Chap 5: Nghệ Sĩ Tử Thần
Hồ ly cầm gói thuốc thất thần đi về nhà, ngẫm lại lời của Shen trước khi đưa cô đến đầu rừng: cô đang có bệnh, dù cho nó chưa quá nặng, nhưng mà đủ để đau thấu xương vài phút một ngày do tác dụng phụ, nó gần giống ma túy khiến con người lụy tàn, chỉ khác chỗ là Ahri sẽ phải dựa vào nó để sống, không thể nào buông bỏ nổi. Và thứ để giúp tình hình đỡ hơn là thức ăn. Shen khuyên cô nên dùng 'bữa' thường xuyên hơn, anh có thể bí mật nhốt hai ba tên phạm nhân đáng tử hình vào trong khu rừng chỉ để Ahri có thêm sức khỏe.
Cô tháo giày nhẹ nhàng bước vào nhà, giấu gói thuốc sau lưng, tai cáo ngó nghiêng nghe ngóng tình hình. Khi đã xác định rõ Yasuo chưa có trong phòng ngủ, hồ ly bèn bước vào rót ấm nước đầu giường, nốc một phát cạn nắm thuốc trong túi, vị đắng nghét làm Ahri suýt chút ói ngược, ai đó tự bịt mồm bịt mỏ nuốt trở lại, hai mắt ứa lệ trợn mắt.
Mấy viên thuốc này, là thảo dược hiếm trộn chung với máu người, mà theo cô đoán, không phải máu ai khác ngoài Shen. Anh luôn giữ gìn sức khỏe bản thân cực kì cẩn thận... để theo một cách nào đó để được ở bên cô thông qua những viên thuốc, anh còn ăn chay để máu không có vị tanh khó chịu. Uống nó mỗi ngày sẽ giúp hồ ly hạn chế được cơn đói, nhưng không được quá lạm dụng.
Yasuo, anh đi đâu giờ này nhỉ?
Ahri đẩy cánh cửa kéo hướng về phía hiên, cốt để hít chút khí trời, bất chợt cô thấy bóng dáng áo xanh thân quen đang vuốt ve con mèo nhỏ lạc đường, với ánh mắt rất đỗi nhân từ, tự dưng tim ai kia thấy khó thở, gò má cứ ửng đỏ tựa cơn sốt đột ngột.
Con mèo thấy cô, lập tức xù lông bỏ chạy, chắc nó biết được hành động tội lỗi của chủ nhân nơi đây.
"Em về rồi à?" Hắn bắt gặp ánh mắt thả hồn, môi liền nhếch lên cười khẽ. "Em làm con mèo chạy mất rồi."
"Em không nghĩ là... Yasuo lại thích mèo." Cô trở lại mặt đất, ngượng ngùng thì thầm, nhích lại ngồi kế bên hắn, chín đuôi uốn éo đầy hạnh phúc trẻ con.
"Anh thích động vật nhỏ."
Hắn chuyển mắt hướng về phía ai đó đang ngẩn tò te, đưa tay xoa đầu nhè nhẹ, mắt híp lại trông có vẻ thỏa mãn vô cùng, ngón tay mân mê da đầu con cáo, rồi đến hai cái tai co quắm lại vì xấu hổ, hành động âu yếm bất ngờ làm hồ ly thầm nghĩ có khi nào người ta cũng xem mình là một trong những 'động vật nhỏ' trong tiềm thức hắn không? Đầu óc cô quay vòng vòng, trong khi đối phương thì cứ xoa vuốt mái tóc, đối xử chẳng khác gì con mèo nhỏ hồi nãy.
"Em có muốn xuống khu chợ chơi không? Nếu anh nhớ không nhầm thì hôm nay có lễ hội mùa xuân."
Bàn tay xoa đầu dừng lại, di di xuống má bẹo một cái, những cử chỉ yêu thương từ hắn làm cô đông đá, chỉ biết trơ ra đó tận hưởng, hắn cũng thấy rõ là ai đó đang ngỡ ngàng, lập tức hứng chí cúi xuống hôn lên chỗ má còn đau nhức ửng đỏ.
Chúa ơi, hạnh phúc chết mất.
Khóe miệng Ahri run run, chẳng hiểu sao, do thời tiết hay do tác dụng phụ của thuốc khiến tim đập thình thịch khiến người cô nóng như lửa đốt. Có mỗi cái chạm môi nhẹ lên má thôi cũng khiến tay chân bủn rủn, phải nắm lấy vạt áo hắn để khỏi ngã, ngại đến mức chẳng dám nhìn thẳng mặt, chỉ dám liếc trộm môi ai kia đang cười hài lòng.
Rồi cái môi cười đểu ấy cũng tấn công luôn vào cái kẻ đang chưa đề phòng kia, cha sinh mẹ đẻ đến giờ, Ahri vốn đã từng được rất nhiều đàn ông chủ động tấn công, thậm chí là cưỡng bức nhưng cô vẫn bình tĩnh đáp trả cho xứng đáng. Ấy mà cái tên samurai này chỉ cần hôn nhẹ lên má, liền có người gục ngã, cơ thể tê rần, choáng váng.
Cơ mà... như vậy chưa đủ, hồ ly muốn nhiều hơn chứ không phải chỉ là cái hôn sâu.
Cô rón người lên, chuẩn bị hôn đáp trả lại- mở màng cho khúc dạo đầu của trận mây mưa khác, thì bị hai ngón tay của hắn che ngang miệng, đối phương tỏ ra như vừa sực nhớ cái gì đó, hắn hôn chóc lên trán thay vì môi, vừa vội vã vừa đầy tính kiềm chế. Trông cái biểu lộ mắc cười ăn dưa bở của Ahri, hắn đoắn cô quên luôn mấy câu nói hồi nãy rồi.
"Tới đây thôi, chúng ta mà tiếp tục nữa thì cả ngày hôm nay chỉ ở trong phòng ngủ mất." Yasuo chỉnh sửa lại đầu tóc cô tình nhân. "Ra ngoài chơi nào, lễ hội mùa xuân chỉ diễn ra ba ngày thôi, ngày này không ai được phép đem theo vũ khí khi dạo phố cả."
"Eh? Ừm.. phải lỗi lễ hội.."
Cơ mà sao anh lại muốn đi lễ hội?... Ahri thay bộ đồ hanbok vào, cô không muốn mình đi vào giữa không khí nhã nhặn ấy mà trên người chỉ có mỗi bộ áo không dây củn cởn. Về phía Kẻ Bất Dung Thứ thì hắn vẫn diện chiếc khăn quàng nửa người màu xanh thẫm chẳng chút đề phòng, sự chủ động bất thường làm cô thầm nghĩ phải chăng Yasuo đang dự định điều gì đó mà bản thân hồ ly vẫn chưa đoán ra được? Cô không thể... kiểm tra xem hắn đã nhớ lại bao nhiêu, giá như cuộc đời Yasuo biến thành quyển sách, Ahri chắc chắn đã thuộc làu từng tiểu tiết rồi.
Nhưng cũng chỉ là giá như thôi.
"Em nên búi tóc lên."
Tay chạm vào làn suối xanh thẫm, Yasuo thư giãn đồng tử. Thật điêu luyện, hắn dùng mớ kẹp tăm trên bàn kẹp tóc Ahri thành từng nếp gọn, nếu nghe kĩ, cô còn nghe cổ họng hắn ngân nga vài câu từ đã rất cũ, dường như hắn có vẻ thích thú với việc chăm sóc mái tóc hồ ly. Một sở thích kì lạ, mà có lẽ khắp cái Valoran này đều không ai biết.
Chiếc trăm cài bươm bướm đâm qua búi tóc nhỏ, hắn cười đầy thỏa mãn khi nhìn thành phẩm của mình trong gương.
"Em không biết... anh biết cả việc làm tóc..."
"Anh còn biết cả nấu ăn, nếu em không phiền để anh mượn bếp." Hắn nghiêng đầu để nhìn kĩ hơn phản ứng bối rối đối phương, bắt gặp ánh mắt hổ phách né tránh do xấu hổ, tự dưng lòng lại thấy ấm áp kinh khủng, không kiềm được đưa tay vỗ cái đầu mới cột. "Đi thôi, lễ hội sẽ đóng lúc nửa đêm đấy."
...
Cô hững hờ vuốt lấy những cọng tóc bạc lưa thưa trước vầng trán đỏ của anh, sắc mặt thiếu sức sống, cắt không còn giọt máu. Syndra đã thức trắng đêm chỉ để trông chừng xem Zed có ổn hơn không, song xem ra vẫn chẳng khá khẩm hơn là bao, cái cây khốn khiếp cứ cắm rễ thật sâu bên trong mắt cứng đầu chẳng chịu buông.
"Em ổn chứ?" Zed thầm thì một cách yếu ớt, con mắt lành lặn còn lại hé mở dẫu cho nó đục ngầu gân đỏ, chạm vào đỉnh đầu cô gái đang ủ dột, cứ rúc mãi vào lòng bàn tay bên kia mình tìm chút hơi ấm.
"Không." Cô đáp, vẫn dụi mặt vào bàn tay cứng đờ, qua da thịt Zed cảm nhận được có vài giọt nước mắt nóng ấm chảy qua khẽ những ngón tay, có vẻ như cô vợ đáng yêu của anh lần nữa lại bị bản thân dọa cho phát khiếp rồi.
Mà cũng công nhận... lần này, phát khiếp cũng không sai.
"Syndra... em gọi Shen đến được không?" Anh thều thào, tay theo bản năng sờ vào gốc rễ cây đang ra sức hút từng giọt máu, cánh hoa đỏ từ nó ngày càng giống màu huyết, rụng đầy chiếc gối. Zed quan ngại rằng sẽ có lúc nó cắm rễ thẳng vào não, chưa hiểu rằng sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng bất cứ thương tích gì liên quan đến não đều chả bao giờ vui vẻ.
"Shen hiện đang canh gác lễ hội mùa xuân, em không nghĩ..."
Nữ chúa siết chặt tay, bàng hoàng.
Zed nghe thế liền nhăn mặt, dùng sức gượng dậy rồi phải trả giá bằng việc nôn ra bãi máu, ai đó lập tức vội vã đỡ dậy, còn tử tế đến mức lấy hộ cho bộ áo giáp, mặt nạ mặc hộ anh mà không hề la ó hay gào thét một lời, dùng khăn tay thấm từng ngụm máu còn vướng khóe miệng.
Đây là khi hai con người quá đỗi hiểu nhau, họ sẽ tôn trọng quyết định đối phương, kể cả khi quyết định đó ảnh hưởng đến tính mạng.
"Em sẽ đi cùng anh."
Syndra đáp, ôm tấm lưng rắn chắc đầy sẹo, và đối phương cũng dịu dàng dùng tay siết nó lại gần anh hơn. Người đó đang muốn tận hưởng hương vị ngọt ngào này, cả hai đều rõ rằng có thể đây sẽ là sự chia ly, rồi không tự ai nói gì, Zed buông bỏ mặt nạ áp bàn tay mảnh dẻ lên má mình. Đã quá lâu rồi anh mới có thời gian ở bên cô êm đềm thế này...
Nó ấm áp, như ánh nắng mặt trời, dù cho mang cái biệt danh Nữ Chúa Bóng Tối.
"Zed, em muốn có một đứa con."
Anh hôn lên mắt, chùi giọt nước mắt chảy dọc má, sóng mũi Syndra đỏ ửng, hơi thở ngắt quãng cùng bờ môi mím chặt tiếng nấc, Zed nghĩ cô đã cố gắng tỏ ra mạnh mẽ rất lâu rồi, và thời điểm này cô đã cho phép nó vỡ òa, bởi lẽ, sự mất mát người tri kỉ là điều hết sức đau lòng...
"Em sẽ luôn là một nửa linh hồn mà anh mải miết tìm kiếm suốt đời này. Một đứa trẻ sinh ra hiện giờ là không cần thiết... Không có anh, sẽ không ai đủ khả năng bảo vệ em và con."
"Nhưng..."
"Sẽ ổn thôi, em đã thấy anh thất hứa điều gì chưa?" Zed thở nặng nề trong lúc cố nặn ra nụ cười, đội lên cho cô cái vương miện nữ chúa thường phục. "Chúng ta cần phải bắt kịp Shen, trước khi mọi thứ đi quá xa, anh không tin cái thứ này sẽ giữ mạng sống anh được quá một tháng."
"Nói vắn tắt lại đi, có phải nó có liên quan đến Ahri không?" Cô ngắt lời. "Mục tiêu kẻ đó là anh hay là cô ấy? Không tự nhiên mà lá thư lại vô tình được gửi cho Ahri, để cô ấy tự dẫn xác đế-"
"Hắn có vẻ như từng là người quen của kẻ mà cô ấy đã hạ sát. Anh đoán vậy." Anh đáp nhanh, sau đó có hơi ngập ngừng. "Hắn tự gọi mình là nhà nghệ thuật... tạo ra các tác phẩm sống."
"Nghệ sĩ?" Ý anh là sao hả?"
Syndra đổ hồ môi lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com