Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 67: Về nước

Vương Nguyên và Bánh Bao vừa xuống máy bay thì nhìn thấy Chí Hoành và Thiên Tỉ đã ở đó đợi sẵn từ khi nào.

Chí Hoành ôm lấy cậu, vui mừng muốn khóc còn Thiên Tỉ thì bế Bánh Bao hôn lấy hôn để muốn xệ hái cái má của bé thì mới chịu ra xe đi về căn hộ mà Thiên Tỉ đã sắp đặt từ trước.

Vì Vương Nguyên chỉ nán lại trong một thời gian ngắn, không quá một tháng nên Chí Hoành không muốn cậu thuê người giúp việc, vẫn muốn tự tay chăm sóc cho Bánh Bao. Thế nên Thiên Tỉ đã chọn một căn hộ cao cấp nằm dưới chân núi cách Nguyệt Thự không quá xa để tiện cho việc đi lại.

Ngày hôm sau Vương Nguyên phải đến nơi sắp diễn ra buổi từ thiện để đánh giá tổng quan một chút nên giao Bánh Bao lại cho Chí Hoành trông coi.

Bánh Bao chơi quanh nhà được một lát thì bắt đầu buồn chán, bĩu môi nói:"Chúng ta đến nhà ba nuôi chơi có được hay không? Ở đây không có gì chơi cả, con buồn lắm"

Nói rồi bày ra bộ mặt vô cùng ủ rũ vừa đáng yêu vừa đáng thương nhìn Chí Hoành như khẩn cầu.

Chí Hoành nhìn đồng hồ đã hơn 9h, trong lòng dự đoán chắc chắn rằng Vương Tuấn Khải đã đi làm không có ở nhà nên gật đầu đồng ý.

Bánh Bao thích thú khi tới Vương gia, nơi này giống như một tòa lâu đài tráng lệ, rất thích hợp để chơi trốn tìm nên bắt buộc Chí Hoành phải đi tìm, còn bé thì sẽ là người ẩn nấp mới chịu.

Chí Hoành vừa xoay lưng nhắm mắt lại thì Bánh Bao lập tức chạy một mạch ra khỏi nhà, nhắm về hướng vườn hoa mà tiến tới.

Vương Tuấn Khải vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy trong Nguyệt Thự xuất hiện một đứa bé nên vô cùng ngạc nhiên, chân mày nhíu lại nhìn chằm chằm mục tiêu.

Anh bước tới gần thì nhìn thấy đó là một cậu bé trắng trẻo mập mạp, mặc chiếc áo thun trắng kết hợp với chiếc yếm jeans dài tới gối, đang ngồi phịch trên bãi cỏ không khác gì một con gấu trúc, bộ dạng vô cùng đáng yêu khiến khóe môi anh bất giác cong lên, lộ ra ý cười.

Định bước tới đỡ đứa nhỏ kia đứng dậy thì Chí Hoành từ xa chạy tới, thở hổn hển ngồi xuống cạnh đứa bé và hỏi:"Bánh Bao... Con có sao không?"

Bánh Bao lập tức ngồi dậy đưa tay phủi phủi cái mông của mình mấy cái rồi lắc đầu nói:"Con không sao?"

Vương Tuấn Khải lúc này mới lên tiếng hỏi:"Đứa bé này sao lại ở đây?"

Chí Hoành nhìn anh, cảm giác lúng túng khó mà che giấu, ngập ngừng đáp:"Là...là...con... nuôi của em"

Anh nhíu mày khi nghe câu trả lời kia, con nuôi? Từ khi nào lại có con nuôi? Sao anh không hay biết trong Nguyệt thự có thêm người?

Còn chưa kịp hỏi cho rõ ràng thì Bánh Bao đã bước tới ôm lấy chân anh, nũng nịu nói:"Baba... bế"

Anh cúi xuống nhìn bé vì vừa rồi có phải đã nghe lầm hay không? Khó hiểu:"Hửm?"

Bánh Bao lay lay chân anh tiếp tục làm nũng:"Baba... Bánh Bao muốn Baba bế con"

Chí Hoành nghe mấy lời này thì sợ tới mồ hôi đầy trán, nhíu mày nói:"Bánh Bao... con...mau qua đây"

Anh không để ý tới thái độ bất đồng của Chí Hoành, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này thoạt nhìn rất thuận mắt, dang đôi tay bế bé lên rồi nghiêm mặt nói lý lẽ:"Không thể tùy tiện gọi người khác là Baba"

Bánh Bao hài lòng khi anh rất hợp tác, nhẹ hôn lên má anh một cái phát ra tiếng rồi nói:"Baba là Baba của con mà, con không có tùy tiện gọi"

Nhìn gương mặt đang tỏ ra thích thú khi được người khác bế của đứa nhỏ thì không hiểu vì sao anh lại chợt nhớ tới Vương Nguyên, gương mặt này quả thật rất giống cậu, nhất là đôi mắt ấy, rất sáng, sáng như có ánh sao trong đó vậy.

Nhìn thêm một lúc thì không hiểu sao lại khẽ hôn lên má Bánh Bao một cái:"Con thật đáng yêu"

Bánh Bao cười hì hì rồi nói:"Ai cũng nói như vậy"

Chí Hoành đang chết lặng vì không biết nên làm gì thì Phương quản gia bước đến nói:"Cậu chủ. Xe đã chuẩn bị xong"

Anh thả bé xuống và nói:"Chú phải đi rồi. Tạm biệt"

Bánh Bao không hài lòng, nhíu mày nói:"Baba không hôn tạm biệt sao?"

Anh khẽ nhíu mày ngồi xuống nhìn đứa nhỏ đang bĩu môi hờn dỗi kia, rất muốn nói tại sao phải hôn tạm biệt thì cái bộ dạng này lại khiến anh trầm ngâm vài giây, cuối cùng nói:"Con thật làm ta nhớ tới một người"

Bánh Bao mỉm cười:"Là Daddy của con đúng không? Ai cũng nói con đáng yêu giống Daddy"

Anh hơi mỉm cười vì đứa nhỏ này thật sự thơ ngây quá rồi, anh có biết Daddy của bé là ai đâu mà nhớ chứ? Với lại người anh nhớ chỉ có mỗi Vương Nguyên, ngoài ra không có một ai khác.

Nhìn thấy anh thẩn thờ thì Bánh Bao dang cánh tay mập mạp của mình ôm lấy cổ anh:"Baba, hôn tạm biệt Bánh Bao đi"

Lại một lần nữa anh lộ ra ý cười trên môi, gật đầu:"Được... được". Nói rồi hôn lên má bé một cái. Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ thôi mà, không cần phải chấp nhất mấy chuyện nhỏ nhặt này.

Bé hài lòng rồi cũng hôn má anh một cái thật kêu, mỉm cười lộ rõ sự đắc ý.

Anh đứng dậy rời đi thì bé vừa vẫy tay vừa nói:"Tạm biệt Baba"

Chí Hoành thấy anh vừa đi khỏi thì lập tức bế Bánh Bao lên rồi chạy một mạch về nhà sau đó thở hổn hển. Hoàn cảnh vừa rồi thật là dọa chết người. Cũng may Vương Tuấn Khải không nghi ngờ gì, nếu không nhất định sẽ xảy ra chuyện long trời lở đất.

Vương Tuấn Khải lên xe bất giác mỉm cười khi nhớ tới đứa nhỏ có bộ dáng giống gấu trúc vừa gọi anh là Baba.

Đột nhiên nhớ ra anh cũng có một đứa con trai nhưng lại chưa bao giờ được nghe hai chữ " baba" thốt ra từ miệng nó.

Nghĩ tới lại có chút phiền muộn vì sức khỏe của Vương Phong ngày càng yếu, tháng nào cũng phải tới bệnh viện để lọc máu ít nhất một lần. Tâm trạng của đứa nhỏ này cũng không tốt vì đã hơn 3 tuổi mà vẫn không chịu nói một câu gì.

Bác sĩ nói Vương Phong không có vấn đề gì về thanh quản, không chịu nói chuyện là do vấn đề tâm lý chứ không liên quan tới bệnh lý.

Anh cũng muốn làm tròn trách nhiệm của một người cha nên đã tìm bác sĩ tâm lý giỏi nhất về điều trị cho con mình. Nhưng mấy năm trôi qua mà vẫn không có chuyển biến gì gọi là khách quan. Đứa nhỏ vẫn im lặng chẳng khác nào bị câm bẩm sinh.

Vương Nguyên đang lay hoay xem hội trường buổi từ thiện thì trợ lý nói đại diện đơn vị tổ chức đã đến nên cậu nhanh chóng đến phòng họp và điều mà cậu không ngờ tới chính là sẽ gặp lại Vương Tuấn Khải ngay ở nơi đây.

Hai người cứ nhìn nhau hồi lâu mà không ai lên tiếng, cảm giác mọi thứ như ngừng động...

Trợ lý của cậu thấy bầu không khí có vẻ không hợp lý nên bước đến nói nhỏ vào tai cậu:"Cậu làm sao vậy?''

Lúc này Vương Nguyên mới hoàn hồn trở lại, mặc dù biết trước là phải đối mặt nhau nhưng sớm như vậy thì thật sự là quá bất ngờ rồi.

Nhẹ nhàng thở ra rời đưa tay về phía anh và lịch sự nói:"Vương Tổng...Xin chào!"

Thư ký của anh thấy anh không có bất kì phản ứng trước lời chào hỏi của phía đối tác thì cũng bạo gan lên tiếng trước:"Chủ tịch....Đây là cậu Roy Wang. Là người chịu trách nhiệm cho toàn bộ hoạt động từ thiện lần này"

Lúc này anh mới phản xạ lại đưa tay ra bắt lấy bàn tay cậu và nói:"Xin chào..."

Lời đã dứt từ lâu nhưng anh vẫn cứ nắm lấy bàn tay cậu không chịu buông mà cậu thì cũng không thể bất lịch sự tới mức dùng lực thu tay mình về nên bắt đầu khó xử nhìn người đang đứng cạnh anh.

Đối phương nhanh trí, nhẹ giọng thay lời nhắc nhở:"Chủ tịch...Chủ tịch..." thì anh mới buông tay cậu ra.

Ngay sau đó mọi người nhanh chóng ngồi vào bàn để bắt đầu cuộc họp. Tất nhiên là Vương Nguyên rất mạch lạc nêu ra ý tưởng thiết kế của mình cho mọi người hiểu rõ. Tất cả đều chăm chú lắng nghe chỉ riêng có Vương Tuấn Khải là chăm chú nhìn cậu và một chữ cũng không hề nghe thấy.

Cho tới khi Vương Nguyên đã trình bày xong hồi lâu mà anh vẫn không có động thái gì ngoài nhìn cậu chằm chằm khiến cậu thật sự xấu hổ và khó xử. Cảm giác này khiến cho người dù chuyên nghiệp tới mấy cũng phải lúng túng vài phần.

Thư ký của anh thấy vậy thì không biết phải làm gì, hôm nay anh có vấn đề gì không biết, nhẹ giọng nói:"Chủ tịch....không biết có chổ nào không hài lòng hay không?"

Anh vẫn không rời mắt khỏi cậu và nói:"Cứ theo ý của cậu ấy. Mọi chuyện để cậu ấy toàn quyền. Quyết định của cậu ấy cũng là quyết định của tôi"

Vương nguyên âm thầm thở phào nhẹ nhỏm vì mình sắp thoát khỏi bầu không khí quái dị này rồi. Nào ngờ vừa ra tới cửa thì đã bị cánh tay mạnh mẽ kéo quay trở lại.

Cậu chưa kịp phản ứng thì anh đã dùng chân đá cánh cửa đóng lại rồi giữ chặt eo cậu và hôn lên môi cậu.

Vương Nguyên chóng tay lên ngực amh cố đẩy anh ra nhưng cậu càng đẩy anh càng siết chặt hơn khiến cậu không thể nào nhúc nhích.

Anh mút cánh môi cậu thật lâu nhưng cậu không hề đáp lại nên nhíu mày cắn nhẹ buộc cậu phải hé môi " A...".

Ngay lập tức chiếc lưỡi cương ngạnh lập tiến vào làm loạn khắp nơi trong khoang miệng cậu rồi bắt đầu trêu chọc lưỡi cậu nhưng cậu vẫn không có đáp lại anh.

Vương Nguyên nhíu mày không muốn để bản thân bị anh tùy tiện khi dễ như vậy nên liên tục đánh vào lưng anh để phản kháng. Nhưng anh vẫn tiếp tục cưỡng hôn, dày vò cánh môi anh đào khiến cậu phát đau.

Cảm giác người trong lòng sắp bị anh làm cho tắt thở thì mới chịu buông tha đôi môi cậu rồi nhìn chằm chằm vào cánh môi vừa bị anh dày xéo đến sưng đỏ kia.

Vương Nguyên không thở được nên mặt đỏ tới mang tai, đầu óc cũng bị choáng váng, toàn thân cũng theo đó mà mềm nhũn.

Anh ôm cậu vào lòng, thì thầm nói:"Bảo bối... Em thật sự về rồi...thật sự quay về rồi..."

Vương Nguyên lúc này một chút sức lực cũng không có chứ nói gì là phản kháng chỉ biết không ngừng hít thở để lấy lại hô hấp, để mặc cho anh ôm lấy.

Một lúc sau cậu mới có thể đẩy anh ra, nhàn nhạt nói:"Vương tổng... Anh nên tự trọng một chút. Anh đang mạo phạm tôi. Anh có biết không?"

Vương Tuấn Khải ngỡ ngàng nhìn cậu:" Anh mạo phạm em? Bảo bối... Chúng ta..."

Cậu cắt ngang lời anh nói:"Vương tổng. Gọi tôi là Vương Nguyên hay Roy Wang đều được. Chuyện trước đây đã là quá khứ và tôi không muốn nhắc tới nữa. Tôi đến đây là vì công việc, mong anh hiểu cho"

Nói xong cậu liền quay lưng rời đi để lại một mình anh đứng đó thẩn thờ. Cậu không muốn nhớ lại chuyện trước đây? Cậu muốn xem nhau như người xa lạ? Cậu quên anh rồi sao? Cậu không còn yêu anh nữa sao? Hàng loạt câu hỏi như thế cứ không ngừng đặt ra trong đầu Vương Tuấn Khải. Anh tuyệt đối không tiếp thu được loại cảm giác này.

Vương Nguyên nhanh chân bước vào thang máy, đặt tay lên trái tim đang đập thình thịch thình thịch không ngừng của mình như trấn an bản thân. Hành động vừa rồi của anh khiến cậu không khó chịu như kiểu bày xích mà là một kiểu không muốn tiếp nhận vì một nguyên nhân khác

Anh vì sao lại hành động như vậy? Anh chẳng phải đã có gia đình của riêng mình rồi hay sao? Sao anh lại...Cậu thật sự không hiểu được anh đang nghĩ cái gì.

Vương Nguyên không muốn nghĩ nhiều nữa nên nhanh chóng đón taxi ra về. Hiện tại cậu đã có Bánh Bao và cậu không muốn xen vào chuyện của gia đình anh.

Sau khi hoàn thành công việc cậu sẽ cùng Bánh Bao trở về Mỹ và sống một cuộc sống bình yên như trước đây.

*10-12-2017*

Anh Đại à! Chiếc nhẫn anh đeo nằm trong BST nhẫn cưới đấy. Anh có biết hay không vậy?

Dù là nhẫn thường thì khi anh đeo ngón đấy có nghĩa anh là " hoa đã có chủ" rồi. Anh có biết không?

Anh 18 nên anh manh động quá rùi. Hihihi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com