Quyển hạ - Chương 1: Sau hồi bi thương
Gió thu từng cơn, mang theo se lạnh. Hương hoa mơ hồ bay đến, vương lại nơi chóp mũi, hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa thực mê người.
Lưu Ly đẩy cửa bước vào, chỉ thấy mảnh rèm trong phòng vẫn buông xuống như cũ, rõ ràng là tiểu thư còn chưa thức dậy. Nhanh tay đem dụng cụ rửa mặt chải đầu đặt trên bàn, rồi lúc này mới bước tới vén rèm lên. Vừa nhấc lên, đã thấy tiểu thư sớm thức dậy, tay chống đầu, tựa vào bệ cửa, mái tóc dài để buông xõa, tùy tiện rối tung như mây, thấy nàng tiến vào, liền quay đầu lại cười, ánh mắt vô cùng kiều mị.
Lưu Ly vội vàng cầm lấy áo choàng khoác lên cho nàng, van xin nói: “Tiểu thư xinh đẹp của em ơi, van cầu người chiếu cố chính mình đi. Nếu người không cẩn thận mà bị sốt, lão gia và phu nhân chắc chắn sẽ đem em lột da mất.”
Nguyên do là ba năm trước đây, hoàng hậu nương nương cũng chính là đại tiểu thư Từ Thoại Mỹ qua đời, Từ Tể tướng cũng liền từ quan mà lui về ở ẩn, phu nhân trong lòng buồn bực, cũng đã ngã bệnh hơn một năm nay.
Nếu không phải đại thiếu gia đem tiểu thư về từ Tín Châu, dung mạo giống nhau làm cho phu nhân tưởng Thoại Mỹ tiểu thư sống lại, cũng mới làm cho bệnh tình của bà từ từ mà chuyển biến tốt đẹp.
Mục Ngưng Yên cười khanh khách: “Dì* và dượng nào có hung ác như thế hả?”
*Lẽ ra là xưng hô khác, nhưng Cris thấy cứ để dì dượng cho gần gũi
Lưu Ly tức giận mà nói: “Nếu là người bị bệnh, bọn họ còn hung ác hơn như vậy. Vả lại thân thể người luôn luôn suy yếu.”
Mục Ngưng Yên vội cười, tỏ vẻ biết lỗi: “Được rồi, mới sáng sớm mà em đã lải nhải như vậy, về sau xem ai chịu đựng được em.”
Thật ra Lưu Ly cũng là vì muốn tốt cho nàng, một lòng đi theo nàng từ Tín Châu tới kinh thành, ngàn dặm xa xôi, chỉ vì muốn hầu hạ nàng chu đáo.
Lưu Ly nghe vậy, gương mặt liền đỏ lên: “Xem kìa, tiểu thư vẫn nên đáp ứng lời cầu hôn của Mạnh công tử đi. Cứ như vậy, sẽ không vì nhìn thấy em mà phiền lòng nữa.”
Mạnh Lãnh Khiêm, là công tử của thượng thư bộ hộ, năm trước đỗ Trạng Nguyên, trong kinh thành có không ít tiểu thư khuê các muốn lấy làm phu quân. Nhưng một năm trước, ở phủ đệ, được gặp qua Mục Ngưng Yên, ba ngày sau liền đến phủ đệ bái kiến, ấn tượng của Từ Sùng Cát cùng phu nhân đối với hắn cũng rất tốt.
Đã hơn một năm nay, Mạnh Lãnh Khiêm đã cầu hôn mấy lần, không biết Mục Ngưng Yên vì sao vẫn chưa gật đầu, nhưng Từ Sùng Cát và phu nhân đã ngầm đồng ý. Cho nên người hầu kẻ hạ trong phủ đệ, mỗi khi gặp Mạnh công tử đến, cũng đều tiếp đón chu đáo.
Mục Ngưng Yên mặt cũng hơi đỏ lên, cùng với lời nàng trêu ghẹo mà nói: “Ái chà vội vã đem ta đuổi ra khỏi cửa quá, rồi sau đó muốn nhanh chóng về Tín Châu thành thân với Hổ ca ca của em.”
Mặt Lưu Ly ngày càng đỏ, hồng lên như trái lựu, thật xinh đẹp, không bằng lòng mà dậm chân, nói: “Tiểu thư..."
Mục Ngưng Yên cười, ngồi xuống trước bàn trang điểm, không huyên thuyên cùng nàng nữa. Nữ nhân trong gương gương mặt như tranh vẽ, mắt ngọc mày ngài bỗng nhiên lại nở một nụ cười yếu ớt.
Lưu Ly ở phía sau, hầu nàng chải đầu, nói: “Kim Chi tỷ tỷ theo hầu phu nhân sáng sớm có đến đây, nói hôm nay phủ đệ có khách quý đến, dặn tiểu thư không nên tùy ý đi lại ở đằng trước.”
Mục Ngưng Yên lơ đãng mà gật gật đầu, nàng rất ít khi đi lại trước phủ, một là nàng xưa nay thích thanh tịnh, hai là vì nàng và cố hoàng hậu, cũng chính là biểu tỷ của nàng, quá mức giống nhau, nên không cần thiết phải bày ra phiền phức.
Phủ Tể tướng ở phía trước là một đám nhộn nhịp, hôm qua trong cung liền truyền đến khẩu dụ, nói là hôm nay hoàng đế muốn đến phủ.
Trong ba năm nay, cứ nửa năm hoàng đế sẽ đến lưu lại một hai ngày. Mỗi lần đến đây nhất định là lưu lại trong khuê phòng của đại tiểu thư, tưởng nhớ người.
Tuy rằng hoàng hậu mất lâu như vậy, nhưng hoàng thượng đối với Từ gia vẫn như trước, chỉ thêm sủng chứ không suy, thậm chí so với thời điểm còn hoàng hậu còn muốn chiếu cố hơn. Thiên hạ nói rằng đế vương là nhớ đến thê tử, tình thâm ý trọng.
Thạch Toàn Thất đứng ở trong vườn hoa ở rất xa hầu hạ, nhìn thấy Kim Tử Long đẩy cửa vào phòng. Thấy bóng dáng cô đơn của hắn, ông thở dài.
Không thể tưởng tượng được, hoàng thượng đối với hoàng hậu lại nặng tình như thế. Năm đó Phượng Tê cung xảy ra hỏa hoạn, hoàng thượng rất giận dữ, giận chó đánh mèo rất nhiều người, nhưng hoàng hậu vẫn không thể cứu. Chờ đến lúc hỏa hoạn được dập tắt, cả Phượng Tê cung cơ hồ đã muốn bị san bằng.
Kim Tử Long tiêu sái bước vào phòng, bên trong không có lấy một hạt bụi nhỏ, giống như là nàng vừa đi ra vườn một chút, tức khắc sẽ trở lại. Trong phòng có mấy đóa hoa hải đường, hoa hồng, cắm cùng nhau, lặng lẽ tỏa hương.
Hắn vẫn không muốn tin rằng nàng cứ như vậy bỏ hắn mà đi, mang theo hận ý với hắn, liền như vậy mãi mãi chia cách.
Thế nhưng... nhiều năm trôi qua như vậy, Thừa Hiên ngày một trưởng thành, học cưỡi ngựa, học bắn tên. Hắn đã dần tin rằng nàng thật sự đã mất. Năm đó sau khi Phượng Tê cung bị hỏa thiêu, trong vòng hơn một năm, hắn căn bản không có biện pháp tới gần nơi đó. Nàng đi rồi, rốt cuộc vĩnh viễn không thể gặp lại được.
Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, hiện ra trước mắt cảnh vật tươi đẹp, đỏ bừng, xanh biếc, lần lượt nở rộ. Cách đó không xa dưới một tàng cây, có một cái cây đu, ngẫu nhiên có gió thổi qua, nhẹ nhàng đưa lên, tạo ra khung cảnh phong tình.
Đây chính là nơi nàng trải qua những ngày tươi đẹp, chưa từng nghĩ tới, liền bởi vì hắn, mà bị hủy đi hạnh phúc cả đời. Nếu như nàng không gặp hắn, cả đời khẳng định là hạnh phúc không âu lo muộn phiền. Tìm một phu quân môn đăng hộ đối, ngày ngày tiêu dao.
Hắn nặn ra nụ cười chua xót. Nhưng nếu hắn không gặp nàng, cả đời này hắn có cái gì đáng trân quý đâu? Lúc còn nhỏ, ở phía sau nhìn thấy phụ hoàng cùng hoàng huynh tình cha con sâu nặng. Lớn lên một chút, nghĩ đến việc chăm học cùng khổ luyện có thể đổi lấy một chút để tâm của phụ hoàng. Thế nhưng vô luận hắn làm tốt cỡ nào, phụ hoàng chỉ là nhìn một chút rồi gật đầu mà thôi, đến việc ngẫu nhiên mỉm cười, cũng là điều xa xỉ. Tam hoàng đệ tuy rằng từ nhỏ phụ hoàng cũng không quan tâm lắm, nhưng từ nhỏ đều được lớn lên trong vòng tay của mẫu phi.
Nhưng hắn cái gì cũng không có... so sánh với mọi người, hắn đáng thương như một cô nhi vậy. Cho tới bây giờ cũng đều là như vậy!
Lâu dần, hắn cơ hồ đã thấy quen. Tận đến khi nàng xuất hiện trong sinh mệnh của hắn. Hắn còn nhớ rất rõ ràng, lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, không phải là người thật, mà chỉ là bức họa mà thôi. Thẩm thúc dò la biết được ngày đại thọ của Từ hoàng hậu nàng cũng sẽ tham dự, liền vạch ra kế sách. Trong bức họa nàng thanh lệ, uyển chuyển, khí chất động lòng người. Không biết vì sao, làm cho hắn có chút chờ mong với kế hoạch kia.
Mà ở ngày mừng thọ ấy, nàng chân thật xuất hiện trước mặt hắn, khiến cho trái tim hắn dường như bị thứ gì đó đập mạnh vào. Bức họa chỉ có thể miêu tả một chút bóng dáng của nàng mà thôi, nàng ở hiện tại, nếu dùng mĩ từ, thật sự không khác nào đóa anh đào nở rộ đứng giữa đám hoàng muội toát lên vẻ thanh nhã quý phái. Tình cờ cúi đầu cười yếu ớt, sóng mắt trong veo lơ đãng thật hấp dẫn, thật mê người, làm cho tâm tư hắn từng chút xao động.
Sau khi thành thân, nàng giống như một đóa u lan, nở rộ trong lòng hắn. Từng chút từng chút mà chiếm đầy cả trái tim hắn. Hắn chưa từng cố ý để tâm đến nàng, thẳng đến một ngày nào đó, ở Phượng Tê cung nàng nắm tay hắn, cổ vũ hắn, cũng cho hắn sự ấm áp chưa bao giờ có. Người như hắn cứ như vậy lớn lên, hắn lần đầu tiên cảm thấy được có người quan tâm hắn, có người cùng với hắn, đối mặt với mọi mưa gió phong ba. Cũng dến một lúc kia, hắn mới bỗng nhiên phát hiện, hắn đã không thể không có nàng, cho nên sau này, hắn không có biện pháp, dựa theo kế hoạch ban đầu, bỏ rơi nàng.
Gió nhẹ nhàng phảng phất quanh đây, giống như bàn tay nàng ôn nhu vuốt ve. Hắn hơi nhắm mắt lại... trong không khí ngoài hương hoa, còn có một tiếng đàn êm ái, hắn liền giật mình mở to mắt.
Hắn chậm rãi bước đi tới góc vườn, ở trước mặt hắn là một bức tường trắng. Mà tiếng đàn kia rõ ràng là từ đầu bên kia tường truyền tới, nhẹ nhàng mà động lòng người, giống như đang diễn tả lòng người.
***
Quyển thượng tôi cắn răng ngược Tỷ Tỷ của tôi, quyển hạ này anh phải nhận lấy ^^
Lịch up là 12h trưa và 6h chiều mỗi ngày nhé cả nhà ơi (có thể sớm hoặc trễ 1 xíu, thông cảm giúp Cris nhé) ❤
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com