Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển thượng - Chương 9: Ngọt ngào khó tả

Năm An Gia thứ hai mươi mốt, ngày hội nguyên tiêu – mười lăm tháng giêng.

Trong cung truyền đến tin tức, Du Quý phi bị biếm lãnh cung. Ngoài ra, Tam hoàng tử Kim Hạo Vũ phong làm Lĩnh Nam vương, ban thưởng đất phong. Trên danh nghĩa tuy là phong vương, nhưng mọi người đều biết Kim Hạo Vũ danh đã tận, từ đây cũng vô duyên với ngôi vị hoàng đế.

Kim Tử Long một đêm chưa quay về, tới buổi chiều ngày hôm sau mới trở về phòng.

Thoại Mỹ tay cầm sách bộ dáng suy tư, đang giải cờ. Than lô tỏa khói nhẹ lượn lờ, trong phòng tràn ngập vẻ lo lắng.

Hắn giống như cực kì mệt mỏi, vén rèm mà vào. Mà nàng chính là cụp mắt mải suy nghĩ, những chùm sáng le lói ngoài cửa sổ hắt ngược dừng ở trên bàn cờ. Chiếu sáng ngón tay tuyết trắng tựa như ngọc của nàng, oánh nhuận sáng ngời.

Nàng nắm lấy quân cờ đen bóng, nhăn mày nhắm mắt suy nghĩ, tựa hồ là cũng không có nhìn thấy hắn tiến vào. Mái tóc đen bóng được búi lên bằng một chiếc trâm ngọc phỉ thúy, nhìn còn không bằng một chiếc trâm có tua rua bình thường. Nhưng lại có chút ý nhị khác.

Hắn chậm rãi đến gần, trong phòng không có lô hương. Có lẽ là do hắn tiến tới gần hương hoa nhài trên người nàng đã lẳng lặng ùa tới. Nàng ngồi dưới tầng sáng màu vàng, trầm tĩnh tỏa sáng tựa như ngọc lưu ly. Vật chống đỡ trong lòng hắn thế nhưng bang một cái chậm rãi đổ vỡ, giống như về với nơi an tâm, một mảnh yên lặng.

Thoại Mỹ chỉ nghe thấy thanh âm trầm thấp của hắn vang lên: “Đánh ở đây!” giật mình quay đầu liền thấy Kim Tử Long đang đứng ở bên người, hai mắt xa xăm như bầu trời xanh thẳm mà nhìn nàng. Triều phục đỏ thắm, tú kim thêu hình mãng xà dưới ánh sáng sặc sỡ chói lóa, giống như ý cười của hắn, nhưng lại khiến người ta đầu váng mắt hoa.

Hắn bốc một quân cờ trắng từ trên bàn cờ lên. Nàng có chút kinh hãi. Trên mặt mặc dù luôn là ý cười ôn hòa trầm tĩnh, nhưng ra tay chưa từng lưu tình. Nàng ngơ ngẩn suy tư, nâng cổ tay áo lên...

Tận đến khi bóng đêm buông xuống, ván cờ vẫn ở thế giằng co, hai người như trước bất phân thắng bại.

Thừa dịp hắn đang trầm tư, nàng nâng mắt lên tranh thủ nhìn hắn, chỉ thấy đáy mắt hắn có một mảnh xanh thẳm thản nhiên.

Một ngày một đêm hôm qua, trong cung tranh đấu gay gắt, theo như tin tức từ trong đó truyền ra đến tới tai nàng, Du quý phi tự ý xông vào tẩm cung của Cảnh Nhân đế, thỉnh cầu Cảnh Nhân đế sắc phong Kim Hạo Vũ làm Thái tử. Cảnh Nhân đế không nghe, Du quý phi liền thông đồng với cấm quân của tẩm cung, bức Cảnh Nhân Đế phải thỏa hiệp.

Từ khi vào mùa thu đông năm ngoái Cảnh Nhân đế vẫn triền miên trên giường bệnh. Thái y viện cũng vô phương cứu chữa đành phải bó tay. Đêm trừ tịch cũng không lộ diện tại gia yến, bệnh tình khẳng định là không nhẹ. Du quý phi vốn dựa vào công phu trên giường mà được sủng ái, từ khi Cảnh Nhân đế sinh bệnh về sau, nàng ta cũng đành vắng vẻ cửa cung, ân sủng mất. Đối mặt với việc trong triều Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử ngày càng củng cố thế lực, thật sự nàng ta đã không thể chờ được đến khi hoàng đế băng hà, nếu không tuyệt đối sẽ không thể hành động thiếu suy nghĩ như vậy.

Nàng ta từ trước tới giờ luôn bất hòa với hoàng hậu. Nếu Cảnh Nhân đế băng hà, di chiếu không có truyền ngôi cho nhi tử của nàng ta Kim Hạo Vũ, nàng ta nhất định không có kết cục tốt gì. Bởi vì cho dù là Đại hoàng tử Kim Bách Đình hay vẫn là Nhị hoàng tử Kim Tử Long kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, vị trí của Từ hoàng hậu đều là càng được củng cố hơn. Mà nàng ta, nếu may mắn, sẽ được phong là thái phi, cả đời ở dưới Từ hoàng hậu, kéo dài hơi tàn. Mà không may thì có thể bị chôn cùng. Cho nên nàng ta không thể giống Từ hoàng hậu, lấy bất biến ứng vạn biến.

Tiếng Mặc Trúc cách mấy tầng sa liêm vang lên: “Nhị hoàng tử, đến thời gian dùng bữa rồi. Truyền thiện chưa ạ?”

Bọn nha đầu thị nữ đều nghiêm cẩn tuân thủ quy củ, chỉ cần Kim Tử Long ở trong phòng, chưa bao giờ tự tiện bước vào.

Kim Tử Long ngẩng đầu, nhìn Thoại Mỹ, tựa hồ đang chờ nghe ý kiến của nàng.

Nàng thuận thế đỡ thắt lưng mỏi mệt, miễn cưỡng nói: “Truyền đi!”

Một ngày một đêm không được ngủ ngon, lại chơi vài canh giờ, người cũng mệt mỏi.

Bọn thị nữ lúc này mới tiến vào, châm vào bên trong mấy cây nến đỏ, lại chậm rãi mà lui ra ngoài.

Thoại Mỹ quay đầu, nhìn triều phục trên người hắn. Lấy ra một kiện cẩm bào, muốn hầu hạ hắn thay quần áo. Nàng cúi đầu giúp hắn cởi nút áo, ở gần bên hắn, có thể ngửi thấy mùi xạ hương quen thuộc. Tuy rằng thành thân đã lâu, nhưng hai người vào lúc trời chiều vẫn còn chút ánh nắng mà thân cận hầu như là không có, nàng càng muốn mau mau một chút, tay lại càng luống cuống, nửa ngày cũng không cởi được một nút áo.

Bọn thị nữ bên ngoài qua lại, ngẫu nhiên sẽ có một hai tiếng va chạm thanh thúy xuyên thấu tầng tầng sa liêm mà truyền vào. Hắn cũng rất thích thấy bộ dáng mất tự nhiên của nàng bây giờ, trên đầu nàng cài một chiếc trâm ngọc phượng hoàng, khẽ rút một cái, mái tóc đen bóng như thác nước đổ trút xuống.

Nàng ngẩn người, lúc này mới ngẩng đầu lên, chỉ thấy con ngươi của hắn thâm trầm như bóng đêm, mà mặt hắn càng lúc càng lớn...

Môi hắn từ từ dán lên trán của nàng, nhiệt độ ấm nóng chậm rãi truyền tới. Sau đó, hắn chậm rãi cúi người xuống, cánh môi thật rất nhẹ mà chảy xuống dưới, khóe mắt, vành tai, chóp mũi, môi...

Nàng thở không được liền đẩy hắn ra, vừa quay đầu, cảm thấy có vài sợi tóc bị cuốn lấy, hắn cũng đã phát hiện ra, cúi đầu nhìn thấy, không khỏi giật mình, nút thắt trên triều phục đang dây dưa cùng một chỗ với tóc của nàng.

Thoại Mỹ thấy tay hắn giơ lại đây, kéo tay nàng vòng quanh thắt lưng tinh tráng của hắn. Hắn cúi đầu giúp nàng gỡ mấy sợi tóc đang quấn quýt quanh nút áo. Tình cảnh này kiều diễm mà có vẻ ám muội khó nói thành lời. Nàng càng thở dốc, chỉ cảm thấy mặt đã nóng đỏ như bị lửa thiêu.

Xuyên qua tầng tầng sa liêm nhìn ra bên ngoài, sắc trời đã dần dần tối, bên trong nến đỏ thắp sáng tỏ như ban ngày. Bóng hình thân mật của nàng và hắn kéo dài trên mặt đất, chồng chất ở một mảnh sáng mông lung.

Bọn thị nữ đã dọn xong bát đĩa. Ngẫu nhiên nhấc mắt, nhìn qua tầng tầng lớp lớp sa liêm liền thấy hình ảnh một đôi đang ôm nhau thân mật.

Lát sau...

Khi đã gỡ xong phần tóc, nhìn nàng với chiếc bụng lớn, Kim Tử Long bỗng nổi lên hứng thú.

Hắn kéo tay nàng đến bên giường, tư thế nửa nằm nửa ngồi, một tay kéo nàng vào lòng, thấp giọng nói: “Nào, để ta ngắm con của chúng ta…”

Nàng sửng sốt: “Ngắm thế nào?”

Hắn duỗi cánh tay dài, vuốt ve một vòng trên bụng nàng, sau đó tìm được sườn ngực của nàng, bèn tháo đai lưng của nàng.

Thoại Mỹ giật mình, vội vàng nắm lấy tay hắn: "Không được!”

Đôi mắt nhìn về phía bên ngoài mành sa, có thể thấy được bóng dáng mơ hồ của Mặc Trúc, Mặc Lan.

Hắn không tiếp tục nữa, nhưng lại ở bên tai dịu dàng thủ thỉ với nàng: “Cho ta xem một chút, chỉ xem một chút thôi, được không? Ta đã tò mò từ lâu rồi.”

Nàng cắn môi: “Bụng to… có gì đẹp chứ?”

“Chỉ nhìn thôi, nhìn cũng không có gì xảy ra…”

Thoại Mỹ cảm thấy bản thân đã bối rối đến mức mặt cũng bị đỏ bừng.

“Bên ngoài có người…” Nàng hết cách đành nói ra lý do cuối cùng.

Kim Tử Long ngẫm nghĩ, ho khan một tiếng.

Mặc Trúc lập tức nói: “Nhị hoàng tử có gì sai bảo?”

“Các ngươi lui hết ra ngoài đi.” Hắn nói bằng giọng điệu bình thản.

Mặc Trúc ngẩn người, hành lễ: “Dạ.” Nói rồi nàng ấy cùng Mặc Lan đi ra ngoài.

Sau khi họ rời khỏi, Kim Tử Long liền lấy lòng nàng, hỏi: “Giờ không còn ai rồi, có được không?”

Thoại Mỹ chẳng còn cách nào khác, đành phải chậm rãi buông tay, để mặc hắn cởi quần áo mình.

Áo váy màu thủy lam, trung y màu trắng lần lượt bị cởi bỏ, lộ ra vùng ngực với sắc vàng nhạt.

Cho dù đã có thai, nhưng nàng vẫn không khống chế được cảm thấy ngượng ngùng với việc trên giường, lúc này hơi ngoảnh đầu đi, không nhìn hắn nữa.

Đôi mắt của hắn chăm chú dõi theo nàng. Phía trên vùng ngực màu vàng nhạt, là bả vai trắng nõn và xương quai xanh lả lướt, xuống phía dưới là cái bụng phồng lên, bị che dưới làn vải dệt, không nhìn thấy rõ.

Hắn buông nàng ra, lùi xuống cuối giường, để đầu dán lên bụng nàng.

Động tác của hắn nhẹ nhàng vô cùng, dường như lo sợ không cẩn thận sẽ làm tổn thương đến nàng. Cách một lớp vải dệt, bàn tay to vuốt ve một cách dịu dàng.

Nàng cảm nhận được xúc cảm trên bụng, nàng chậm rãi quay đầu lại ngẩn ngơ mà nhìn hắn.

Dưới ánh sáng vàng nhạt, gương mặt anh tuấn của hắn, mang theo sự ôn nhu đủ để khiến người ta chết chìm trong đó, nó khiến nàng gần như muốn nghẹt thở.

Đột nhiên, hắn buông nàng ra rồi đột ngột quay lưng lại. Nàng không thể hiểu nổi, sau một lúc lâu chợt phản ứng lại. Nhìn hắn quay lưng về phía nàng, bả vai thì khẽ run rẩy cùng tiếng thở hổn hển lúc có lúc không.

Thoại Mỹ ngẩn ra một lúc rồi cuối cùng cũng hiểu.

Cái thai đã lớn, ít nhất thì hắn cùng nàng đã có vài tháng chưa từng… Chả trách vừa nãy lại khó mà kìm lòng.

Kim Tử Long ở bên kia đã tìm lại cảm xúc, hít thật sâu rồi xoay người lại, chợt đối diện với ánh mắt phức tạp của Thoại Mỹ.

Hắn cảm thấy lúng túng trong một cái chớp mắt.

“Chàng…” Thanh âm của Thoại Mỹ mang theo vài phần cẩn thận, “Chàng… ổn chứ?”

Hắn phát hiện sự run rẩy trong giọng nói của nàng, bỗng nhiên bừng tỉnh. Bản thân dĩ nhiên là lúng túng nhưng nhìn đến mình như vậy, thực ra nàng còn ngại ngùng hơn hắn!

Vừa nghĩ vậy, sự mất tự nhiên của hắn liền biến mất, thay vào đó là lòng nổi hứng trêu chọc.

Lấy lại tinh thần bằng một nụ cười gian, hắn nói: “Ta có được không, Mỹ nhi nàng không nhìn ra sao?”

Nhìn vẻ mặt vô lại của hắn, còn sự ám chỉ rõ ràng trong ánh mắt ấy mà má nàng đỏ bừng.

“Thiếp…” Nàng ngập ngừng.

Hắn tới gần nàng, chạm vào lỗ tai hồng diễm khiến thanh âm trở nên khàn khàn, “Ta không ổn, không ổn một chút nào cả.” 

Môi ghé sát vào tai nàng, hắn nói: “Nhìn thấy ta khó chịu như vậy, chẳng lẽ nàng không đau lòng một chút nào sao?”

“Nhưng, nhưng Thái y nói thiếp…” Nàng ngập ngừng, “Sẽ tổn thương đến con.”

Ban đầu, hắn chỉ muốn đùa nàng cho vui, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của nàng thì lửa tình vừa dập lại bị nhóm lên, còn mãnh liệt hơn trước, quả thực khiến không thể khống chế.

Đặc biệt là nàng vẫn trong tình trạng quần áo không đủ che thân như vậy, làm hắn không thể dời mắt.

Hắn thở dốc, thanh âm càng thấp, “Thật ra… Thật ra hôm qua, ta đã hỏi Tô thái y. Hắn nói thai nhi của nàng rất ổn, chỉ cần để ý… thì sẽ không…”

Hắn nói lời này mang theo ẩn ý thỏa hiệp. Quả thật hắn đã hỏi qua Tô Khinh Hồng, Tô Khinh Hồng nói với hắn thường thì chuyện phòng the cũng không đáng lo ngại. Nhưng hắn cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, trong lòng lại tồn tại một ý niệm có chết cũng cố gắng kìm nén, đã định là không nói ra.

Nhưng với tình huống của hôm nay, thật là làm hắn không gánh nổi.

Thoại Mỹ cắn môi, một câu cũng không nói nên lời.

Thấy nàng không đáp, hắn không còn kiêng kỵ gì mà đưa tay chạm vào ngực nàng, từ từ vuốt ve.

Bởi vì sợ hãi đè vào con, hắn chọn vị trí từ đằng sau. Tấm lưng rộng lớn dán vào tấm lưng trắng nõn của nàng, ngón tay nắm lấy phần đẫy đà trước ngực nàng, cảm giác tuyệt vời đến mức khiến hắn không kìm chế được mà thở hổn hển.

Thời điểm hắn đi vào, Thoại Mỹ hơi run rẩy. Thấy vậy, hắn kìm xuống dục vọng mãnh liệt, dùng giọng điệu để lừa trẻ con mà nói: “Đừng sợ, ta sẽ thật cẩn thận… sẽ không có việc gì…”

Nàng không nói gì, chỉ nhắm mắt lại gật đầu.

Màn giường lay động, huân hương vấn vương. Nàng nằm nghiêng trên giường, ngón tay nắm chặt lấy ra giường bằng lụa dưới thân, kìm nén tiếng ngân nga giữa môi và răng.

Hắn thật sự nói được làm được, động tác vô cùng nhẹ nhàng, nhẹ nhàng mang theo sự trân trọng thương yêu, nói không hết lời âu yếm.

Nàng cảm nhận được mồ hôi của hắn nhỏ lên vai mình, cảm nhận được da thịt của hai người dính sát vào nhau, trong đầu dường như nổ tung thành một đốm lửa, ý thức vốn có cũng mất đi…

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #longmy