Hạo. Hơn nữa, nhân cách bị chia làm hai của y cũng không ngừng đấu tranh chỉ vì không biết có nên giết Khổn hay chăng.
Thiện ác của con người vốn là một ý niệm, tâm địa vị chủ nhân của Cửu châu này cũng hiểm lắm!
Nếu ác niệm của Chuyên Húc chiếm ưu thế, đối mặt với linh thể cường đại như vậy, cho dù là Minh Hạo thì cũng bị nạo thành thịt thái chỉ mất thôi. Khổn biến thành mực ống chính là bài học nhãn tiền.
“Thanh Hà vương, nếu ngươi cứ khoanh tay đứng nhìn, thì đừng trách ta ra tay không biết nặng nhẹ, nếu Tuyết nhi bị thương ngươi cũng đừng hối hận!” Minh Hạo không chống đỡ được nữa, dưới tình huống cơ thể bị cắt mấy nhát liên tiếp, y quay sang đe dọa Thừa Lỗi đang đứng ngoài xem náo nhiệt.
Thừa Lỗi hừ lạnh một tiếng, phi thân lên ngăn cản thế công của Gia Thụy, và nói với Minh Hạo: “Ngươi mau nghĩ cách đuổi ác linh ra khỏi người bọn họ đi, không thì cứ sợ ném chuột vỡ bình thế này, sớm muộn gì chúng ta cũng bị tiểu tử này làm thịt.”
Hiển nhiên, Minh Hạo cũng biết thế. Mặc dù vị mỹ nhân tiền triều này xuất thân từ thôn Bốc Vu nổi tiếng về chiêm bốc bói toán, nhưng bởi vì mẫu thân là người Miêu Cương, bị người trong tộc kỳ thị, nên về Chu Dịch bói toán y chẳng mấy am hiểu, mà về những trò bàng môn tả đạo hại người thì lại rất tinh thông. Song, lúc này dù có nghĩ ra cách đuổi quỷ nào đó, thì cũng chỉ có phương pháp mà không có đạo cụ. Suy cho cùng, y cũng chưa từng lường trước được tình huống này sẽ xảy ra, kiếm gỗ đào, máu chó mực hay những thứ đại loại như thế, y chẳng mang theo cái nào.
Đúng lúc này, y nhanh trí nghĩ ra một cách, hô lớn với Thừa Lỗi: “Ngươi nhanh đến chỗ mấy cái ba lô lấy một ít muối ăn, hòa vào nước, sau đó phun vào mắt bọn họ!”
Muối có công dụng xua quỷ trừ tà, mà con mắt lại là nơi nối với linh hồn. Chỉ cần có thể tạm thời đẩy lùi ác linh, rồi chặn thiên linh cái (đỉnh đầu) của hai người Gia Thụy lại, sẽ không sợ ác linh quay lại nữa.
Nghe thấy Minh Hạo la, Thừa Lỗi vội vàng rút lui, chạy nhanh tới chỗ ba lô bên cạnh đống lửa, lấy lọ muối ra, rồi mở bình nước, đổ hết muối trong lọ vào bình, lắc lắc vài ba cái, rồi vòng về.
Hắn lẻn ra phía sau Gia Thụy, một đòn nhắm thẳng vào sau gáy cậu, ác linh kia theo phản xạ quay đầu ngăn cản, Thừa Lỗi nhanh tay hắt nước trong bình lên mặt bé con.
“AAA!” Gia Thụy kêu lên một hồi thảm thiết, một luồng khói màu đen thoát ra khỏi đỉnh đầu cậu chạy về hướng Thiên Trì.
Thân thể Gia Thụy mềm nhũn, ngã vào lòng Thừa Lỗi như muốn rã rời cả ra.
Khi Thừa Lỗi định dùng lại mánh cũ để hắt nước vào Diêm An, linh hồn nọ không bị lừa nữa, đột nhiên ôm lấy Minh Hạo, bất ngờ nhảy xuống sườn núi.
Thừa Lỗi không còn lòng dạ nào để xem Minh Hạo sống hay chết, vội vàng cúi đầu kiểm tra bé con trong lòng.
Bị linh thể bám vào người rất thương tổn đến nguyên khí, huống chi là linh thể cường đại như Chuyên Húc. Thừa Lỗi thúc đẩy linh lực của mình cuồn cuộn không ngừng truyền vào trong cơ thể Gia Thụy. Một lát sau, hài tử cũng rên rỉ mở mắt.
Thừa Lỗi chạm lên đôi má lạnh lẽo của hài tử: “Thế nào? Không sao chứ?”
Đầu tiên, Gia Thụy mơ màng chớp chớp mắt, sau đó vành mắt cậu đỏ bừng lên, thình lình đẩy phắt Thừa Lỗi đang ôm mình ra, nhọc nhằn đứng dậy.
Tưởng rằng cậu giận mình để cậu gặp nguy hiểm, Thừa Lỗi vội vàng ôm choàng lấy bé con, giải thích: “Ta không biết ở đây lại có linh thể cường đại như vậy, hơn nữa ngươi xem, chẳng phải ta đã cứu được ngươi rồi đấy sao?”
Gia Thụy liều mạng đẩy Thừa Lỗi ra, quay đầu, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thừa Lỗi hỏi: “Ngươi tới núi Trường Bạch rốt cuộc là vì cái gì?”
Ánh mắt Thừa Lỗi tối sầm lại, hắn ngập ngừng nói: “Ngươi cũng biết mà, là ngươi kiếp trước dẫn dắt ta tới đây, hơn nữa, ta còn muốn giải huyết chú của Dát Tiên…”
Gia Thụy lắc đầu, nói như đinh đóng cột: “Không đúng, thật ra ngươi và Minh Hạo đều biết núi Trường Bạch cất giấu cái gì – gương Bàn Cổ(2)! Đúng không?”
Thừa Lỗi sửng sốt, rõ ràng hắn không ngờ Gia Thụy lại có thể nói ra ba chữ “gương Bàn Cổ”
Thấy vẻ mặt rõ ràng là ngầm thừa nhận của Thừa Lỗi, trong lòng Gia Thụy khó chịu vô cùng.
Vừa nãy khi ác linh Chuyên Húc ám vào cơ thể cậu, Gia Thụy không hoàn toàn mất đi ý thức, giống như nước và dầu trong một cái lọ, không hòa tan vào nhau, nhưng lại trong cùng một vật chứa.
Cậu thậm chí có thể cảm nhận được những dao động trong tâm tình của ác linh ấy. Cái cảm giác khao khát quyền lực, nỗi sợ hãi đánh mất vương vị, tất cả đã thúc giục y hạ sát thủ với đệ đệ cũng là người yêu của chính y.
Và Chuyên Húc hình như còn có một khả năng thần kỳ, đó là có thể đọc được ý niệm mãnh liệt nhất trong nội tâm con người.
Khi đó, dù là Thừa Lỗi hay Minh Hạo, ý niệm mãnh liệt nhất trong lòng chỉ có một: Chuyên Húc ở đây, gương Bàn Cổ nhất định cũng ở đây!
Cái gương khỉ gió đó để làm gì, Gia Thụy chẳng quan tâm. Một khi Minh Hạo và Thừa Lỗi đã để ý đến thế, thì chắc hẳn nó có liên quan mật thiết đến tiền tài quyền lợi.
Thanh Hà vương kiếp trước lúc đầu còn tỏ vẻ bất cần đời, nhìn như không màng danh lợi, nhưng vì mẫu thân hay có lẽ là vì bản thân, mà không thể không làm thế. Sau này, mặc dù bị cổ độc thao túng, nhưng ai có thể nói việc giết cha cướp ngôi của hắn không phải là do dục niệm sâu kín nhất trong lòng hắn thúc giục đây?
Thật ra thì ác linh Chuyên Húc chính là sự bành trướng dã tâm của nam nhân, Khổn là vật hi sinh cho dã tâm đó. Vậy Gia Thụy cậu có phải là người kế tiếp hay không?
Cậu cũng chẳng phải kiếp trước chịu bao giày vò dằn vặt như thế, còn giả chết trốn vào trong hang động bí mật chơi trò chơi bi tình.
Nhìn mà coi, chỉ một câu “tin tưởng ta” là đem nửa cái mạng của cậu ra đùa giỡn liền. Đệt, cứ để hắn với Minh Hạo muốn làm gì thì làm thôi! Lão nhị có phân nhánh thành cây thông Noel cũng chẳng mắc mớ gì đến cậu hết sất.
Dứt lời, Gia Thụy hậm hực muốn đi xuống. Xoay người, cậu thấy Minh Hạo đang từ dưới sườn núi chạy lên như bay.
Dáng người anh bạn thật tiêu sái, tiếc thay cái quần bị xé rách mất một bên, đường cong kiện mỹ cứ lồ lộ hết cả ra ngoài.
Tiến sĩ Hầu tiến một bước dài đến nhặt bình nước đang lăn lóc một bên lên, hắt hết nước muối còn sót lại dưới đáy bình vào mặt Diêm An đang đuổi theo y sát rạt.
Một luồng khói trắng từ đỉnh đầu Diêm An thoát ra, cũng bay thẳng về phía Thiên Trì.
Đúng lúc này, Minh Hạo lấy ống nhòm trong ba lô ra, vọt thẳng lên đỉnh cao nhất của ngọn Thanh Thạch.
Y đưa mắt nhìn Thiên Trì bên dưới ngọn núi, sau đó dùng ống nhòm cẩn thận quan sát mặt hồ.
Chỉ thấy mặt hồ Thiên Trì phẳng lặng như gương bỗng chốc nổi lên những bọt nước khuấy động, một con quái thú vọt lên, cổ dài như rắn, thân thể cực lớn, giống cá mà không phải cá, giống rắn mà không phải rắn.
Bên bờ Thiên Trì còn có vài du khách. Khi chứng kiến quái thú đột nhiên xuất hiện giữa Thiên trì, họ dường như đều kinh ngạc há hốc cả mồm, không thể tin nổi mình lại gặp được quái thú Thiên Trì trong truyền thuyết.
Thế nhưng quái thú xuất hiện chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, chẳng mấy chốc đã chìm xuống đáy hồ, mặt hồ trở lại với sự tĩnh lặng vốn có, làm cho người ta không rõ cảnh tượng đáng sợ khi nãy là ảo giác hay là sự thật nữa.
Minh Hạo chợt nhớ tới một câu ghi chép trong Sơn hải kinh(3): “Hữu ngư thiên khô, danh viết ngư phụ, chuyên húc tử tức phục tô.” Ý nghĩa những lời này là: sau khi chết, Chuyên Húc hoá thành quái ngư gọi là “Ngư phụ”.
Ngư phụ là động vật thượng cổ trong truyền thuyết, có thể khiến sinh mệnh chuyển hóa, linh hồn sống lại. Từ đó suy ra, chắc hẳn sau khi chết, Chuyên Húc đã kết hợp với Ngư phụ, do đó linh hồn sống lại, ẩn núp giữa Thiên Trì từ bấy đến giờ.
Mặc dù địa thế ở đây rất cao, nhưng Thiên Trì cách nơi này không xa lắm, sức mạnh của Chiêu hồn trận vừa nãy đã dẫn gọi linh hồn y tới đây, và diễn ra những cảnh tượng khiến người ta phải kinh hãi vừa rồi.
Về điểm này, Chuyên Húc và Khổn có thể nói là rất xứng đôi. Đều là động vật sống trong nước cả mà, phối lại cũng dễ sinh sôi nảy nở lắm.
Về việc vì sao Chuyên Húc sau khi chết được chôn ở Hà Nam mà lại xuất hiện ở Thiên Trì Cát Lâm, thì cũng chẳng ai biết được.
Minh Hạo nghĩ chán rồi xoay người nhảy xuống sườn núi, đẩy phắt Gia Thụy đang nâng Diêm An dậy ra, từ trong túi áo rút ra một con dao quân đội Thuỵ Sĩ, rồi tụt quần Diêm An xuống.
Trời rét ghê gớm, mà chẳng biết vì sao quần đại ca lại không kéo khoá, lều gà cứ để ngỏ, hơi bất nhã, có điều lại rất thuận tiện cho tiến sĩ Hầu móc chim nắm trứng.
Gia Thụy hết hồn nhìn động tác của Minh Hạo, cuối cùng cũng thấy rõ, Minh Hạo đang nghiến răng nghiến lợi lấy mũi đao ướm ướm lên “vận mệnh” của đại ca, chuẩn bị một đao thiến luôn đại ca Diêm An.
“Mau! Ngăn y lại!” Gia Thụy cuống quít quát to một tiếng.
Thừa Lỗi vội vàng bắt lấy cổ tay Minh Hạo, đáng tiếc lưỡi dao quá sắc, nên vẫn đụng một chút vào chỗ da yếu ớt. Thương thay cho đại ca vừa mới tỉnh lại, tròng mắt đảo phát, kêu đến là thảm thiết!
.
(1) Cửu châu: là một trong những tên riêng của Trung Quốc, người Trung Quốc cổ đại chia đất nước thành 9 khu vực, chính là “Cửu châu”, căn cứ vào ghi chép để lại, Cửu châu phân biệt là: Ký châu, Duyện châu, Thanh châu, Từ châu, Dương châu, Kinh châu, Lương châu, Ung châu và Dự châu ~ nguồn gốc tên gọi: tương truyền khi Đại Vũ trị thuỷ, đã chia thiên hạ thành 9 châu.
(2) Bàn Cổ: được coi là vị thần khai thiên lập địa, sáng tạo ra vũ trụ trong thần thoại Trung Quốc. Theo Lão giáo, Bàn Cổ là thủy tổ của loài người, do Trời sinh ra, cũng giống như bên Thiên Chúa Giáo là Adam. (theo Wiki)
(3) Sơn hải kinh: Bách Khoa Toàn Thư Thời Cổ Của Trung Quốc. Sơn Hải Kinh là cổ tịch thời Tiền Tần của Trung Quốc, trong đó chủ yếu mô tả các thần thoại, địa lý, động vật, thực vật, khoáng vật, vu thuật, tông giáo, cổ sử, y dược, tập tục, dân tộc thời kỳ cổ đại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com