Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 17: Xuất viện

"Mặc dù hiện tại đã có thể xuất viện nhưng sức khỏe vẫn là nên chú ý. Không nên cầm vật nặng, điều đó sẽ làm ảnh hưởng đến vết thương ở tay"

Taehyung dặn dò đủ điều với cậu trong khi Jimin vẫn còn đang tất bật với việc thu dọn hành lí của cậu lúc ở bệnh viện. Vật dụng của Jungkook không nhiều lắm, chỉ cần nửa tiếng đã có thể hoàn thành xong hết. Jungkook ngồi bên cạnh nhiều lúc muốn tiến lên giúp đỡ liền bị anh từ chối. Đối với sự nhiệt tình quá mức này cậu vẫn là có chút không quen.

"Jungkook, em giữ lấy cái này"

Bỗng Taehyung tiến gần về phía cậu thì thầm nhỏ vào tai, Jungkook cảm nhận được đối phương dúi vào tay mình một mảnh giấy nhỏ. Jungkook toan mở lời định hỏi rằng đó là gì liền thấy Taehyung làm dấu im lặng, có lẽ hắn không muốn Jimin biết được chuyện này.

"Nếu có chuyện gì khó khăn em cứ việc gọi cho tôi, không cần phải ngại. Tôi sẽ giúp đỡ em."

Thì ra trong mẩu giấy chính là số điện thoại của đối phương. Jungkook gật nhẹ đầu như đã hiểu liền đút mảnh giấy vào thật sâu nơi túi áo khoác rồi làm ra vẻ như chưa có chuyện gì mà tiếp tục an ổn ngồi trên giường bệnh. Cậu lúc ấy chỉ đơn thuần nghĩ rằng hắn vì muốn đề phòng trường hợp bản thân cậu cảm thấy không khỏe liền có thể gọi cho hắn chứ không hề nghĩ đến "chuyện khó khăn" mà Taehyung nói thật sự có ý nghĩa gì.

"Xong rồi, chúng ta mau đi thôi. Taehyung...cảm ơn cậu đã chăm sóc Jungkook"

"Không cần khách sáo, đây là chuyện mà một bác sĩ nên làm mà thôi"

Taehyung thoải mái đáp lời, nghĩ nghĩ một chút lại giơ tay lên xoa nhẹ lên mái tóc của cậu liền lập tức đổi lại ánh nhìn khó chịu từ Park Jimin.

"Bác sĩ Kim, mong sẽ gặp lại anh"

Jungkook đối với những hành động thân mật của Taehyung lúc này cũng không muốn bận tâm chỉ nhẹ giọng nói lời tạm biệt với vị bác sĩ đã chữa trị cho mình trong thời gian vừa qua mặc dù vị này tính tình hơi cổ quái.

"Cứ gọi tôi là Taehyung được rồi, tôi không nghĩ một con người vốn khỏe mạnh lại muốn đi gặp bác sĩ sớm đâu"

Hắn nửa thật nửa đùa cười nhìn cậu. Mặc dù từ nay sẽ không còn người để cho hắn thường xuyên mua bánh chocolate đến bệnh viện nữa nhưng trực giác của hắn mách bảo rằng hắn nhất định sẽ gặp lại người thiếu niên này sớm thôi.

Nhưng hoàn cảnh như thế nào thì Kim Taehyung không thể biết được.

Nói lời từ biệt đã xong, cậu theo chân Jimin đến bãi đỗ xe. Sau khi cho hết hành lí vào ghế sau của xe, hai người cùng nhau ngồi ở hàng trước. Jungkook vốn ít khi trò chuyện nên đa phần đều là do Jimin mở lời trước.

"Em có muốn đi ăn không? Anh biết có một nơi làm thức ăn khá ngon"

"Nếu như anh muốn"

Cứ như vậy điểm đến tiếp theo của họ chính là một nhà hàng lớn ở trung tâm thành phố. Lúc này Jungkook cảm thấy hơi hối hận vì đã chấp nhận yêu cầu của anh trước đó. Nhìn thực khách ở đây ai ai cũng một thân ăn mặc sang trọng, nhìn lại bản thân mình chỉ độc một cái áo sơ mi trắng cùng quần dài đơn giản, đúng là không phù hợp với những nơi như vậy cho lắm.

"Mau vào thôi"

Jimin không để ý đến sự chần chừ của cậu, nhiệt tình kéo tay đối phương lên tầng một của nhà hàng lựa chỗ ngồi tận sát cửa sổ, cảnh tượng từ nơi này nhìn ra ngoài quả thật rất đẹp.

"Em thấy sao? Tuyệt chứ?"

"...rất đẹp"

Sự tự ti ban đầu về trang phục đang dần được cảnh đẹp thành phố kia chiếm lấy hết phần tâm trí. Có thể nói rất lâu rồi Jungkook mới được nhìn lại khung cảnh của thành phố về đêm như thế này, nhất là sau khi bị giam giữ ở bệnh viện trong một thời gian dài như vậy.

Thức ăn sau đó được nhanh chóng dọn lên, lần này Jimin chọn món mỳ ý, anh còn bảo rằng bản thân mình chưa từng được ăn món nào tuyệt vời hơn món này cả. Jungkook nhìn dĩa mỳ vàng óng trước mặt mặc dù hiện tại cậu vẫn không có cảm giác muốn ăn lắm nhưng nhìn phản ứng mong chờ của anh cậu vẫn là không nỡ làm đối phương thất vọng.

"Jungkook à...em nghĩ bản thân có thể tiếp tục sống một mình nữa chứ?"

Cậu hỏi đột ngột khiến cho hành động gắp thức ăn của cậu dừng lại. Trong một thoáng nào đó cậu vẫn là cảm thấy không ổn nhưng ngoài căn nhà đó ra thì cậu còn nơi nào để về nữa chứ?

"Tôi nghĩ sẽ không có chuyện gì đâu"

"Hay là em cứ dọn đến nhà tôi..."

"Không được!"

Lời chưa nói ra hết, Jimin đã bị phản ứng mạnh mẽ của cậu làm cho giật mình. Jungkook sau khi điềm tĩnh lại liền thấy hành động của mình có phần hơi thất thố nên liềm cúi gằm mặt nhỏ giọng.

"Tôi xin lỗi"

"...không có chuyện gì đâu. Đừng lo lắng, nếu em không thích thì anh sẽ không ép buộc"

Jimin cố gắng tỏ ra rằng mình vẫn ổn, đánh một cái cười nhẹ rồi tiếp tục phần ăn của mình nhưng Jungkook biết rằng mình đã làm anh thất vọng rồi. Nhưng đề nghị của anh...cậu thật sự không thể đáp ứng. Nhớ lại những lời ngày đó Seokjin nói với cậu ở bệnh viện, thân hình liền không tự chủ được mà run nhẹ.

"Thật ra...những việc này đều là do Park phu nhân làm. Hay nói cách khác, là mẫu thân của Park Jimin đã đứng sau tất cả mọi chuyện. Liệu sau khi biết điều này rồi em có còn muốn ở bên cạnh cậu ta?"

Có lẽ Jimin không biết điều này nên anh vẫn như cũ đối xử với cậu thật tốt nhưng cậu thì lại khác. Việc bản thân mình đeo bám với người đàn ông đã kết hôn đã là một việc làm đáng lên án, sẽ không có bất cứ một người mẫu thân nào chấp nhận việc đứa con của mình bị một tên nam nhân khác dụ dỗ. Những việc vừa rồi không khó để hiểu rằng chính là một lời cảnh cáo đối với cậu, nếu còn tiếp tục dây dưa, Jungkook không đảm bảo có thể giữ được cho mình cái mạng nhỏ này.

"Tôi...muốn vào nhà vệ sinh một chút"

Jungkook chỉ nói một lời rồi nhanh chóng rời khỏi chạy đến nhà vệ sinh. Có lẽ cậu nên rửa mặt để bản thân tỉnh táo vài phần.

Nhà vệ sinh ở đây rất rộng, ánh đèn vàng mờ ảo tạo nên một không gian u tịch. Jungkook tiến đến một chiếc bồn rửa tay dùng nước lạnh vỗ vào mặt mình để lấy lại một chút thanh tỉnh. Đến khi cậu ngước lên nhìn vào tấm gương trước mặt liền lập tức cứng đơ người, không biết từ lúc nào đã có một người khác đứng sau lưng mình.

Là Min Yoongi.

Hai người cứ như vậy đứng đối mắt nhau thông qua tấm kính. Jungkook cảm thấy bản thân mình đang dần trở nên lúng túng không biết phải làm gì. Có nên chào hỏi một tiếng hay là cứ xem nhau như người lạ mà lướt qua?

Trong lúc cậu còn đang phân vân với hai sự lựa chọn của mình, người đằng sau đã lên tiếng trước.

"Nghe nói em bị thương? Đã ổn chưa?"

"Tôi...tôi ổn"

Jungkook thật sự hận sự run rẩy của mình hiện tại. Cậu chỉ muốn ngay lúc này chạy thật nhanh ra khỏi cái nơi ngột ngạt này thôi.

"Em đến đây cùng với ai vậy?"

Yoongi sống cùng cậu đủ lâu để hiểu rằng Jeon Jungkook không phải là người sẽ sẵn sàng phung phí tiền bạc cho những nơi đắt tiền như thế này, với lại hắn biết hoàn cảnh hiện tại của cậu việc lo cho một bữa ăn một ngày đủ ba bữa đã là khó lắm rồi, nếu như vậy thì lí do chỉ có thể là...

"Tôi đến đây với Jimin"

Jungkook có thể rõ ràng thấy được sắc mặt hắn tối đi vài phần khi nghe đến cái tên đó đồng thời cậu cũng cảm nhận được tâm mình bỗng chùng xuống khi nghĩ rằng hắn đang tức giận vì nghĩ cậu đang đi chung với người đã kết hôn với mình.

"Jungkook...Jimin không phải là người đơn giản, em vẫn là nên cẩn trọng với cậu ta vẫn hơn"

Jungkook bất ngờ nhìn thẳng vào hắn. Nói như vậy...Yoongi là đang lo lắng cho cậu sao?

"Jungkook, sao em vẫn chưa..."

Tiếng mở cửa phòng vang lên, Jimin vốn thấy Jungkook đã lâu rồi vẫn chưa quay lại liền tự đích thân đi tìm cậu lại không nghĩ đến việc sững người lại khi nhìn thấy Yoongi đang đứng đối diện với Jungkook. Bàn tay anh giấu trong túi áo bất chợt siết chặt lại.

"Min Yoongi anh đang làm gì ở đây"

"Tôi đi dùng bữa ở đây, cậu Park đây có ý kiến gì sao?"

Thu lại bộ dáng ôn hòa vừa rồi khi đối diện với cậu. Ánh mắt hắn trở nên lạnh đi nhìn anh.

Jungkook đứng bên cạnh nghe giọng điệu của hai người nói với nhau có thể lờ mờ nhận ra mối quan hệ giữa họ không quá tốt đẹp. Chỉ là một chút thôi, Jungkook cảm thấy bản thân mình thật xấu xa khi một góc nào đó trong lòng của cậu...thỏa mãn?

"Vậy thì chúng tôi sẽ không làm phiền đến anh nữa, Jungkook, chúng ta đi thôi"

Jimin nhanh chóng nắm lấy tay cậu kéo đi trước ánh nhìn chằm chằm của hắn. Yoongi tức giận đấm mạnh vào bức tường trước mặt mặc kệ cơn đau nhói đang truyền đến. Xốc lại áo vest của mình, điều chỉnh lại thái độ, hắn điềm tĩnh quay lại chỗ ngồi của mình, ánh mắt không quên nhìn sang chiếc bàn ăn nào đó.

"Đã khiến Jung tổng đây chờ lâu rồi"

"Không sao đâu, chúng ta cũng nên bàn bạc tiếp về hợp đồng lần này chứ nhỉ"

Người kia hướng hắn thoải mái cười một cái rồi tập trung về tập hồ sơ mỏng nhưng có giá trị lớn trên bàn. Trong lúc bàn bạc, Jungkook cùng Jimin bên kia cũng đồng thời đứng dậy ra về, khi hai người đi lướt qua bàn của Yoongi, hắn có hơi dừng hành động kí tên của mình một chút mà nhìn lướt sang cậu, ánh mắt phức tạp.

Jung tổng ngồi ở phía đối diện nhận ra sự khác thường của hắn cũng theo tầm nhìn của đối phương mà chạm đến một thiếu niên nào đó.

Người này là ai mà lại khiến cho Min Yoongi đây dù đang kí một hợp đồng quan trọng cũng phải ngước nhìn?

End Chap 17

Chap 18: Một mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com