Chap 2: Bữa Ăn Đầu Tiên
"Mặc đi."
Ahri nói bình thản, cô đưa cho hắn bộ đồ vía hanbok màu xám khói, đôi mắt chết lặng không cảm xúc. Ai cũng ngỡ cô sẽ hát tình tính tang nhân dịp Yasuo tái sinh, ôm chồm lấy hắn xưng hô thân thiết, song cô lại chọn cách cách ly toàn tập... Dĩ nhiên Ahri chịu trách nhiệm cái ăn chỗ ở cho hắn, nhưng cô đang cư xử như người dưng qua đường vậy.
"Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau à?"
"Không, là lần thứ hai."
Cô quay trở vào trong dọn dẹp đống rác rưởi suốt mùa đông không ai dọn dẹp, đã lâu lắm ở đây mới có người. Dĩ nhiên Yasuo trước khi mất trí nhớ hắn cũng từng ở với cô một thời gian, không quá ngắn cũng không quá dài. Khoảng nửa năm trước khi Kẻ Lưu Đày xuất hiện và phá hoại tất cả, mặc dù ở chung nhà, ngủ chung phòng nhưng hắn thực sự chẳng làm gì cô, chỉ đơn giản là ngủ cùng một giấc, thức chung một giờ.
Lãng mạn chẳng có, chỉ có hờ hững thôi.
Tại sao? Vì cô không xứng đáng à? Vì cô là hồ ly ăn thịt linh hồn người khác và quan hệ với nhiều người sao? À mà tự hỏi làm chi trong khi bản thân biết hết tất cả rồi nhỉ, bi thán làm sao.
"Vì chỉ có chỗ này để ngủ thôi, nên tối đến anh có thể ngủ cùng em." Cô chỉ vào đống mền gối trong kệ tủ, đầu rối rắm thật nhiều suy nghĩ đan xen.
"Ahri, em và anh cách nhau bao nhiêu tuổi thế?"
Chữ "em" "anh" toát ra thật nhẹ nhàng cắt xoẹt dòng suy nghĩ hồ ly, cô thề với lòng là chưa từng thấy cách xưng hô này phát ra từ hắn. Nếu là lúc trước, Yasuo luôn rất kiệm những từ ngữ xưng hô, nếu có thì cũng toàn là "cô" "tôi" chứ không ngọt ngào thế này, thật khiến người ta muốn khóc mà!
"Tám. Anh hai mươi tám và em vừa tròn hai mươi."
"Ahri nhìn chín chắn hơn vẻ bề ngoài thật đấy. Hay là do quá ốm nhỉ?"
Phải rồi, "chín chắn", dù gì cô cũng là con cáo sống hơn chín trăm năm, chỉ vừa mới trở thành con người được hai mươi năm. Cộng thêm cái quá khứ nó ám ảnh như thế kia thì ai mà cười nói vui vẻ được với hắn? Chính cô đã moi tim hắn ra ăn tươi nuốt sống, hút trọn linh hồn...
Hahaa... nghĩ đến khóc còn không nổi.
"Anh có muốn ăn gì không? Em sẽ nấu vài món, cũng sắp trưa rồi."
Gượng gạo đeo lên chiếc mặt nạ cười, cô đem tấm lưới bắt cá ra bờ sông với cái cớ tìm thức ăn cho bữa cơm. Cay đắng mà nói, Ahri không thể ăn thức ăn bình thường được, những tài lẻ nấu nướng cốt để khiến mấy gã đàn ông mê luyến, cô không mong hắn sẽ nhận ra điều này, giá như hắn mãi mãi mất trí nhớ thì hay bao nhiêu.
Hồ ly đuổi theo con mồi ẩn núp trong cánh rừng cạnh dòng sông, dẫu nó đã chuẩn bị rất nhiều nanh vuốt nhưng vẫn chẳng thoát nổi, súng đạn chỉ bắn sượt qua chứ chả làm Ahri chùn bước. Các viên kẹo đồng loạn xạ chỉ khiến ai kia mất dần kiên nhẫn. Cô áp sát nó bằng phi hồ, tức thì tên thợ săn thú hoang nằm phịch xuống, móng xuất hiện vài vệt máu ướt dính da thịt vụn, quả tim ấm nóng còn đập thình thịch nằm gọn năm ngón tay trong khi người sở hữu đã trợn tròng trắng mắt.
Kẻ đi săn và con mồi sẽ thay đổi vị trí cho nhau rất dễ dàng như màn đêm và tia nắng. Ahri liếm mấy vết đỏ trên người rồi ngồi mọp ra đất, cởi toàn bộ quần áo để trọn vẹn dùng bữa mà không bị máu làm dơ y phục. Cô không muốn Yasuo nghi ngờ thêm bất kì điều gì nữa.
Vị ngọt thịt sống, các người thấy kinh tởm cô một, bản thân cô còn kinh tởm đến mười kìa. Nhưng đời là vậy đấy, dù không muốn ăn nhưng dạ dày vẫn réo liên tục.
Dùng quả cầu hút linh hồn gã thợ săn, da dẻ tái xanh lập tức liền trở nên hồng hào, sự ốm yếu cũng biến mất. Đây là hiệu quả của cái gọi là hút hồn đấy, nó không chỉ duy trì tuổi thọ đâu, làm được nhiều việc hơn thế lắm.
Sau khi dùng bữa xong, cô lủi thủi ném cái xác xuống giếng cạn, quay trở về dòng sông bắt cá rồi tắm rửa. Những lần trước đàn ông khi dùng cơm Ahri nấu luôn khen nó rất ngon, cô tự hỏi "ngon" theo ý họ là ra sao? Tất cả những gì cô làm là pha tỉ lệ hệt như trong sách nấu ăn Syndra để lại, vị nó có giống tim người và máu tanh không?
...
Dọn mâm cơm ra sàn gỗ, Ahri chăm chú nhìn ngắm con người đó ngấu nghiến miếng kim chi cay. Vẫn là hắn, ngày trước Yasuo lúc nào cũng chê món ăn cô làm dở tệ, chỉ được mỗi món kim chi cay này. Ba bát cơm cùng tô kim chi, sau đó là sữa tươi. Thỉnh thoảng hắn tự nướng cá mời cô ăn chứ ngoài ra hiếm khi nào đòi ăn thêm món khác.
Mối quan hệ ở- chung- nhà. Không vui không buồn, nhạt nhẽo. Cho đến khi hắn đòi đi đến Noxus cùng ý niệm trả thù, giây phút đó lần đầu tiên Yasuo trở nên gắt gỏng, cô thì trở nên hoang mang tột độ... Lời tỏ tình được gào lên trong thoáng chốc, thanh kiếm hắn tuột tay... để yên cho quả cầu ma thuật đâm xuyên qua tim rồi móc nó ra khỏi lồng ngực.
Sau đó... không có sau đó.
"Ngon không?" Cô hỏi.
"Rất ngon, nó có vị rất hoài niệm." Hắn cười roi rói, tỏa nắng mặt trời, chẳng giống Yasuo ngày xưa gì hết. Cứ như một gã con trai khác mang hình hài của hắn.
Vừa vui vừa muốn khóc.
"Anh còn nhớ lý do tại sao Irelia truy đuổi anh không?"
Cô nằm ườn lười biếng, giắt chân trần lên vai ai kia trong lúc hai tay bận nghịch tóc, màu hổ phách hướng về hắn trông rất gợi tình, rất cuốn hút. Không khí xuân ấm áp cũng nhờ thế mà nóng lên trông thấy, từng mảng da thịt đùi trắng nõn lộ ra lấp ló dưới chiếc váy bé xíu, cả bộ ngực phập phồng cũng lay chuyển nhè nhẹ nhịp thở, cái áo ngủ mỏng manh ấy không đủ sức làm giảm nhiệt chút nào.
Nóng nực vô cùng.
"Cả Valoran này ai cũng cho rằng anh đã gây ra trọng tội mà, ngay cả nhóm ninja Kinkou cũng truy đuổi anh từng ngày." Yasuo đột ngột khựng lại, đầu óc lẫn lộn giữa mơ với thực, với cái còn nhớ với mấy cái đã quên thực sự gây khó khăn cho hắn. "Dạo này bọn chúng cũng im ắng, kì lạ nhỉ?"
Phải rồi, vì Shen đã buông tha cho anh, kể từ khi biết em yêu anh. Ahri thầm nghĩ, tâm trạng trở nên nặng nề khó thở man dại, đừng bảo là do đau đớn chứ? Ngay cả việc này hắn cũng quên mất sao, chẳng lẽ trong thế giới nội tâm Yasuo, người phụ nữ mang tên Ahri không hề tồn tại thành ra hắn không nhớ cô là ai à?
"Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?" Ahri thì thầm, cô ngồi dậy nhích lại gần tên samurai thật chậm rãi, rải thật nhiều mật ngọt qua lời nói mộng mị, để con mồi choáng ngộp không kịp phản kháng. "Anh còn nhớ chứ? Ngay tại khu rừng này đây."
"...a.nh không nhớ.." Yasuo mắc phải cục nghẹn, hắn không biết lý do, nhưng bản thân thấy rất đắng, rất cay không hiểu, giống như cơn bão cuốn vội qua để quên những thứ bên lề. Cộng thêm hành động giống như sắp nhỏ lệ của cô gái này làm bản thân bối rối, thức ăn nuốt không nổi. "Xin lỗi... anh không nhớ..." Yasuo ấp úng lặp lại, xoay đầu sang nơi khác né tránh cái nhìn thiêu đốt ruột gan đó.
Ahri cúi gầm mặt xuống, môi cắn chặt vào nhau. Là vậy đó, hắn thay đổi do hỗn loạn kí ức, lúc trước chẳng bao giờ hắn bối rối hay "xin lỗi".
Kể cả khi lúc tỏ tình, đó là vào ngày bão tuyết rơi che phủ luôn cả mặt trăng, trong không gian lặng câm chỉ có tiếng nấc van xin, người lạnh nhạt cơ mà còn đẹp hơn cả giấc mộng ban ngày. Làm tim ta rung động, làm liêu xiêu giữa trời, bay bổng mãi mãi mất luôn cách về mặt đất. Những ngón tay nắm lấy tà áo xanh biển nửa sợ hãi nửa can đảm, cổ họng nghẹn ngào những ca từ yêu thương.
Gã samurai bấy giờ lắc nhẹ đầu, bằng con mắt lạnh giá đáp rằng "tôi biết".
Đau quá, quặn quá, muốn ói quá. Toàn bộ thức ăn hấp thu ban nãy muốn mửa ra hết.
"Em là người yêu anh, yêu anh nhất thế gian này..."
Ahri ngẩn mặt lên nhìn vào mắt hắn thật đắm đuối, nhếch cơ thể gần hơn, chỉ khi cách nhau còn hơi thở, hồ ly nhẹ nhàng chạm vào gò má đỏ ửng đối diện, cô áp lên nó một nụ hôn ngắn sau đó từ từ di chuyển môi, dùng lưỡi ướt liếm hạt cơm còn vương trên má, rồi đến gần khóe miệng.
Soi xét thấy ai đó im bặt chết trân chả hó hé gì, được nước làm đến, liền tấn công thẳng vào môi còn đang câm lặng, mút mát nhè nhẹ tách nó ra làm đôi, luồng vào trong trao cho hắn số mật ngọt bên trong mình. Hai tay gì chặt xương hàm khiến con mồi không trốn tránh được, cũng không nỡ xô ngã, vòng tay trống vắng không còn cách gì thoát khỏi cám dỗ, luồng qua eo hông siết chặt hơn. Chìm đắm trong cơn hôn cuồng dã.
"Mắt anh, nó thực sự có màu nâu đen này. Trước giờ em cứ nghĩ nó màu đen chứ." Rời khỏi môi, chỉ còn tiếng thở gấp rút pha lẫn tim đập mạnh, làn da trắng ửng đỏ do nhiệt độ cơ thể tăng cao, môi sưng mọng bị ai kia nãy giờ ngấu nghiếng, làm hắn rất mất kiềm chế.
Và thế là, hai bóng dáng đan vào nhau đổi tư thế thành một kẻ nằm dưới một kẻ nằm trên. Chỉ còn tiếng thở hỗn loạn, cơ thể rịn mồ hôi, phần đùi trắng nõn bị lộ hồi nãy cũng đầy rẫy dấu bầm tím, tiếng ư ử như mèo, tấm lưng ai đó cũng tang thương các dấu cào cấu. Đầu tóc rối tung, thân nhiệt nóng hổi cùng nhịp tim hỗn loạn giữa trời xuân.
"Yasuo..."
Cô rên lên một tiếng lúc hắn đang ở phía trên, đôi mắt nâu đen cuốn hút mệt nhoài do đang mải mê hòa quyện. Yasuo ra vẻ lắng nghe, bàn tay hắn lần lên đan lấy lòng bàn tay nhỏ xíu, siết chặt. Hắn không hiểu tại sao bản thân lại biết Ahri đang đòi hỏi gì, nhưng hắn không muốn bỏ lỡ giây phút ân ái đỉnh điểm này. Nó ma quái hơn cả dục vọng tầm thường.
"Đừng dừng lại."
Hắn đồng thời không biết do bản thân dính phải bùa mê hồ ly, hay quá say mê lạc thú mà mất kiểm soát với người chỉ mới gặp, có lẽ do mắt ai nãy giờ cứ ươn ướt, chắc không phải vì đau đâu, đúng chứ? Hắn đoán, ắt hẳn lý do mình làm việc này là vì cảm nhận được sự thiếu thốn, lạc lõng, đau buồn nơi cô. Một cảm giác rất quen, rất ấm áp.
Dấn sâu hơn bên trong Ahri, hắn vội vàng mím môi khi bản thân đạt đến cực khoái toan rời khỏi con cáo nhỏ nhưng vòng tay thanh mảnh đã bám quá chặt không cho cơ thể rời xa. Mọi thứ cứ thế đi theo lẽ thường tình, hắn hôn lên trán tỏ vẻ biết ơn, song không dám hỏi lý do sau khi được cô trao cho cái nhìn không cảm xúc, hồ ly lẳng lặng lau chất nhầy nhỏ giọt sót lại quanh sàn nhà.
Mọi thứ, như chưa từng xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com