Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 60: Đau hơn cả đau

Từ khi nhận được lá thư của Vương Nguyên thì Vương Tuấn Khải nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài, cũng không cho ai bước vào.

Anh ôm lá thư và vòng tay cậu để lại rồi cứ thế đau lòng từ ngày này qua ngày khác. Ngay cả nước mắt cũng sắp cạn khô không còn rơi được nữa. Hay đúng hơn là nỗi đau đã quá lớn khiến tâm can anh dường như đã chay sạn và bất đầu vô cảm.

Khắp nơi trong căn phòng đâu đâu cũng là hình ảnh của Vương Nguyên. Cậu mỉm cười vừa đàn vừa hát bên đàn dương cầm, cậu ngồi trên giường xem tivi miệng cứ cười khúc khít, cậu ngồi trên xích đu ngoài vườn đong đưa hai chân như một đứa trẻ, cậu vừa ăn dâu tây vừa đúc cho anh, cậu tự tay lau khô tóc cho anh, cậu thích thắt caravat cho anh, tối nào cậu cũng ôm chặt anh mới chịu ngủ, cậu hôn anh, cậu nói lời yêu anh,....nhưng hiện tại mọi thứ yên ắng và lạnh lẽo đến đáng sợ vì anh chỉ có một mình. Cậu bỏ đi rồi, cậu bỏ anh đi thật rồi, anh mất cậu thật rồi...

Vương Nguyên sau khi sang Mỹ thì tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều. Trang trại mà Lưu Nhất Lân sắp xếp cho cậu lưu trú vô cùng rộng lớn và rất yên tĩnh, mát mẻ.

Cậu ở trong một căn nhà nhỏ xinh xắn nằm phía đông của trong trang trại. Mỗi một ngày trôi qua đều rất yên bình. Có một vườn hoa nhỏ ở trước cửa nhà, xung quanh nhà còn có vài loại rau củ và cây ăn quả.

Vì là nam nhân mang thai nên cậu không có xuất hiện ở bên ngoài vì sợ người khác chú ý đến.

Lưu Nhất Lân rất chu đáo nên đã bố trí cả một phòng khám ngay tại nhà cho cậu với các thiết bị tiên tiến nhất để kiểm tra sức khỏe cho cậu thường xuyên. Anh cũng bố trí cho cậu một người giúp việc thân cận để chăm sóc cho cậu và cứ hai tuần anh lại bay sang  để trực tiếp khám thai cho cậu.

Vương Nguyên cảm thấy biết ơn vì điều đó, nếu không có anh và Chí Hoành giúp cậu ổn thỏa thì cậu cũng không biết mình hiện tại lưu lạc phương trời nào. Quả nhiên là khi một cánh cửa khác đóng lại thì sẽ có một cánh cửa khác mở ra, quan trọng là mình có vững tin để bước vào cánh cửa mới kia hay không mà thôi.

Tình hình của Vương Tuấn Khải thì hoàn toàn trái ngược lại với cậu. Tâm trạng lẫn sức khỏe của anh ngày càng suy sụp. Anh hiện tại đã biết như thế nào là có những thứ còn đau hơn cả đau. Một nỗi đau không có từ ngữ nào có thể hình dung hay diễn ta hết được. Nó đeo bám anh day dẳng cả ngày lẫn đêm khiến anh muốn chết không được mà sống cũng không xong.

Ngày nào anh cũng uống cho say khướt vì chỉ có như vậy anh mới không nghĩ tới cậu. Uống đến khi mất hết ý thức rồi cứ thế mệt mỏi ngủ say.

Mọi người có khuyên can hay an ủi gì anh cũng không quan tâm mà để hết bên ngoài tai. Có hôm uống nhiều đến nôn ra máu nhưng vẫn không chịu ngừng lại.

Thiên Tỉ thấy anh như vậy thì rất khó chịu, là bạn thân của nhau nên không thể thể im lặng mãi được. Quay sang nói Chí Hoành hãy qua xem sức khỏe của Vương Tuấn Khải thế nào.

Chí Hoành tất nhiên vẫn còn oán giận anh nhưng cũng không thể bỏ mặc nên đành qua xem tình hình một chút.

Thiên Tỉ cùng Chí Hoành vừa vào tới cửa thì đã thấy Vương Tuấn Khải cầm cả chai rượu mà uống cạn. Hắc Long và quản gia thì đứng bên cạnh vẻ mặt đầy lo lắng nhưng không ai dám lên tiếng.

Thiên Tỉ thấy vậy bước tới giật lấy chai rượu trên tay anh và nói:"Cậu uống đủ chưa? Cậu xem lại bộ dạng của cậu bây giờ đi"

Vương Tuấn Khải đứng lên giật lại chai rượu rồi tiếp tục uống mà không nói một câu nào. Anh muốn say, muốn uống thật say để không còn cảm thấy đau khổ nữa.

Thiên Tỉ thở dài, giật chai rượu ném xuống sàn vỡ tan tành thì anh quát:"Mang chai khác ra đây cho tôi".

Quản gia thấy vậy nói:"Cậu chủ. Cậu đừng uống nữa. Cậu nôn ra máu mà không chịu cho bác sĩ khám. Cậu cứ như vậy khiến mọi người lo lắng lắm"

Anh tức giận quát:"Tôi nói mang rượu ra đây. Ông có nghe thấy không hả? Ai mới là chủ trong cái nhà này hả?''.

Quản gia nghe vậy không dám cãi lời nên đành mang một chai rượu khác ra đưa cho anh.

Thiên Tỉ không còn cách nào khác nên cố ý khiêu khích để cảnh tỉnh anh:"Cậu xem bản thân của mình lúc này đi. Cậu nhu nhược như vậy nên Vương Nguyên rời bỏ cậu cũng không có gì lạ"

Anh nghe đến 2 chữ "Vương Nguyên" thì tim đau thắt lại, cười khổ nói:"Phải... Là mình nhu nhược nên em ấy bỏ rơi mình. Là mình vô dụng ngay cả người mình yêu cũng không giữ được. Mình đúng là một thằng đàn ông vô dụng". Nói rồi tiếp tục uống rượu.

Chí Hoành thấy vậy cũng đau lòng lên tiếng:"Anh như vậy cậu ấy sẽ đau lòng. Cậu ấy chọn cách ra đi là vì muốn anh được hạnh phúc".

Anh nghe xong câu nói kia thì cảm thấy bi thương tột cùng. Hạnh phúc là cái gì vậy? Cuối cùng là không kiềm được xúc cảm, một giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống:"Hạnh phúc? Hạnh phúc ở đâu? Em ấy đi rồi thì hạnh phúc cũng không còn nữa''.

Thiên Tỉ thở dài nói:"Là con đường cậu lựa chọn. Cậu phải chịu trách nhiệm với sai lầm của mình"

Đúng vậy. Sai lầm của anh nên anh phải chấp nhận. Anh không nói gì lại tiếp tục uống rồi ho sặc sụa sau đó lại lần nữa nôn ra máu.

Chí Hoành thấy vậy chạy lại nói:"Anh có thể bị xuất huyết bao tử rồi. Phải đến bệnh viện nếu không sẽ nguy hiểm". Nhưng anh vẫn im lặng mà uống tiếp, giờ phút này không có nỗi đau thể xác nào có thể dày vò được anh đâu.

Thiên Tỉ không chịu nổi nữa nên túm lấy cổ áo anh rồi đấm vào mặt anh một cái:"Cậu như vậy là muốn chết có phải hay không hả?"

Không ăn không ngủ mà chỉ uống rượu khiến cho sức khỏe của anh suy sụp hẳn, cú đấm kia của Thiên Tỉ không hề có sự nương tay nên nó khiến anh bị chao đảo nên ngã xuống sàn. Giờ khắc này chính là có cảm giác chán nản chính bản thân mình nên lớn tiếng nói:"Chết cũng tốt. Chết rồi sẽ không đau khổ như bây giờ nữa. Bây giờ mình sống không bằng chết cậu có biết hay không hả?"

Thiên Tỉ định lên tiếng khuyên can thì một giọng nói vọng vào:"Muốn chết thì cứ để cho nó chết".

Mọi người đều hướng mắt về phía giọng nói kia phát ra thì thấy Trịnh Hồng đang từ ngoài cửa đi vào. Sắt mặt thật sự rất khó coi. Ánh mắt sắc bén đang đặt trên người Vương Tuấn Khai_đứa con trai độc nhất vô nhị mà bà sinh ra mà giờ khắc này lại muốn chết trong khi bà vẫn còn sống sờ sờ như thế, cơn thịnh nộ này làm sao bà có thể nuốt trôi?

Bà nghe quản gia báo anh không ăn, không uống mà suốt ngày chìm trong men rượu. Ngay cả việc công ty cũng bỏ hết không quan tâm nên Bà mới lập tức quay về xem tình hình như thế nào. Không ngờ lại chứng kiến cái cảnh tượng tức đến chết người này đây.

Bà bước đến trước mặt anh, kéo anh đứng dậy rồi tát anh một cái và nói:"Cái tát này tôi tát cho người cha quá cố của anh".

Sau đó lại tát anh thêm một cái nữa và nói:"Còn cái tát này là của tôi vì đã không biết dạy anh. Tôi có lỗi với cha anh, có lỗi với tổ tiên nhà họ Vương".

Bà đánh xong càng thêm tức giận hơn nữa, lớn tiếng nói:"Vì một đứa con trai mà thành ra như vậy. Có xứng đáng hay không hả?".

Anh ngã quỵ xuống sàn rồi trả lời:"Xứng đáng. Em ấy là tất cả với con. Không có em ấy con không sống nổi''.

Bà nghe anh nói vậy càng thêm tức giận, bước đến kệ gỗ lấy con dao trên dĩa trái cây rồi ném xuống trước mặt anh:"Muốn chết đúng không? Vậy thì lập tức chết đi. Vương gia không có con cháu nhu nhược như anh".

Vương Tuấn Khải đã uống không ít nên chắc chắn cũng không còn tỉnh táo như thường ngày, cộng thêm tinh thần đang sa sút dữ dội nên không do dự cầm lấy con dao đâm thẳng vào ngực trái của mình thật mạnh làm máu bắn ra sàn nhà.

Mọi người ai cũng hoảng hốt trước hành động này của anh ngay cả Trịnh Hồng. Bà không ngờ anh thật sự muốn chết, bà chỉ muốn khiêu khích để cảnh tỉnh anh mà thôi. Thật không ngờ anh thật sự ra tay tổn hại thân thể mình.

Chí Hoành chạy lại xem xét vết thương thì lúc này anh đã bắt đầu mất dần ý thức, mơ màng gọi:"Nguyên... Nguyên..." rồi thế là bất tỉnh do kiệt sức lẫn mất máu quá nhiều.

Chí Hoành hoảng sợ hét:"Mang hộp sơ cứu lại đây. Phải cầm máu trước khi đi bệnh viện nếu không anh ấy sẽ chết mất".

Quản gia nhanh chóng mang hộp cứu thương ra để Chí Hoành nhanh chóng sơ cứu cho anh sau đó mọi người lập tức đưa anh đến bệnh viện.

Lúc này Vương Nguyên đang gọt táo thì sơ ý cắt vào ngón tay một cái làm máu nhỏ giọt chảy xuống sàn nhà, đột nhiên  cảm thấy tim mình đau thắt lại khiến cậu lo sợ vô cùng.

Đặt tay lên bụng mình rồi tự trấn an bản thân:"Sẽ không có chuyện gì đâu phải không con?". Nói rồi đặt tay lên ngực trái của mình, trái tim cậu đang đập rất loạn nhịp và không hiểu nguyên do. Cảm giác bất an cứ thế ập tới...

*22-11-2017*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com