Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển thượng - Chương 24: Tất cả là hư ảo

Một ván cờ đánh cả ngày vẫn còn dang dở. Tựa như ngày hôm đó, vĩnh viễn không có hoàng hôn.

Thoại Mỹ quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, mặt trời xế tây, chỉ còn ánh chiều tà đưa tình.

Nhớ tới mấy năm trước, cùng đi lễ Phật với mẫu thân ở chùa lớn ngoài ngoại ô, lúc đang muốn quay về, khi đó cũng là lúc xế chiều, thái dương sắp ẩn. Nhưng đúng lúc phương trượng trụ trì xuất quan. Đây cũng là lần đầu tiên nàng vinh dự gặp mặt trụ trì phương trượng.

Trước đó chỉ là nghe nói mà thôi, biết được trụ trì phương trượng Hoằng Hải pháp sư là cao tăng đắc đạo có địa vị cao nhất, nổi danh nhất của Kim triều, từ trước đến nay chỉ người có duyên mới gặp được ngài ấy. Cho dù quan to quý nhân, cũng có thể miễn gặp. Ngay cả mẫu thân nàng thân là Tể tướng phu nhân, cũng chỉ gặp qua một lần mà thôi.

Ngày ấy nàng cũng là hưng trí, mới cùng mẫu thân đi tới. Khi gặp được vị cao tăng xưa nay hiếm thấy, mẫu thân rất cao hứng, cho nên xin trụ trì cho nói chuyện riêng một lần.

Trụ trì phương trượng vừa nhìn thấy nàng, đã liên tục tán dương: “Chúc mừng Tể tướng phu nhân. Dung mạo Từ tiểu thư hồng loan tinh động, sau này nhất định là phú quý hơn người. Vinh hoa phú quý, hưởng đời không hết.”

Sau đó khi Kim Tử Long được sắc phong làm Thái tử, mẫu thân liên tục lôi kéo tay nàng, cười tủm tỉm nói: “Trách không được ngày đó phương trượng nói Mỹ nhi là người phú quý hơn người, thì ra về sau con nhất định sẽ là hoàng hậu.”

Quân cờ đen trắng trên bàn cờ đều là cống phẩm của Tây Vực được gọt đẽo tỉ mỉ từ ngọc thạch quý giá, cầm trong tay mượt mà nhẵn nhụi. Nhìn lướt qua bài trí trong Phượng Tê cung, cái gì cũng là thứ quý nhất, tốt nhất trên đời này. Chính là vì sao một chút vui sướng nàng cũng không có?

Mặc Trúc bế tiểu thái tử lại đây, ngày mai là tròn một tuổi. Thấy Thoại Mỹ, bé con không ngừng cọ cọ hai chân hai tay nhoài ra bộ dáng như là muốn được nàng bế vậy. Mắt cười linh động, bởi vì đang mọc răng cho nên nước miếng rớt ra không không ngừng.

Thoại Mỹ buông quân cờ xuống, khẽ bật cười, đứng dậy ôm bé con ngồi xuống cẩm tháp, hỏi Mặc Trúc nói: “Đã uống sữa chưa?”

Trong cung vốn đã phân phó hai bảo mẫu tốt nhất hầu hạ ngày đêm nhưng nàng vẫn cảm thấy lo lắng liền sai Mặc Trúc qua đó trông một tay.

Mặc Trúc trả lời: “Mới vừa bú xong.”

Nhìn thấy nhi tử cười khanh khách, cả căn phòng tựa hồ cũng náo nhiệt hẳn lên.

Nàng thường cố ý làm như vô tình lãnh đạm. Nhìn nó ngồi, tay không chịu yên, lôi kéo tay áo nàng rồi lại thả ra, giống như đó là thứ chơi rất vui vậy. Nàng cầm lấy một cái trống nhỏ trên tháp, nhẹ nhàng chớp lên, thanh âm thanh thúy có tiết tấu lôi kéo sự chú ý của nó, chỉ thấy nó mở to ánh mắt tròn tròn đáng yêu, nhìn tay nàng nhích tới nhích lui.

Trong chốc lát, nó vươn tay ra: “Mẫu hậu... muốn...” lời nói chưa được rõ ràng lắm, nhưng thanh âm mềm mại rất là dễ nghe, quả thực là đi vào lòng người.

Lòng nàng không khỏi dâng lên yêu thương, đem trống nhỏ đưa cho con. Thừa Hiên rất nhanh đã nắm chặt lấy, nhẩn nha chơi tiếp. Một bên lắc lắc còn một bên khanh khách cười, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn nàng.

Nàng lấy khăn lụa ra lau nước miếng cho bé sủng nịch nói: “Hiên nhi ngoan!”

Qua sát đứa bé thật kỹ, cái gì cũng đều nho nhỏ, phấn nộn đáng yêu. Kỳ thật tại thâm cung nội uyển này, nàng không có gì cả, chỉ có một mình Thừa Hiên mà thôi.

Nàng hẳn nên đem tất cả chuyện trước kia quên đi, không nên đem chuyện mọi chuyện đều trút nên đầu đứa bé này. Nàng chậm rãi cúi người, vạn phần yêu thương khẽ hôn lên trán bé con. Đã quá may mắn rồi, tất cả những gì nữ tử trong thiên hạ tha thiết ước mơ, nàng đều đã có được, không phải sao? Còn muốn yêu cầu quá phận gì, quả thật là làm khó trời xanh rồi.

Thoại Mỹ đem cả người nhấn chìm trong nước, nước rất ấm áp, thoải mái. Đây là Cam Lộ điện phía sau Phượng Tê cung, thông với nội tẩm, là một cái ao tắm mà Cảnh Nhân đế năm xưa vì cô cô mà xây dựng, mời thợ khéo tay đến tạc từ một ngọn núi nhỏ phía sau điện. Có thể thấy được tiên đế cũng đã dồn rất nhiều tâm tư vào đây. Lòng ao chia làm ba bậc có thể ngồi, nằm hay bơi. Đáy ao được lót bằng cẩm thạch hảo hạng. Bao nhiêu tâm tư bỏ ra như thế, chẳng lẽ không có một chút tâm ý nào bên trong sao?

Mặc Lan biết khi nương nương tắm rửa không thích có nhiều người bên cạnh, liền nháy mắt bảo cung nữ lui ra.

Một bên nhẹ nhàng vớt nước đổ lên bờ vai trắng mịn ngọc ngà của nương nương, một bên nói: “Buổi chiều hôm nay, phu nhân lại đây, mang rất nhiều lễ vật tặng tiểu thái tử mừng một tuổi. Còn hỏi nô tỳ một việc....”

Thoại Mỹ liền hỏi: “Chuyện gì?”

Mặc Lan suy nghĩ thật kỹ, một hồi lâu mới ghé sát vào bên tai nàng thấp giọng nói: “Phu nhân hỏi về chuyện lâm hạnh sau khi hoàng thượng tuyển phi...”

Bậc làm phụ mẫu luôn rất quan tâm đến chuyện của nữ nhi, cho dù lực không đủ cũng có thể giúp đỡ được phần nào lo ưu.

Nàng nhắm mắt, nói: “Vậy em trả lời phu nhân thế nào?”

Mặc Lan nói: “Nô tỳ theo như lời dặn dò của nương nương, nói hết thảy như thường!”

Nàng biết mẫu thân nhất định sẽ hỏi về tình hình trong cung của nàng cho nên từ sớm đã dặn Mặc Lan phải đối đáp thế nào rồi. Có thể giúp cho bọn họ an lòng một chút cũng là chuyện duy nhất mà bậc làm con như nàng có thể làm được.

Thoại Mỹ thản nhiên nói: “Vậy là tốt rồi!”

Tuy rằng biết loại chuyện này chỉ có thể giấu diếm nhất thời, nhưng giấu được đến đâu thì cứ giấu.

Mặc Lan thở dài một hơi, chốc lát lại hỏi: “Nô tỳ có câu, không biết có nên nói hay không?”

Thoại Mỹ nhắm mắt lại nói: “Nên nói thì nói, không nên nói thì đừng nói.”

Trong cung bí mật khó giữ nếu nhiều người biết. Cái gọi là tâm hại người không có nhưng tâm phòng người hại mình thì phải có!

Mặc Lan bóp bóp vai cho nàng, cuối cùng vẫn không thể nhịn được, thở dài: “Nương nương, hoàng thượng kia là... không giống với quy củ lễ pháp!”

Nàng là nha hoàn thân cận bên cạnh nương nương, cũng không có phát hiện ra chỗ nào không đúng, nhưng hoàng thượng lại cố tình không lâm hạnh Phượng Tê cung, tính đi tính lại cũng đã hơn ba tháng rồi.

Thoại Mỹ mở mắt ra, nhìn chằm chằm màn hơi nước bốc lên, một mảnh mênh mông mờ ảo. Trên mặt nước cánh hoa trôi nổi, giống như là thêu hoa trên gấm, lục bình trôi sông, hư ảo mà không thật.

Thật lâu sau, nàng mới mở miệng, nhẹ giọng nói: “Mặc Lan, về sau những lời này tuyệt đối không được nhắc lại nữa. Trên đời, chỉ cần chuyện mà hoàng thượng thích, thì đó là lễ, đó là pháp.”

Mặc Lan “Dạ” một tiếng vâng lời.

Cho dù Thoại Mỹ không muốn biết, trong cung vẫn luôn có bộ phận chuyên trách ghi chép lại chuyện lâm hạnh của hoàng đế. Hai tháng nay, hoàng thượng đến Trừng Bích cung cùng Giáng Vân cung là nhiều nhất.

Nếu đây là điều hắn muốn, cũng là quyền lợi của hắn. Nàng không có quyền lực can thiệp, cũng không thể can thiệp. Cho dù là tiền triều hay là Kim triều làm gì có vị hoàng đế nào không có tam cung lục viện, bất quá hắn cũng chỉ nạp có bốn phi tử mà thôi, tuyệt đối không phải là nhiều.

Những gì nàng muốn đều đã được thử qua, thứ gì nữ tử trong thiên hạ muốn có nàng cũng có đủ, nàng còn phải cầu mong gì đây? Nếu nàng còn muốn nhiều hơn gì đó, sợ là ngay cả ông trời cũng cảm thấy nàng quá tham lam, sẽ trừng phạt nàng.

Chính là chỉ có nàng biết, có thứ gì đó đến rồi đi, khi đi mọi thứ sẽ vĩnh viễn không thể như lúc ban đầu. Cho nên nàng chỉ có thể cố gắng thu thập tàn cục, chắp vá mà sống hết quãng đời này...

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #longmy