Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 58: Gặp mặt Chí Hoành

Chí Hoành nghe theo lời Thiên Tỉ nên cùng anh đi đến Bar. Anh để cậu ngồi ở phòng VIP chờ anh như bình thường lúc trước cậu hay đến đây.

Kiểm tra sổ sách như thường lệ xong thì anh mới tiến đến ngồi xuống bên cạnh Chí Hoành.

Hai người bắt đầu dính lấy nhau ôm hôn không rời. Được một lúc thì anh bế Chí Hoành vào phòng nghỉ riêng.

Thiên Tỉ nhìn xuống cửa sổ rồi nói:"Em thay quần áo rồi leo xuống đi. Có người đang ở dưới chờ em. Bây giờ là 5 giờ chiều. Em nhớ phải về trước 12h tối có biết không?"

Chí Hoành gật đầu, lập tức thay quần áo rồi trèo ra cửa sổ theo đúng như kế hoạch.

Đến nơi mà Vương Nguyên ở thì cũng đã gần 8 giờ tối. Cậu nhanh chóng vào gặp Vương Nguyên, phải tranh thủ từng giây từng phút mới kịp.

Hai người gặp nhau liền vui mừng ôm lấy nhau, cảm xúc vỡ òa nên ai cũng bật khóc.

Nhất Lân thấy vậy nói với Chí Hoành:"Đừng khóc nữa. Em chỉ có không đầy một tiếng ở lại đây thôi"

Chí Hoành nghe vậy nín khóc nhìn Vương Nguyên nói:"Cậu bình thường lại rồi. Mình vui quá"

Vương Nguyên nói:"Cậu yên tâm đi, mình ổn rồi. Mình hiện giờ không chỉ sống cho mình mà mình còn phải sống vì đứa bé trong bụng". Nói rồi theo quán tính đặt tay lên bụng mình. Từ ngày có sự hiện diện của đứa nhỏ thì cậu cứ đặt tay lên bụng mình rồi mỉm cười như thế. Đó phải chăng là cảm giác của máu mủ tình thâm.

Chí Hoành đắng đo hỏi:"Cậu thật sự muốn giữ lại nó sao?"

Vương Nguyên nói:"Nó là con mình. Cậu là người hiểu rõ nhất, mình khó khăn lắm mới có được nó mà"

Chí Hoành ngập ngừng nói:"Nhưng... Tuấn Khải..."

Cậu bình thản nói:"Mình đã nghĩ thông suốt rồi nên sẽ không trách anh ấy. Khi biết mình có con thì mình đã hạnh phúc đến phát khóc và anh ấy cũng sẽ như vậy. Anh ấy cũng mong chờ đứa bé của chính anh ấy biết chừng nào cho nên mình không còn oán giận nữa. Chỉ trách mình không đem lại cho anh ấy hạnh phúc trọn vẹn. Giờ anh ấy có được niềm hạnh phúc đó thì mình nên chúc phúc cho anh ấy"

Chí Hoành nghe cậu nói như vậy thì đau lòng thay cho cậu nhưng không biết phải khuyên cậu như thế nào nữa. Ai đúng ai sai giờ này dường như đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là cậu đã có thể bình thản đối mặt với cú sốc này.

Nhất Lân lúc này lên tiếng:"Chuyện Nguyên Nguyên ở đây không thể kéo dài thêm nữa. Người của Vương gia chắc chắn sẽ tìm ra nơi này nhanh chóng"

Chí Hoành nhìn cậu rồi hỏi:"Phải đó, Cậu định sẽ thế nào?"

Vương Nguyên nói:"Mình cũng đã suy nghĩ qua, mình muốn tìm một nơi nào đó hẻo lánh, ít người một chút. Khi đến đó mình sẽ tìm công việc phù hợp để làm. Đợi sinh con xong rồi sẽ tính tiếp".

Nhất Lân nghe sự định của cậu thì lập tức nói:"Không được. Em mang thai rất nguy hiểm, sao có thể ở một mình? Còn chuyện đi làm thì càng không thể được''

Chí Hoành nói:"Chuyện này mình cũng có nghĩ qua. Mình muốn cậu sang Mỹ sống vì bên đó người của Vương gia không nhiều. Với lại bên đó rộng lớn như vậy muốn tìm tung tích một người cũng không phải là dễ dàng. Bên đó có mẹ mình nên cậu sẽ không phải ở một mình"

Vương Nguyên lắc đầu nói:"Sao có thể làm phiền mẹ cậu như vậy được. Với lại ở nhà cậu thì Tuấn Khải sẽ tìm ra được"

Nhất Lân lúc này nói:"Bạn anh có một trang trại nhỏ ở khu ngoại thành bên đó. Nơi đó ít dân cư mà không khí lại thích hợp để em dưỡng thai, nó cũng không thuộc tài sản của Lưu gia nên em cứ yên tâm ở lại"

Chí Hoành nghe vậy thì nói:"Như vậy thì tốt quá rồi"

Vương Nguyên không muốn làm phiền người khác nhưng trong tình thế này thì cậu không thể tự ý quyết định. Cậu không thể để anh tìm được cậu, cậu cũng không thể không quan tâm tới sức khỏe của mình. Chuyện cậu mang thai thật sự là một việc hiểm nguy, nó giống như đang đặt một chân vào quỷ môn quan vậy. Nếu như cậu có chuyện gì thì đứa nhỏ biết phải làm sao? Nếu để con phải bơ vơ thì cậu thà cùng nó chết đi ngay lúc này. Ít ra con của cậu không phải trở thành cô nhi không nơi nương tựa.

Cuối cùng quyết định nói:"Làm phiền mọi người quá rồi. Em...thật sự cảm ơn mọi người..."

Nhất Lân thở dài nói:"Em cũng là người nhà của anh. Đứa bé cũng là cháu anh. À không... Anh còn muốn nhận nó là con nuôi"

Chí Hoành cũng chen vào nói:"Em cũng muốn nữa"

Vương Nguyên khẽ cười:"Nó còn chưa có ra đời. Hai người tranh giành cái gì?"

Nhất Lân nói:"Anh sẽ cho người làm hộ chiếu và lý lịch khác cho em. Em không thể dùng tên cũ của mình mà rời đi được"

Vương Nguyên nghe vậy thì gật đầu:"Cảm ơn anh"

Mọi người cùng nhau trò chuyện thêm một chút thì Chí Hoành nhìn đồng hồ rồi thở dài nói:"Mình phải về rồi. Nhớ liên lạc với mình nha".

Vương Nguyên tiễn Chí Hoành ra xe, hai người ôm nhau khóc thêm một trận mới chịu rời nhau ra.

Thiên Tỉ nhìn đồng hồ sắp 12 giờ thì đoán Chí Hoành chắn chắn sắp về tới, không do dự mở cửa phòng đi ra ngoài.

Quả nhiên không ngoài dự tính của anh, Hắc Long đang ngồi ở phòng VIP đợi sẵn từ khi nào.

Thiên Tỉ ngồi xuống hỏi:"Cậu đến khi nào?"

Hắc Long nói:"Cũng vừa tới. Chí Hoành đâu?"

Thiên Tỉ cười cười, rót một ly rượu uống cạn rồi nói:"Bị mình làm cho ngủ mê man rồi"

Hắc Long nghi ngờ nhưng chưa kịp hỏi tiếp thì Chí Hoành đã từ trong phòng nghỉ đi ra với vẻ mặt mệt mỏi, ngồi xuống cạnh Thiên Tỉ buông lời mắng:" Anh là sói đói lâu năm hay sao hả?"

Thiên Tỉ cười cười ôm lấy Chí Hoành rồi nói:"Chúng ta về nhà thôi. Về nhà sẽ cho em ngủ tiếp chịu không?'' sau đó lập tức ôm Chí Hoành rời đi.

Vương Tuấn Khải thấy Hắc Long về thì lạnh lùng hỏi:"Thế nào?"

Hắc Long trả lời:"Chí Hoành cả đêm ở quán bar cùng Thiên Tỉ không có ra ngoài thưa Lão đại"

Anh hỏi tiếp:"Bên phía Lưu gia?"

Hắc Long đáp:"Đã cài người vào Lưu gia. Bọn họ nói Lưu thiếu gia đi Mỹ chưa về. Trong nhà không có khách hay ai tới lưu trú cả".

Anh hỏi tiếp:"Những nơi khác thì sao?"

Hắc Long nói:"Các sân bay, ga tàu điện ngầm, du thuyền, nhà nghỉ, khách sạn đều không có thông tin của thiếu gia lưu lại"

Anh nghe vậy phất tay:"Lui đi. Tiếp tục tìm kiếm đến khi tìm được mới thôi"

Hắc Long cúi đầu "Dạ" rồi lui xuống.

Vương Tuấn Khải âm trầm trở về phòng, cảm giác trống trãi khi không có cậu bên cạnh khiến anh thấy cô đơn, lạnh lẽo đến tận trong xương tủy.

Anh nhìn khung ảnh cậu rồi nói:"Em về đi có được không? Đừng bỏ anh một mình có được không? Anh rất nhớ em, rất nhớ em. Anh xin em đó..." Sau đó ôm khung ảnh kia rồi cứ thế mà gặm nhắm nỗi đau.

Với một người quá kiên cường như Vương Tuấn Khải thì sẽ không thể hiện cảm xúc của bản thân ra bên ngoài, thậm chí sẽ không để người khác biến thành khuyết điểm của mình. Nhưng sự xuất hiện của Vương Nguyên đã khiến cho mọi thứ thay đổi, cậu cho anh biết thế nào là ấm áp từ việc được quan tâm và yêu thương, thế nào là niềm vui thật sự khi có người bên cạnh chia sẻ, đâu mới là hạnh phúc thật.

Vương Tuấn Khải đã từng nghĩ rằng nếu như trên thế gian này không có Vương Nguyên thì ông trời thật sự đã nợ anh rất nhiều. Anh nhất định trân trọng cậu như bảo vật. Ấy vậy mà...chính anh đã đánh mất cậu, đánh mất hạnh phúc của chính cuộc đời mình. Đó là kết cuộc của sự cô đơn hiện giờ, là thứ không ai muốn đón nhận nhưng nó thật sự đang hiện hữu...

*16-11-2017* Nhớ vote cho tui nha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com