Chap 68:Theo đuổi
Vương Nguyên về nhà thấy Bánh Bao đang xem tivi cùng Chí Hoành thì bước đến hôn trán bé một cái rồi hỏi:"Bánh Bao ở nhà chơi có vui không?"
Bánh Bao liếc mắt nhìn Chí Hoành một cái rồi bĩu môi:"Không vui chút nào"
Chí Hoành cười hì hì nói:"Không có chuyện gì đâu. Chỉ là chưa quen nhà mới ấy mà. Cậu đi tắm đi rồi xuống ăn cơm''
Vương Nguyên vừa đi khỏi thì Chí Hoành nói nhỏ vào tai Bánh Bao rằng:"Con không được nói chuyện đã gặp chú lúc sáng nay cho Daddy nghe có biết hay không hả?"
Bánh Bao nhíu mày nhìn Chí Hoành rồi hét lên:"Là Baba của con. Không phải chú"
Chí Hoành bị thanh âm bất mãn kia làm hết cả hồn, vội vàng dùng tay bịt miệng bé lại:"Tiểu tổ tông của tôi ơi! Con nhỏ tiếng một chút đi. Là Baba của con được chưa. Con mà nói ra thì Daddy con sẽ giết ta mất. Hơn nữa cũng sẽ không cho chúng ta ra ngoài đi chơi nữa có biết chưa?"
Bánh Bao nghe xong thì gật gật đầu đồng ý, lúc này Chí Hoành mới thở phào nhẹ nhỏm rồi buông tay ra khỏi miệng bé. Đợi Vương Nguyên tắm xong thì cả 3 người cùng nhau ăn tối.
Vương Tuấn Khải về nhà không có tâm trạng ăn cơm nên lên phòng đóng cửa lại, anh nhớ Vương Nguyên...
Bảo bối tâm can của anh đã quay về, còn xuất hiện ở ngay trước mắt anh nhưng anh không thể chạm vào. Cậu còn nói anh nên tự trọng không được mạo phạm tới cậu. Cậu tỏ ra xa lạ và giữ khoảng cách với anh như một người dưng vừa quen biết.
Anh phải làm sao thì cậu mới chịu tha thứ và về lại bên anh đây? Anh phải làm sao đây? Phải làm sao...
Buổi tối Vương Nguyên cho Bánh Bao ngủ xong thì ngồi xuống nói chuyện cùng Chí Hoành ngay tại phòng khách
Cậu nhàn nhạt nói:"Hôm nay mình đã gặp Vương Tuấn Khải"
Chí Hoành ngạc nhiên tới há hốc mồm:"Anh ấy phát hiện ra tung tích của cậu rồi sao?"
Cậu lắc đầu:"Không phải, anh ấy là nhà tài trợ và cũng là người sáng lập quỹ từ thiện mà mình đang phụ trách"
Chí Hoành hỏi tiếp:"Anh ấy có nói gì với cậu không?"
Cậu thở dài:"Anh ấy cưỡng hôn mình nhưng mình đã nói rõ ràng với anh ấy rồi. Hy vọng anh ấy sẽ hiểu cho mình và sẽ tự trọng khi gặp vào lần sau"
Chí Hoành mím môi:"Chuyện này...mình không dám chắc"
Cậu khó hiểu:"Cậu nói vậy là sao? Anh ấy đã có gia đình rồi, tại sao vẫn hành động như vậy với mình chứ?"
Chí Hoành im lặng vài giây rồi đáp"Thật ra...anh ấy và Hồ Điệp không có tái hợp..."
Cậu hơi ngạc nhiên khi nghe thấy điều này:"Hả?"
Chí Hoành gật đầu nói:"Là thật, nhiều lần mình muốn nói với cậu nhưng cậu không muốn nghe nên...mình không thể nói"
Thấy cậu im lặng thì Chí Hoành nói tiếp:"Anh ấy chỉ chu cấp cho mẹ con cô ta thôi. Họ không có ở cùng một chổ. Mỗi tháng Tuấn Khải sẽ tới thăm đứa nhỏ kia một hai lần gì đó. Mình cũng không quan tâm cho lắm"
Cậu hoài nghi hỏi:"Sao lại như vậy? Tại sao hai người họ lại không sống chung, con cái cũng đã có với nhau rồi mà"
Chí Hoành đáp:"Chuyện này mình không rõ lắm nhưng nghe mẹ mình kể lại thì bác Vương không có chấp nhận Hồ Điệp mà chỉ thừa nhận đứa nhỏ kia là người của Vương gia mà thôi"
Vương Nguyên gật đầu hiểu rõ:"Thì ra là như vậy, điều kiện làm dâu của Vương gia thật sự rất cao nên anh ấy vẫn chưa tìm được đối tượng nào xứng đáng phải không?"
Chí Hoành đắng đo một lúc thì cũng nói:"Mình nghĩ anh ấy chưa quên được cậu nên..."
Vương Nguyên bình thản đáp:"Dù sao thì mình và anh ấy cũng không thể cùng một chổ. Tụi mình không có tương lai đâu. Nhà họ Vương sẽ không bao giờ chấp nhận mình nên từ lâu mình đã không còn hi vọng nữa rồi. Sau khi xong công việc mình sẽ quay về lại Mỹ rồi cùng Bánh Bao sống cuộc sống bình thường như trước đây. Không muốn can dự gì tới Vương gia nữa. Mình thật sự sợ đêm dài lắm mộng"
Thấy Chí Hoành im lặng thì cậu nói:"Cậu về nghĩ ngơi đi, hôm nay trông chừng Bánh Bao cả ngày chắc cũng mệt mỏi lắm rồi phải không?"
Chí Hoành mỉm cười nói:"Hiếu động một chút mới tốt, thôi mình về nha. Cậu cũng ngủ sớm đi"
Vương Nguyện gật đầu tiễn bạn mình ra cửa:"Tạm biệt... Mai gặp lại"
Buổi sáng Vương Nguyên phải đợi Chí Hoành đến ở cùng với Bánh Bao thì cậu mới an tâm đón taxi tới chổ làm.
Vừa tới nơi thì trợ lý đưa cho cậu một bó hoa hồng đỏ thật to, hết thảy có 999 bông hoa:"Hoa của cậu. Mình đã ký nhận giùm cậu rồi"
Vương Nguyên ngơ ngác nhưng vẫn nhận lấy bó hoa rồi ôm thẳng vào phòng làm việc để tránh mọi người bàn tán này nọ.
Đặt bó hoa xuống bàn thở dài:"Là ai bày ra trò này vậy không biết"
Bỗng điện thoại cậu reo lên, nhìn thấy số máy của anh thì cậu nhất định không bắt máy. Số điện thoại này tuy không nằm trong danh bạ nhưng nó lại khắc sâu trong tiềm thức, có muốn quên cũng khó mà quên đi được.
Một lúc sau điện thoại lại reo lên nhưng là 1 số lạ nên cậu quyết định nghe máy, anh chắc chắn sẽ không bày ra mấy trò ấu trĩ như vậy đâu:
Nhẹ giọng:"Xin chào. Tôi là Vương Nguyên"
Phía bên kia là một giọng nói trầm ấm quen thuộc:"Bảo bối...Là anh"
Cậu nhíu mày:"Anh...sao lại có số điện thoại của tôi?"
Anh nhàn nhạt đáp:"Em đã quên mất anh là ai?"
Vương Nguyên im lặng, với thế lực của anh thì chuyện này quả thật dễ như trở bàn tay. Nghiêm nghị hỏi:"Xin hỏi Vương tổng gọi tới là có chuyện gì?"
Anh chân thành đáp:"Anh nhớ em..."
Cậu lại lần nữa nhíu này, lạnh giọng:"Có chuyện gì xin Vương tổng vào thẳng vấn đề. Tôi đang bận"
Anh vẫn lập lại câu nói cũ:"Anh nhớ em..."
Cậu mím chặt môi rồi đáp:"Vương tổng, nếu không có chuyện gì tôi tắt máy đây"
Anh vẫn cứ lặp lại câu nói kia:"Anh nhớ em..."
Cậu khó chịu khi anh cứ công tư bất phân như thế, lớn tiếng nói:"Anh...đừng có quá đáng"
Anh vẫn kiên định nói duy nhất câu nói kia:"Anh nhớ em..."
Không nghe thấy cậu đáp trả thì anh lại một lần nữa chân thành nói:"Anh nhớ em..."
Vương Nguyên khó chịu vì có cảm giác rõ ràng là anh đang trêu chọc cậu nên lập tức tắt điện thoại rồi khóa máy. Anh rốt cuộc muốn làm cái gì vậy? Thật là...ấu trĩ.
Tan làm, cậu đứng dậy định ra về thì nhìn thấy bó hoa. Dù không biết của ai tặng nhưng dù sao cậu cũng rất thích hoa nên quyết định ôm bó hoa bước ra về.
Vừa xuống tới cổng thì đã thấy Vương Tuấn Khải mở sẵn cửa xe đứng đợi từ khi nào nên cố ý bước tránh qua một bên để vẫy tay đón taxi.
Anh thấy cậu không thèm để ý tới mình thì bước tới kéo cánh tay cậu, ấn cậu ngồi vào xe rồi lập tức đóng cửa.
Cậu nhíu mày hỏi:"Xin hỏi Vương tổng. Anh hành động đường đột như vậy là ý gì đây?"
Anh vừa lái xe vừa nói:"Đón em"
Vương Nguyên thở dài:"Tôi muốn xuống xe, tôi phải về nhà"
Anh thản nhiên nói:"Anh đưa em về"
Cậu dứt khoác lắc đầu:"Không cần"
Anh bất chấp nói:"Nhưng anh cần" rồi khởi động xe.
Vương Nguyên biết không thể nói lý với anh nên cứ thế hậm hực ngồi yên không thèm nói bất kì một câu nào.
Xe dừng lại trước cổng nhà mình thì Cậu quay sang nhìn anh:"Sao anh biết tôi ở đây?"
Anh nhàn nhạt nói:"Em nghĩ anh là ai?"
Cậu nhíu mày rồi vội vàng mở cửa bước xuống xe, cảm giác bị người khác quản lý đời sống riêng tư khiến cậu cảm thấy có chút bất mãn.
Cùng lúc đó anh cũng mở cửa xe bước xuống rồi tiến đến ôm chặt lấy cậu, lưng Vương Nguyên cứ thế bị áp vào cửq kính, bó hoa trên tay cũng bị hành động này làm cho rơi xuống đất.
Anh thì thầm vào tai cậu:"Anh nhớ em...rất nhớ em" khiến trái tim Vương Nguyên cứ thế bỗng đập loạn nhịp, cảm giác lạnh từ sống lưng nhưng vành tai mẫn cảm đã đỏ bừng.
Vội vàng đẩy anh ra nhưng anh lại dùng lực khiến cậu cứ thế bị vây ở giữa lồng ngực anh. Còn chưa kịp lên tiếng phản kháng thì anh đã cúi xuống hôn lên môi cậu.
Lần này anh không cưỡng hôn cậu một cách cuồng dã mà chỉ nhẹ nhàng khẽ hôn lên cánh môi, sau đó nhìn cậu rồi chân thành nói:"Anh yêu em...Rất yêu em..."
Vương Nguyên không nói gì nhưng liền quay mặt sang chổ khác, cậu không muốn nhìn anh cũng không biết phải đối diện với tình huống khó xử này như thế nào. Cũng không cho phép con tim mình yếu đuối chạy theo một tình yêu mà cậu biết trước rằng nó sẽ không bao giờ có kết thúc tốt đẹp.
Nhìn thấy thái độ hững hờ cùng lạnh nhạt của cậu dành cho mình thì anh cảm thấy bản thân dường như bất lực, để cậu đứng thẳng lưng rồi nhặt bó hoa lên, nhẹ nhàng đặt vào tay cậu và nói:"Cảm ơn em đã thích hoa anh tặng. Ngủ ngon". Nói rồi hôn lên trán cậu một cái.
Cậu không trả lời anh mà chỉ nhanh chóng cất bước đi vào nhà, có lẽ sự trốn tránh này chính là giải pháp đúng đắn nhất ngay lúc này.
Nhìn thấy cậu vào nhà an toàn nhưng anh vẫn đứng yên tại chổ hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ phải mới lái xe rời đi. Cánh cửa đang đóng chặt kia không biết đến khi nào mới có thể mở rộng chào đón anh đây?
Bánh Bao từ trên ban công đã nhìn thấy cậu về, mừng rỡ chạy ra mở cửa, kinh hô một tiếng trước bó hoa rực rỡ kia rồi nói:"Hoa hồng... Thật nhiều quá... 1 bông...2 bông...3 bông...ôi nhiều bông quá...''
Chí Hoành thấy bộ đáng hai mắt sáng rỡ của mèo con khi bắt được cá của Bánh Bao thì bật cười:"Có người muốn tán tỉnh Daddy của Bánh Bao đó nha"
Bánh Bao nghe vậy không nói gì, chỉ cười cười rồi ôm bó hoa chạy thẳng vào nhà trong. Thật ra lúc nãy trên lầu bé đã thấy Baba đưa Daddy về rồi.
Cậu vừa ngồi xuống sofa thì Chí Hoành lên tiếng hỏi:"Là anh Tuấn Khải?"
Cậu gật đầu:"Phải"
Chí Hoành hỏi:"Anh ấy muốn cùng cậu quay lại?"
Cậu ngã lưng ra ghế, khép hờ mi tâm rồi nhàn nhạt đáp:"Mình thật sự mệt mỏi..."
Chí Hoành thấy vậy thì khuyên nhủ chân thành:"Cậu không cần phải như vậy, cứ nghe theo lời của trái tim mình đi"
Vương Nguyên ngồi thẳng lưng và nói:"Nhưng...mình không thể sống ích kỷ như vậy. Mình không muốn anh ấy vì mình mà mang tiếng bất hiếu đâu. Chỉ cần cho anh ấy thêm thời gian thì anh ấy sẽ quên được thôi. Vương Tuấn Khải là người rất có bãn lĩnh, anh ấy nhất định có thể buông bỏ"
Chí Hoành nghe xong thì nói:"Thật ra lúc cậu đi anh ấy rất đau khổ. Anh ấy..."
Vương Nguyên xua tay cắt ngang lời bạn mình:"Được rồi... Mình không muốn nghe nữa, mình thật sự là mệt quá..."
Chí Hoành có thể nhìn thấy vẻ mệt mỏi hiện diện rõ ràng trên khuôn mặt cậu, định nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng vẫn là nói:"Thôi được rồi, cùng nhau ăn cơm thôi. Bánh Bao chờ cậu về mới chịu ăn tối đó"
Cậu gật đầu đứng dậy:"Mình đi tắm trước đã"
Chí Hoành nhìn theo bóng lưng Vương Nguyên thì khẽ thở dài. Bản thân rất muốn nói cho cậu nghe chuyện Vương Tuấn Khải phải trải qua một thời gian dài sống trong đau khổ như thế nào. Ngay cả mạng sống của anh anh cũng không cần nữa. Nhưng lần nào muốn mở lời thì cậu liền từ chối không muốn nghe. Tại sao hai người yêu nhau mà cả hai cứ phải sống trong đau khổ như vậy? Thật khiến người ngoài nhìn thấy cũng đau lòng.
*23-12-2017*
Nhớ vote cho Au nếu thấy hay nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com