Chap 67: Đốt lửa dập lửa
Vài tuần sau, Hoàng hậu nương nương lại cho bắt mạch định kì hàng tháng theo ý chỉ của Thái hậu.
Lát sau Chu thái y liền báo cho Thái hậu biết, nói tất cả đều tốt, chỉ cần thuận lợi trôi chảy, không ra chuyện gì, thai nhi này xác định có thể an toàn sinh ra, Thái hậu lại phái thêm một vị ma ma, bốn cung nữ đến.
Phòng này của nàng, bỗng chốc nhiều người hơn.
Nhưng Thoại Mỹ không cao hứng như vậy, bởi vì nàng biết tin Kim Tử Long muốn đi Sơn Đông.
Nàng nghĩ nghĩ, có phải hay không nên ngăn hắn đi Sơn Đông?
Nhưng nàng ngăn cản kiểu gì?
Hắn làm việc rất quyết đoán, chỉ cần làm quyết định, nhất định là không thể sửa đổi.
Thoại Mỹ gấp đến độ mấy đêm đều ngủ không ngon, sáng sớm thức dậy, ngoài miệng nổi lên hai cái bọt nước.
Nhưng làm dọa đến Lan Tâm và Chung ma ma, còn mời Chu thái y đến xem một hồi, Chu thái y liền bảo nàng an tâm chớ vội nóng nảy, còn nói lần đầu hoài đứa nhỏ, cảm xúc có chút dao động, dặn dò vài câu, cũng không khai dược.
Kim Tử Long đến cáo biệt, nhìn nàng một lần cuối cùng rồi sẽ đi Sơn Đông, cũng nhìn thấy hai cái bọt nước trên mặt nàng rồi.
Thoại Mỹ biết xấu, lấy khăn lụa mỏng che mặt.
Kim Tử Long buồn cười, giật khăn lụa xuống nói: “Che cái gì, nói xem, nàng làm gì để nổi bọng nước. Chu thái y nói tuy rằng không có chuyện gì, thế nhưng trước đây cũng không thấy nàng như vậy.”
Thoại Mỹ thành thật nói: “Biết hoàng thượng muốn đi Sơn Đông nên vậy.”
“Bên kia đại hạn.” Nàng nhìn hắn, muốn nói với hắn, bảo hắn đừng đi.
Hắn nói: “Chính bởi vì đại hạn nên mới cần đi, nàng đó, đừng đoán mò. Sơn Đông cách nơi này cũng không xa, trẫm mang theo nhiều người.”
Vì chuyện này, Thái hậu còn không phải cũng giống vậy, ngàn dặn vạn dặn.
Thoại Mỹ trong lòng biết không khuyên được hắn, nhưng không nói, nàng lại nhịn không được, chỉ có thể tận khả năng nhắc nhở: “Tuy hoàng thượng không cần mọi thứ đều tự thân tự lực, nhưng những người đó đã bị đói rất lâu, ai cũng không biết sẽ làm những gì, không chừng sẽ giật tiền cướp lương đấy. Còn có nha, những địa phương bị đại hạn như vậy, người thân thể không tốt, các loại bệnh lạ đều sẽ sinh ra, trị cũng trị không hết.”
“Bệnh lạ?” Những lời này làm hắn như có điều suy nghĩ.
Thoại Mỹ cũng không quấy rầy hắn.
Qua một lát, Kim Tử Long mới mở miệng: “Nàng nói không sai, đúng là nên cẩn thận chút, chờ lát nữa trẫm sẽ đi Thái y viện một chuyến, dẫn theo thêm mấy đại phu.”
Đại phu Thái y viện, hẳn là có chút nắm chắc về trị liệu ôn dịch, ít nhất cũng có thể khống chế được chút nhỉ?
Thoại Mỹ thoáng yên tâm.
Hắn cầm tay nàng, cười nói: “Bây giờ nàng đừng lo lắng nữa, trẫm có hộ vệ, cũng có đại phu, ăn mặc ngủ nghỉ đều rất thỏa đáng, đại khái hai ba tháng sẽ trở lại. Nhưng là nàng, tự mình chú ý chút, bình thường đi đừng để ngã, cũng đừng ăn bậy này nọ...”
Trong mắt nàng tràn đầy tình cảm lưu luyến.
Hắn thấy ánh mắt đó đều hận không thể hóa thành nhu tình gắn vào trên người bản thân, không khỏi cười, cúi đầu hôn nàng.
Nàng vươn tay ôm trụ cổ hắn, không chút do dự đáp lại.
Bọn họ phải chia ly mấy tháng, bất kể như thế nào, nàng khẳng định sẽ rất nhớ hắn.
Hai người hôn nồng nhiệt một phen, hồi lâu mới tách ra.
Kim Tử Long lúc này rời đi.
Thoại Mỹ xem bóng lưng hắn, mũi chua xót.
***
Cuối cùng thì Kim Tử Long cũng về kinh.
Tin tức hắn về Kinh sớm đã truyền đến các nơi.
Thoại Mỹ vui mừng vạn phần.
Nàng rất nhớ hắn!
Lòng nàng lập tức ngọt, khẩu vị mở rộng, liên tục gọi 8 dạng thức ăn, bụng ăn tròn vo đi ngủ.
Lại nói bên này, Lương Mỵ Trân biết hắn quay về, liền chủ động đến Dưỡng Tâm điện một chuyến. Hắn nói chuyện với Trân phi một hồi, liền thẳng thừng: "Trẫm phải đến thăm Hoàng hậu nương nương, nàng sắp sinh rồi nên về nghỉ ngơi sớm đi"
Chút mất hứng trong lòng nàng ta càng lúc càng lớn.
Kỷ ma ma vội khuyên nhủ: “Dù sao nương nương cũng sắp sinh rồi, chờ sinh ra một hài tử thì lập tức sẽ khôi phục thánh sủng thôi, nương nương đừng tức giận”
Mặt Lương Mỵ Trân trầm xuống, chẳng lẽ nàng ta lại không hiểu? Hắn trước đây sủng ái nàng đều là vì có chút khúc mắc với Hoàng hậu nương nương. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, Hoàng hậu cũng đã có mang, chút khúc mắc đó sớm đã được gỡ bỏ. Một phi tử như nàng ta lấy gì đấu lại với một người là chính cung nương nương?
Lương Mỵ Trân nắm cốc trà, như là muốn bóp nát nó.
Kim Tử Long rất nhanh liền đến cung Lạc Thủy.
Chung ma ma nhìn thấy, vội nói: “Lan Tâm, mau, mau đi gọi nương nương dậy.”
Kim Tử Long kinh ngạc: “Nàng ấy ngủ?” Lại xua tay, “Đừng đi gọi.”
Lan Tâm dừng bước chân.
Kim Tử Long trong lòng không khỏi có chút không vui, hắn cho rằng nàng nhất định sẽ chờ, hắn vốn không cần phải tới gấp, giờ còn không phải sợ nàng thấy hắn không đến, trong lòng khó chịu sao, giờ thì tốt rồi, cứ vậy thoải mái dễ chịu đi ngủ.
Hắn đi vào bên trong, nói: “Các ngươi ở bên ngoài chờ.”
Thẳng đến khi hắn ở bên giường ngồi xuống, Thoại Mỹ vẫn hoàn toàn không biết gì cả.
Hắn nghiêng người lên phía trước một chút, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào nhìn nàng.
Mặt nàng béo, tròn phúng phính, lần đầu nhìn đến thậm chí có chút xa lạ, hắn nhíu mày, nàng đây là ăn cơm thế nào vậy, mới cách nhau ba tháng, mặt đã tròn như vậy rồi. Có điều suy nghĩ một chút, cũng tốt, nàng ăn nhiều, chứng minh con trong bụng cũng khỏe mạnh, đến lúc sinh ra khẳng định cũng sẽ béo mập.
Hắn vươn tay muốn béo má nàng, khi sắp chạm tới lại dời đi, chỉ cầm lên một nhánh tóc nàng, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, thơm ngát.
Mặt hắn không tự chủ được tiến lại gần hơn chút, nhìn thấy rõ mặt nàng.
Hắn khe khẽ thở dài, sao lại ngủ sớm vậy chứ, thế nhưng cũng không chờ thêm chút nữa, hắn có nhiều lời muốn nói cũng nói không được.
Hắn lại nhìn một lát rồi mới rời đi.
Chung ma ma trong lòng sốt ruột, giúp Thoại Mỹ giải thích: “Nương nương đứng ở cửa đợi thật lâu, sau đó nghĩ hoàng thượng mới trở về, nhất định là còn rất nhiều chuyện cần xử lý, mới đi ngủ.”
Hắn nghe xong, liền rời đi.
***
Tối hôm sau.
Lúc này Thoại Mỹ vẫn chưa ngủ, nàng còn đang vì chuyện hôm qua mà hối hận, buổi chiều liền mệt mỏi, cũng không đi nghỉ tạm, kết quả chờ được hắn đến đây.
Nàng cao hứng, cười đến còn ngọt hơn đường, đứng ở đối diện hắn, tỉ mỉ đánh giá gương mặt hắn.
“Không có gầy đi.” Nàng vui mừng.
Kim Tử Long thấy nàng vẫn là bộ dáng si dại, hừ một tiếng nói: “Hôm qua sao lại đi ngủ? Nàng nghĩ trẫm sẽ không đến?”
Nàng vụng trộm giương mắt nhìn hắn thấy hắn đang nhìn chăm chú vào bản thân, ánh mắt có chút kỳ quái, Thoại Mỹ trong lòng nhảy dựng, giao đãi nói: “Thiếp biết Trân phi đến Dưỡng Tâm điện tìm hoàng thượng, đã nghĩ hoàng thượng sẽ giữ nàng ta ở lại tẩm cung. Thế nên ăn xong bữa tối liền ngủ sớm một chút!"
Hắn nghe được xùy một tiếng cười lên.
Hắn tiến lên phía trước một bước, ôm nàng vào trong ngực, sờ giống như sờ mèo con: “Giờ thì vui mừng rồi hả? Không gặp trẫm, biết trẫm ở bên người khác, nàng cũng có thể thỏa mãn, cũng ngủ được?”
Thoại Mỹ cười nói: “Có thai rất dễ buồn ngủ. Hơn nữa, thần thiếp đâu thể vì một chút ích kỉ mà vô cớ gây sự, huống hồ đã đứng đầu lục cung, đương nhiên phải làm gương cho các tỷ muội khác.” Lại duỗi tay ôm lấy eo hắn, cao thấp vuốt, cảm giác được thân thể hắn rắn chắc, nàng an tâm hơn, vùi đầu vào lòng hắn, nhẹ giọng nỉ non nói: “Dù sao trước sau gì hoàng thượng cũng sẽ tới.”
Hắn cúi đầu muốn nhìn bụng nàng, kết quả đập vào mắt là một bộ ngực cao ngất, căng quá đỗi.
To hơn trong trí nhớ không ít, ánh mắt hắn bị định trụ rồi.
Bị người nhìn nơi đó, Thoại Mỹ mặt hết xanh lại đỏ, kéo kéo váy áo nói: “Áo mới làm đều rất lớn, nên thiếp vẫn mặc quần áo cũ, có chút nhỏ.”
Quần áo mới không phải không có, Thái hậu đã chuẩn bị tốt cho nàng, có điều lại không lộ rõ vóc người, vốn là chờ bụng to sẽ mặc. Nhưng nàng muốn gặp hắn, tự nhiên muốn mặc xinh đẹp, nhưng quần áo lại có vẻ không quá vừa người, bản thân nàng mặc cũng bị chật có chút khó chịu.
“Rất tốt.” hắn lại nhìn một chút, không khỏi có chút tâm ý viên mã.
Thoại Mỹ cúi đầu, đột nhiên cũng không biết nói cái gì, chỉ cảm thấy trong thân thể rục rịch, cả người bắt đầu khẩn trương, hô hấp cũng nặng hơn một chút.
Hắn nghe thấy, tim cũng đập nhanh hơn, nâng cằm nàng lên, liền hướng đôi môi màu hồng đào của nàng ép xuống.
Hai người rất lâu rồi chưa tiếp xúc như vậy, trái tim cả hai đều run rẩy.
Cả người Thoại Mỹ lập tức mềm nhũn, chỉ biết gắt gao túm chặt lấy hắn, giống như không ôm, người sẽ bị rơi xuống vậy.
Nhưng rất nhanh, nàng liền khôi phục ý thức: "Chờ một chút, dùng bữa tối trước đã. Thần thiếp chờ hoàng thượng từ chiều vẫn chưa ăn gì, sợ bé cưng sẽ đói bụng"
Tuy vậy Thoại Mỹ cũng không ăn được gì nhiều, mùi thức ăn khiến nàng nghén liên tục, chỉ uống một chút canh liền no.
Vì lo lắng cho nàng, hắn cũng chỉ ăn một ít liền kêu người dọn đi.
Hắn nhíu mày nhìn chằm chằm bụng nàng, Thoại Mỹ lại lo lắng nhìn hắn nói: "Có phải đi đường vẫn còn mệt mỏi quá sức không? Thần thiếp kêu Thái y đến xem cho hoàng thượng nhé?"
Hắn lắc đầu: "Trẫm không sao, ngược lại là nàng. Chẳng phải nói đói bụng sao?"
Hắn đứng dậy đỡ nàng đi về phía nội điện, tự mình tắm gội cho nàng, lại chải đầu rửa mặt giúp nàng.
Thoại Mỹ có qua có lại, cũng xoa bóp giúp hắn.
Xoa xoa xoa xoa...
Kim Tử Long đột nhiên xoay người, ôm chặt nàng.
Thoại Mỹ mặc dù có chút bất ngờ, nhưng lại không kháng cự, nhẹ nhàng sờ tóc của hắn, nói: "Hoàng thượng không cần lo lắng, thần thiếp rất tốt, hôm nay còn đến chỗ Thái hậu ngồi một lát. Mỗi ngày Chu thái y tới thỉnh mạch, đều nói thân thể không có gì đáng ngại, chính mình cũng cảm thấy tốt."
Hắn tựa đầu lên vai nàng, nhỏ giọng nói: "Vất vả cho nàng"
Nàng nhẹ nhàng cười: "Thần thiếp so với những người phụ nữ khác trong thiên hạ còn may mắn hơn cả ngàn vạn lần, có hoàng thượng yêu, lại có Thái hậu thương, Thái y trong Thái y viện túc trực, Ngự thiện phòng không ngừng dâng lên thức ăn mới lạ, muốn cho thiếp ăn nhiều một chút. Dưới bầu trời này thiếp tự cảm thấy là người may mắn nhất rồi, còn có gì không thỏa mãn nữa? Huống hồ, thiếp thật sự chờ mong con của chúng ta, hy vọng nó có thể sớm ngày đi vào thế giới này."
Bàn tay to lớn của hắn phủ lên bụng nhỏ của nàng, chậm rãi vuốt ve: "Oắt con bướng bỉnh như vậy, làm nàng vất vả, chờ lúc nó ra tới, nhất định sẽ thu thập."
Thoại Mỹ vỗ nhẹ hắn một chút, dỗi nói: "Bé cưng cũng chỉ mới thành hình, biết cái gì? Thần thiếp thấy, hoàng thượng nên thu thập chính mình mới đúng!"
Kim Tử Long liền có chút buồn bực, nói: "Còn chưa ra tới mà nàng đã bênh vực như vậy, chờ khi ra tới, địa vị của trẫm trong lòng nàng là gì?"
Thoại Mỹ chỉ chỉ vào ngực hắn, mỉm cười nhìn hắn: "Bây giờ là hoàng thượng đang tranh với con của chính mình ư?"
Âm cuối nàng cố tình nhấn nhẹ, tựa như một phen gãi ngứa, ở trong lòng hắn gãi một chút.
Hắn lập tức nắm ngón tay nàng, kéo tới bên miệng hôn một cái, nói: "Mỹ nhi, nàng lại đốt lửa đấy à."
Nàng cũng không sợ hắn, nàng biết ba tháng đầu mang thai, chuyện hắn đụng vào nàng là không thể. Vì vậy, chỉ vào ao nước đầy ngoài hiên cười nói: "Hỏa hay không hỏa, thiếp cũng không sợ. Nhiều nước như thế, chẳng lẽ còn sợ không diệt được lửa của hoàng thượng?"
Kim Tử Long ôm lấy eo nhỏ của nàng, kéo thân thể của nàng dán lên ngực mình, để nàng cảm thụ biến hóa của chính mình: "Vậy hoàng hậu nhìn xem, lửa này có thể diệt được sao?"
Cuối cùng Thoại Mỹ không mặt dày bằng hắn, nhận thấy được vật chống đỡ của chính mình, mặt liền có chút đỏ, đẩy hắn ra: "Hoàng thượng tự mình diệt đi."
***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com