Phiên ngoại (1)
Sắp đến Trung thu, lại thêm một năm viên mãn, Thoại Mỹ đang đi dạo dọc theo con đường mòn trong vườn, trước mắt là hoa cỏ phảng phất hương thơm nhưng lại có chút không yên lòng.
Nàng vì điều dưỡng thân thể đã ba tháng không ra khỏi Phượng Tê cung rồi. Thật ra thì mấy tháng qua nàng đã bình thường trở lại rồi. Chẳng qua là bởi vì sinh con lần thứ ba nên nàng cũng trở nên mượt mà không ít, liền vội vàng tu chỉnh thân hình.
Nhắc đến sinh con nàng lại càng bực tức. Không biết Kim Tử Long học theo thói của ai mà lại ra ý chỉ chiếu cáo toàn thiên hạ, giải tán hậu cung. Cùng một lúc đưa Nhan phi, Đường phi nhập am ni cô. Triều thần phản đối thì lại mang nàng ra làm lí do. Cái gì mà hoàng hậu hiền lương thục đức, hết lần này đến lần khác bị hãm hại. Tâm trẫm nguội lạnh, từ nay về sau sẽ không diễn ra bất cứ cuộc tuyển phi nào nữa. Lại còn bịa chuyện hoàng hậu đang mang thai hoàng nhi thứ ba của trẫm. Đời này tự trẫm thấy không có lỗi với liệt tổ liệt tông Kim triều. Nàng tức giận thì hắn còn mạnh miệng nói, chưa có thì sẽ có. Thế là trưởng công chúa Kim Thoại Miên ra đời.
Nàng đang suy nghĩ như vậy, đột nhiên một bóng người thoáng vụt tới, nàng không kịp dừng lại, suýt nữa thì ngã nhào xuống. Mặc Trúc Mặc Lan vừa muốn che chở, lại thấy người tới thì càng hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống nói: "Nô tỳ thỉnh an hoàng thượng."
Kim Tử Long đưa tay đỡ khuỷu tay nàng, ngừng động tác quỳ xuống của nàng, mắt thoáng nhấp nháy vừa mừng vừa sợ. Khóe môi cũng cong lên, hắn nhìn nàng nói: "Hôm nay nghĩ như thế nào mà ra đây đi dạo? Lại vội vội vàng vàng trốn cái gì?"
Nhiều ngày không nhìn thấy nàng khiến cho trong lòng hắn không thể nào yên được. Nàng sinh xong, như thế liền thêm lớn mật, trước thì sai Mặc Trúc không mở cửa cho hắn, làm hại hắn hồn phi phách tán.
Lúc ấy nàng đang trong giai đoạn nguyệt kỳ, hắn thật không có cách nào nổi giận, đành phải để nàng đóng cửa tĩnh dưỡng. Về sau hắn cũng bận tối mắt tối mũi. Trong khoảng thời gian này, số lần hắn gặp nàng một bàn tay cũng có thể đếm được. Có lẽ vì xa cách nhau lâu quá, mỗi lần thấy nàng có chút bất đồng, càng toát ra vẻ phong tình vạn chủng.
Hôm nay gặp lại càng khiến cho hắn rung động. Vốn dĩ khuôn mặt này vô cùng quen thuộc nhưng thân hình lại khiến trống ngực hắn lỡ nhịp, vô cùng xinh đẹp! Chả trách người ta thường nói, tiểu biệt thắng tân hôn, hoàng cung to như vậy lại gần nhau trong gang tấc, càng khiến cho người ta ngày đó nhớ nhung đến điên cuồng.
Hôm nay nàng mặc áo gấm trắng thuần, áo khoác sa. Áo trắng càng tôn thêm màu trúc xanh ngát, đẹp tựa thần tiên. Càng bởi vì nàng khẽ chau mày, mắt lấp lánh như sương, trên mặt ba phần đỏ bừng, thoáng chốc khiến cho lòng hắn như có trăm mối tơ vò!
Thoại Mỹ suýt nữa ngã vào lòng hắn, vừa mới định thần lại, lại nghe hắn hỏi. Vừa rồi muốn quay trở về, bỗng nhiên hắn đưa tay giữ lấy khuỷu tay của nàng, kéo cả thắt lưng khiến nàng lảo đảo vài bước. Nàng thấy cả người đã theo hắn đi thẳng trên con đường đến rừng trúc. Bóng trúc ẩn hiện thấp thoáng, quanh co mấy vòng cũng đã đến cái tiểu đình phía sau cụm núi đá.
Nàng hiểu rõ hắn, vừa thấy hắn dẫn nàng về góc bên kia, tim đã bắt đầu nhảy loạn thình thịch, theo bản năng liền muốn vùng ra bỏ chạy. Nàng vừa mới kéo tay ra liền nghe thấy trước ngực "xoạt" một tiếng nhỏ, nút thắt cứ thế mà xé toẹt ra!
Trong lúc quay đầu lại, Kim Tử Long nhìn chằm chằm vào trước ngực nàng. Mặt nàng đã tái xanh, vạn lần không nghĩ tới lúc này lại có thể xảy ra chuyện này!
Nàng lảo đảo hai bước, hắn chế trụ thắt lưng nàng. Cứ thế hai người dán sát vào nhau, mặt nàng nhất thời tím ngắt.
Thoại Mỹ nào dám hô lên, tim đập loạn xạ, đè thấp giọng nói: "Đừng, không... không được... chàng mau buông ra."
Nhìn thấy ánh mắt kia của hắn, nàng liền biết không xong rồi.
"Xiêm y này nàng may hồi trước?" Kim Tử Long chậm rãi vỗ eo nàng, lòng bàn tay xoa nhẹ.
Hắn cứ một mực kéo nàng đi sâu vào bên trong, dẫn nàng ra sau khối đá trong động. Bốn phía đuôi phượng ve vẩy, sáo rồng vi vu, cũng có tiểu đình che chắn, lại không nhìn thấy một tí cảnh trên đường đi.
Nàng nghe được giọng hắn có mang vẻ tức giận, hơi thở đã bắt đầu phả vào mặt nàng nóng như lửa đốt! Bộ xiêm y này đúng là may hồi trước, nhưng gần đây mới lấy ra mặc. Chả trách lại chật như vậy. Lúc đưa cho nàng thì vẫn còn ốm, vừa sinh xong không lâu, nàng béo lên không ít. Cái này nàng định tu dưỡng xong sẽ mặc, liền ước chừng sao cho thon gọn như ngày trước mà nới rộng ra một chút. Nàng yêu cầu nghiêm khắc với chính mình, tuyệt đối không cho phép béo quá mức. Lúc ấy nghĩ rằng vì đang mang thai nên nàng mới cho mình thư thả, về sau dựa vào điều dưỡng mà khôi phục lại.
Mấy tháng nay, eo nàng so với trước kia cũng nhỏ lại không ít, chỗ thắt lưng y phục hơi rộng ra, chứng minh nàng đã khôi phục vóc dáng đáng kể, thế nên trong lòng nàng vẫn rất cao hứng. Nhưng chỗ ngực vẫn còn căng, cái này có thể nói là miễn cưỡng mới thắt được nút. Mới vừa rồi nàng còn dồn sức tránh né, rốt cuộc là lại làm cho thắt lưng kéo thẳng xuống!
Kim Tử Long đột nhiên cười khẽ, tay càng siết chặt, ghìm hai chân nàng xuống mặt đất, eo bị kéo xuống, ngực càng đưa về phía hắn, khiến cho hai người tim đập dồn dập, cũng không biết là ai kéo ai, cuối cùng liền dính lại một chỗ!
Lúc tay hắn sáp đến gần, cả người Thoại Mỹ bắt đầu điên cuồng run rẩy, giãy dụa nhéo ngón tay hắn: "Khoan đã Tử Long... nơi này không được, một hồi sẽ có người."
Môi hắn đã đè xuống chiếm lấy môi nàng, hơi thở nóng như lửa, giọng nói khàn khàn mê hoặc lòng người: "Nàng ngoan đi, ta đã nhịn mấy tháng rồi..."
Nói xong tay liền luồn vào áo của nàng, nhất thời rách ra khó mà che đậy thân thể. Nửa che nửa lộ càng khiến cho hắn muốn nổ tung, suýt thì đốt hai người thành tro!
Mặc Lan và Mặc Trúc đứng tại chỗ, chỉ lo chú ý đi theo hoàng thượng. Thạch Toàn Nhất cười ngây ngô một cách mờ ám. Hắn đã thành thói quen, vắt phất trần đi thong thả. Hôm nay hoàng thượng hạ triều liền đến Phượng Tê cung, biết được hoàng hậu đi dạo nên đuổi theo phía sau.
Nói thật ra, hắn cảm thấy hoàng thượng đã giỏi lắm rồi. Nam nhân bậc đế vương, sao có thể chịu được đến bây giờ? Mặc sức tùy theo dục vọng, đó là đặc quyền mà quyền thế địa vị ban cho bọn hắn, tất nhiên là so với nam nhân bình thường cũng có điều kiện thuận lợi trời ban cho. Huống hồ cho dù nhìn khắp thiên hạ cũng không có đại luật nào quy định nam nhân không được nạp thiếp tìm niềm vui. Cái gọi là kiều thê mỹ thiếp, đã hợp lý lại hợp pháp! Hoàng thượng kia có thể nói là không dễ dàng!
Thoại Mỹ vô cùng chật vật, vẻ mặt ngày càng khiếp sợ hoảng loạn, càng khiến cho Kim Tử Long như thiêu như đốt. Hắn biết nhất định là nàng không dám lớn tiếng kêu gào, liền kéo thẳng nàng đến trong góc không kiêng nể gì.
Nàng thật giãy dụa không ra, nóng nảy vịn vai hắn há miệng cắn một cái, giống như con thú nhỏ hung hãn vậy. Nàng càng cắn hắn, hắn càng quấn chặt.
Được một hồi, Thoại Mỹ bắt đầu thở hổn hển. Hắn quá quen thuộc sự mẫn cảm của nàng, làm cho trong đầu nàng bắt đầu mê man, thân mình dần dần nhũn ra, cảm giác tê dại truyền thẳng đến gáy.
Khi nàng cảm giác được hắn, chịu không nổi mà rên một tiếng. Hắn ôm chặt nàng, tay đặt phía sau nàng, đem đầu nàng đặt ở trên vai, trực giác toàn thân giống như bị điện giật mà run lên.
Kim Tử Long ngậm vành tai của nàng, nặng ra từng tiếng: "Bảo bối... thả lỏng một chút..."
Lúc này hắn lửa cháy bừng bừng không quan tâm nữa, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, giống như là có một đống người đang đi qua bên này, cười cười nói nói! Thoại Mỹ nhất thời ngũ tạng lộn nhào, toàn thân hoảng hốt trở nên cứng ngắc. Giãy dụa mãnh liệt đẩy hắn ra, nàng giương mắt nhìn đối diện con ngươi của hắn.
Kim Tử Long vặn vẹo nghiến răng nghiến lợi, có thể nói là đau khổ muốn chết! Hắn cúi đầu cắn tay nàng một cái, chỉ muốn đem nàng vo thành một cục. Hắn đã lâu lắm không ở cùng với nàng, ngọn lửa này nhịn đã sớm thành nội thương. Lúc này nàng còn phân tâm, thân thể căng thẳng khiến cho hắn thiếu chút nữa lập tức nộp vũ khí đầu hàng. Hắn tức giận đến mức muốn cắn nàng thành từng miếng nhỏ! Bên ngoài có Thạch Toàn Nhất, có Mặc Trúc và Mặc Lan, bọn họ cũng chưa có chết, thật là khiến cho hắn muốn nuốt sống nàng!
Thoại Mỹ nằm xuống, từ từ nhắm hai mắt lại giả bộ ngủ. Ban ngày ban mặt, nàng lại làm rách y phục, làm sao trả về cho Phượng Tê cung đây. Một hoàng đế, một hoàng hậu, truyền ra ngoài làm cho dân chúng cả nước cười rớt cả hàm! Lễ nghi thiên triều, đế hậu chính là như vậy...
***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com