Chương 115: Cậu chỉ cho mình thời gian 1 tháng
Cho đến giờ khắc này Vương Nguyên mới cảm thấy mục đích hôm nay mẹ Vương tới tìm cậu không phải bình thường , cậu dạ dạ nói: "Cho nên, hôm nay viện trưởng tới tìm con là hy vọng con. . . . ."
Vương Thanh ôm Bảo Nhi đi vào đại sảnh biệt thự đột nhiên chen giữa cuộc nói chuyện của bọn họ: "Mẹ tôi hi vọng cậu có thể rời khỏi Tuấn Khải!"
Lập tức, thân thể Vương Nguyên hơi chấn động một cái.
Viện trưởng đúng lúc đứng dậy nhận lấy Bảo Nhi từ trong ngực Vương Thanh, sau đó nói với Vương Thanh: "Thanh Nhi,con nói với cậu ấy đi. . . . ."
Vương Thanh nhẹ nhàng gật gật đầu, thuận theo đi về phía Vương Nguyên.
Viện trưởng điềm đạm nói với Bảo Nhi: "Cháu gái ngoan, chúng ta đi, bà nội dẫn con đi vườn hoa chơi. . . . . ."
Sau khi bên trong không gian lại khôi phục yên tĩnh , Vương Thanh bình tĩnh nhìn Vương Nguyên: "Vương Nguyên, cậu thực sự làm cho tôi rất bội phục ! !"
Vương Nguyên không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Vương Thanh, u mê đáp một tiếng: "Dạ?"
Vương Thanh đột nhiên lạnh giọng bật cười: "Mẹ tôi đã đi rồi, cậu có thể không cần giả bộ biết điều. . . . . . Hai năm trước tôi đã hiểu rõ về cậu , hiện tại chúng ta trực tiếp mở rộng đề tài đi!"
Vương Nguyên khẽ lắc đầu một cái , không hiểu thái độ nói chuyện của Vương Thanh tại sao lại đột nhiên lạnh xuống.
Vương Thanh nhìn bộ dáng Vương Nguyên lờ mờ vô tội, không khỏi giễu cợt: "Cậu còn giả vờ ? Chẳng lẽ nhất định muốn tôi vạch mặt cậu nói chuyện ?"
Vương Nguyên nhìn khuôn mặt Vương Nguyên khinh bỉ , không rõ chân tướng thốt ra: " Vương Thanh , tôi không hiểu ý tứ giờ phút này của cô . . . . . ." Vương Thanh là chị gái của Vương Tuấn Khải , Vương Nguyên từ đầu đến cuối đều đối với Vương Thanh bảo trì một phần tôn kính.
Vương Thanh đột nhiên tức giận đứng lên, mắt lạnh giận trừng Vương Nguyên: "Vương Nguyên, cậu đã muốn giả ngu, vậy tôi liền trực tiếp nói cho cậu biết, nếu như cậu không chủ động rời khỏi Tuấn Khải, tương lai cậu cũng đừng nghĩ có thể sống hạnh phúc ở bên trong biệt thự này!"
Vương Nguyên giật mình ngạc nhiên: "Tại sao cô muốn nói như vậy?"
Vương Thanh cắn răng nghiến lợi nói: "Cậu cảm thấy cậu xứng cùng Tuấn Khải ở chung một chỗ sao? Nói trắng ra , thân phận của cậu chính là đứa con bị vứt bỏ ở cô nhi viện của một kĩ nữ , cậu có tư cách gì vọng tưởng có thể sống ở nhà giàu ?"
Lời nói của Vương Thanh như một lưỡi dao sắc bén đâm vào trong đầu của Vương Nguyên, cậu chậm rãi đứng lên, áp chế đau đớn trong lòng, hết sức giữ vững bình tĩnh nói, " Vương Thanh , tôi không hiểu cô đến tột cùng muốn nói với tôi cái gì, nhưng mà xin cô không nên dùng từ ngữ thô bỉ hình dung mẹ của tôi như vậy ." Cậu có thể hận mẹ cậu , nhưng không cho phép có người vũ nhục mẹ của cậu , huống chi mẹ cậu đã không còn trên nhân thế.
Vương Thanh hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói , " bây giờ cậu là ở trước mặt tôi làm bộ thanh cao sao ? Tôi cho cậu biết, hai năm trước tôi đã nhìn thấu cậu . . . . . . Cậu đã muốn giả bộ, vậy tôi cũng không cần thiết phải khách khí với cậu nữa ! Cậu còn nhớ rõ hai năm trước cậu nhận được tin tức Đường Hân đã chết từ một người thám tử tư không ?"
Vương Nguyên chợt ngước mắt nhìn về phía Vương Thanh , "Tại sao cô lại biết chuyện này?" Cậu cho là chuyện này chỉ có cậu và thám tử tư biết được, hơn nữa, đến nay cậu vẫn rất nghi nghờ năm đó tại sao thám tử tư lại điều tra kết quả sai lầm như vậy , bởi vì thám tử tư nếu không có chứng cứ chính xác sẽ không giả chuyện lừa gạt người thuê mình."
Vương Thanh thản nhiên thốt lên, "Bởi vì tin đó là do tôi phát ra !"
Vương Nguyên nhất thời trừng lớn mắt, " Tại sao ?" tại sao Vương Thanh muốn làm như vậy?
Vương Thanh nhíu mày, "Cậu cho rằng chuyện cậu âm thầm điều tra hành tung của Đường Hân là thần không biết quỷ không hay sao? Thật ra thì toàn bộ chuyện của cậu đều bị Tuấn Khải nắm trong bàn tay. . . . . . Thiệt thòi lúc ấy tôi từng hàn huyên với cậu qua vài lần, tôi cảm thấy cậu bé này thật đáng yêu, cho nên liền ở trước mặt của Tuấn Khải thay cậu nói nhiều lời tốt như vậy, khi đó, tôi thậm chí đã hi vọng Tuấn Khải không cần tàn nhẫn định tội cậu như vậy, dù sao thời điểm cậu mắc chuyện sai lầm là khi còn nhỏ , có lẽ về sau lớn lên cậu sẽ hối cải để làm người mới, mà cuối cùng tôi thuyết phục được Tuấn Khải. . . . . . Vì vậy, tôi thu mua thám tử tư muốn anh ta phát ra tin tức ngắn đó cho cậu, tôi nghĩ, nếu như cậu thật sự là một cậu trai thiện lương vô tội, cậu sẽ nói rõ ràng toàn bộ cho Tuấn Khải , dù là biết Đường Hân đã chết, nhưng tôi sai lầm rồi, cậu căn bản không có nắm chặt cơ hội lần đó, ngược lại cậu yên tâm thoải mái mượn sự thực ' Đường Hân đã chết ' để ích kỷ ở lại bên cạnh Tuấn Khải, còn chẳng biết xấu hổ ảo tưởng cùng Tuấn Khải đến bạch đầu giai lão. . . . . ."
Nghe Vương Thanh tự nói xong , Vương Nguyên thật lâu đứng tại chỗ.
Cậu thế nào cũng không có nghĩ đến, thì ra là phía sau cái tin kia, lại có thể che giấu thử dò xét và âm mưu như vậy . . . . . .
Theo ý tứ của Vương Thanh, nếu như ban đầu cậu có thể sau khi nhận được tin đó thì lựa chọn nói rõ ràng với Tuấn Khải trước tiên , có lẽ sau này cậu cũng sẽ không gặp phải tai ương bị người hãm hại hai năm lao tù. . . . .
Cậu bỏ lỡ cơ hội có thể may mắn chạy trốn số mạng an bài ở đời này , lại chỉ bởi vì cậu quyết định sai . . . . . .
Đúng vậy a, cậu thật sai lầm rồi. . . . . .
Lỗi của cậu không phải là quyết định sai , mà là lỗi tại sao lại dễ dàng thích một người.
Đó là lần đầu tiên cậu thích một người, cậu rất đơn thuần, cũng rất ngu, cậu chỉ biết muốn cho người trong lòng mình vui vẻ hạnh phúc, dù là muốn cậu thế thân thân phận của một người vĩnh viễn bồi ở bên cạnh anh. . . . . . Vĩnh viễn cũng sẽ không có người biết, khi đó, mỗi một lần anh kêu cậu là "Đường Hân", cậu ngoài mặt mạnh mẽ giữ vững nụ cười, nhưng tâm lại đau đớn như bị lăng trì , chỉ là cho dù trải qua đau đớn như vậy, cậu vẫn là khờ dại chờ mong chỉ cần anh vui vẻ là được rồi. . . . . .
Sự thật chứng minh, lựa chọn năm đó của cậu đã sớm ở đáy lòng của mỗi người in xuống dấu vết có dã tâm , không ai biết năm đó cậu đau như thế nào.
Một giây này , Vương Nguyên đột nhiên cười. Cậu cười đến thê lương, lại cố gắng duy trì bình tĩnh thong dong.
Vương Thanh tức giận, " Cậu cười cái gì?"
Vương Thanh khẽ lắc đầu một cái, "Không có gì, cậu muốn nói gì cứ tiếp tục nói đi, tôi nghe ."
Chuyện đã qua cậu cũng không cần thiết lại đi giải thích, bởi vì đã không có bất cứ ý nghĩa gì.
Vương Thanh giễu cợt nói, "Tôi còn tưởng rằng cậu lại muốn lập cớ gì đó để giải thích sự kiện kia, xem ra cậu cũng biết giải thích quá
Dư thừa. . . . . . hiện tại tôi muốn cảnh cáo cậu, bất kể cậu là sử dụng cái thủ đoạn gì khiến Tuấn Khải lựa chọn kết hôn với cậu , nhưng cậu nhất định phải mau rời khỏi Los Angeles cho tôi , đừng xuất hiện trong tầm mắt của chúng tôi nữa !"
Vương Nguyên nuốt xuống chua xót nơi cổ họng , duy trì thái độ tự nhiên , "Rất xin lỗi, người cùng tôi kết hôn là Vương Tuấn Khải, các người không có tư cách khiến tôi rời khỏi anh ấy."
Vương Thanh tức giận lên tiếng, "Cậu thật đúng là không biết xấu hổ , cậu cho rằng tôi không biết cậu câu dẫn Tuấn Khải như thế nào sao ? Người giúp việc trong biệt thự cũng nói với tôi rồi, họ nói cậu đầu tiên đến Los Angeles liền không kịp chờ đợi muốn câu dẫn Tuấn Khải, chẳng những ái muội cố ý đi vào phòng Tuấn Khải chờ nó , sau khi bị Tuấn Khải cự tuyệt, cậu lại còn uống một chút rượu chủ động đi 'Vương Thị ' hiến thân cho Tuấn Khải. . . . . ." Những lời này xác thực là Vương Thanh từ trong miệng người giúp việc ở biệt thự mà biết được , nhưng các người hầu chỉ là ý tốt hướng Vương Thanh tiết lộ vài chi tiết nhỏ ái muội trước khi Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải quyết định trước kết hôn, có lẽ ngay cả các người hầu đều không nghĩ qua Vương Thanh sẽ đem chuyện suy nghĩ theo phương diện này.
Lời nói của Vương Thanh mang theo gai , Vương Nguyên duy trì cười nhạt, bình tĩnh nói , "Mặc dù tôi không cần thiết phải giải thích với cô về chuyện này , nhưng mà tôi vẫn phải nói. . . . . . Cô cũng biết là Vương Tuấn Khải chủ động đón tôi tới Los Angeles , một cây làm chẳng nên non, nếu như Vương Tuấn Khải không hề hứng thú có hứng thú với tôi , anh hôm nay cũng sẽ không cùng tôi kết hôn." Sau khi ra tù, thu hoạch duy nhất chính là vĩnh viễn đều không được ở trước mặt người khác làm vẻ yếu đuối, bởi vì như thế cậu sẽ phải chịu đựng nhiều đau khổ hơn.
Vương Thanh đã trong cơn giận dữ, càng thêm lạnh lùng châm chọc, "Cậu. . . . . Cậu thật đúng là dương dương tự đắc a, người nào không biết mục đích Tuấn Khải đón cậu tới Los Angeles là vì bảo vệ con gái , cậu cho rằng Tuấn Khải thật là để ý cậu sao! Nói đến đây , tôi không thể không nói cậu là rất biết cách tính toán kĩ lưỡng, thời điểm cậu ở trong tù cũng đã tính toán tốt sau này lợi dụng con cùng Tuấn Khải dây dưa không rõ, hiện tại rốt cuộc như cậu mong muốn rồi !"
Vương Nguyên lựa chọn không giải thích, lập tức xoay người.
Vương Thanh không chịu buông qua chặn đường đi của Vương Nguyên, "Cậu trước chớ đi, tôi có lời vẫn chưa nói hết! !"
Vương Nguyên ngước mắt nhìn về phía Vương Thanh bởi vì lửa giận mà hai mắt nung đỏ , "Tôi nghĩ tôi không cần thiết phải tiếp tục nghe cô nói nữa. . . . . ."
"Không, Cậu nhất định phải nghe tôi nói hết ." Bộ dáng Vương Thanh như không đạt mục đích thề không bỏ qua , lạnh giọng thốt lên , "Tôi thật sự rất khó tưởng tượng trên thế giới này tại sao lại có thể có một người không biết xấu hổ như cậu . . . . . . Mười mấy năm trước mạo danh thân phận của người khác coi như xong, hôm nay còn lợi dụng con gái để đạt tới mục đích đáng xấu hổ của cậu , khó trách Đường Hân thất bại ở trên tay cậu, bởi vì chẳng biết xấu hổ là bản tính của cậu , hễ là người có chút tự ái đều sẽ không sau khi bị đàn ông hung hăng vứt bỏ còn vô sỉ mà đi tới. . . . . ."
Phòng tuyến nội tâm của Vương Nguyên rốt cuộc bị Vương Thanh công phá, trong lòng áp chế chua xót trong nháy mắt đang đánh úp tới cổ họng của cậu, mũi cậu đau xót , hốc mắt đỏ nhìn về phía Vương Thanh, rốt cuộc khó có thể che giấu nghẹn ngào, "Bây giờ cô nói xong rồi sao?"
Vương Thanh đột nhiên nhìn thấy đáy mắt Vương Nguyên lóng lánh nước mắt thì thân thể không khỏi ngẩn ra.
Vương Nguyên hít một hơi thật sâu nói, "Đường Hân không thể tranh thủ đến Vương Tuấn Khải là nguyên nhân của cậu ta , nếu như cậu ta không muốn thua thì từ bên cạnh tôi cướp đi Vương Tuấn Khải là được rồi !"
Vương Thanh bị thái độ "Phách lối" của Vương Nguyên chọc giận, "Cậu cho rằng Đường Hân vẫn có thể tranh thủ sao?"
Vương Nguyên duy trì im lặng .
Vương Thanh căm hận nói "Bởi vì cậu đoạt đi Tuấn Khải, Đường Hân không chịu nổi kích thích ở trong nhà cắt cổ tay tự sát. . . . . . Nếu như không phải là tối hôm qua đưa đi bệnh viện kịp thời, cô ấy bây giờ đã nằm ở nhà xác bệnh viện rồi !"
. . . . . .
Đường Hân ở trong nhà cắt cổ tay tự sát?
Chuyện này Vương Nguyên thế nào cũng không có nghĩ qua . . . . .
Cậu còn nhớ rõ lần đó Đường Hân nói chuyện với cậu ở thư phòng, lúc rời đi Đường Hân xác thực hôn bay phách lạc giống như không có một tia hơi sức chống đỡ tiếp. . . . . .
Cậu đã từng bị Đường Hân hãm hại căn bản cũng không dám lại đi đồng tình , bởi vì rất nhiều lần gặp người của thế giới này hoặc chuyện ước mơ tràn đầy tốt đẹp , quay đầu lại cậu lại lần lượt bị hãm hại và tổn thương, cho nên cậu đã không dám tin tưởng bất luận kẻ nào trên thế giới này.
Nhưng mà , cậu không có nghĩ qua, Đường Hân lại thật sự chọn lựa bức chính mình vào đường cùng. . . . . .
--
Buổi chiều, sau khi mẹ Vương và Vương Thanh rời đi, Vương Tuấn Khải trở lại biệt thự.
Vương Tuấn Khải dường như đã biết chuyện mẹ Vương và Vương Thanh đến tìm Vương Nguyên, cho nên sau khi nhìn thấy Vương Nguyên ở bên trong đại sảnh biệt thự, Vương Tuấn Khải trước tiên đem Vương Nguyên ôm ngồi ở trên đùi mình.
Ngay trước mặt người giúp việc trong phòng, Vương Tuấn Khải không e dè đem đầu cúi ở trên bả vai mảnh mai của Vương Nguyên, nhẹ giọng nói , "Họ đã nói với em những thứ gì?"
Vương Nguyên im lặng .
Vương Tuấn Khải chạm nhẹ xuống hai bên má lạnh như băng của Vương Nguyên, nhỏ giọng nói, "Vô luận họ nói gì, em không cần phải đế ý đến lời nói của họ . . . . . Từ nay về sau, anh sẽ không cho phép họ bước vào nơi này một bước."
Lời của anh nói thành khẩn khiến người ta xúc động , cậu quay đầu sững sờ nhìn anh.
Anh và cậu đều rõ ràng mục đích hai người ở chung một chỗ, tại sao anh còn có thể đối tốt với cậu như vậy?
Nếu như chỉ là diễn trò, anh căn bản không cần thiết phải hy sinh hôn nhân của anh, nếu như không phải là đang diễn trò, cậu thật có thể tin tưởng là bởi vì anh để ý cậu sao?
Nhưng mà, sau khi trải qua anh đã từng nhẫn tâm hãm hại, cậu vẫn có thể tin tưởng anh cái gì?
Hơn nữa, cuộc đời của cậu từ khi cậu ra đời đến lúc này đã định trước cùng anh không đội trời chung , cậu và anh là không khả năng có kết quả. . . . . .
Tự mình suy nghĩ, Vương Nguyên hoàn hồn, chậm rãi mở miệng, "Họ không có nói gì với em hết , chỉ là nói cho em biết. . . . . . Đường Hân cậu ấy vào bệnh viện." Nói vậy nguyên nhân anh sáng sớm liền rời khỏi biệt thự cũng là bởi vì anh đi bệnh viện.
Vương Tuấn Khải nói hờ hững, "Chuyện này anh sẽ xử lý, em không cần suy nghĩ quá nhiều."
Vương Nguyên nói nghi ngờ trong lòng, "Vương Tuấn Khải, em không hiểu lắm, tại sao anh lại đột nhiên từ bỏ Đường Hân vậy? Rốt cuộc là trở ngại gì khiến hai người lại xa cách như vậy?"
Giọng nói trầm thấp mà lãnh đạm của anh vang lên bên tai cậu, "Chuyện của cậu ấy em không cần biết...... Từ nay về sau chuyện duy nhất em cần làm chính là chuyên tâm ở bên anh."
Cậu sững sờ, bởi vì không nghĩ nổi lý do anh từ bỏ Đường Hân.
......
Hôm sau.
Vương Tuấn Khải nói với Vương Nguyên bởi vì anh việc nên phải bay đi New York một chuyến. Dĩ nhiên, anh có thể phải đi một hai ngày, nhưng anh sẽ mau chóng trở về.
Sau khi Vương Nguyên đưa Vương Tuấn Khải ra cửa thì gọi điện thoại cho các bệnh viện tư nhânlớn ở Los Angeles, khi điều tra được bệnh viện Đường Hân đang ở, cậu giao Bảo Nhi cho người giúp việc trong biệt thự, bắt taxi đến bệnh viện.
Khi Vương Nguyên đi vào bệnh viện đúng lúc gặp bà Vương và Vương Thanh đang rời đi, may là Vương Nguyên kịp thời né tránh vào phòng chứa đồ ở hành lang, thế này mới không gặp mẹ con nhà họ Vương.
Phòng bệnh Đường Hân đang nằm ở cuối cùng, nơi đó gần vườn hoa bệnh viện, không khí mát mẻ hơn.
Vương Nguyên nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra.
Đường Hân đã tỉnh lại, vết thương trên cổ tay trái bây giờ đã được băng bó, còn tay phải đang truyền dịch.
Liếc thấy Vương Nguyên xuất hiện, Đường Hân không hề cảm thấy bất ngờ...... Nói đúng ra là Đường Hân có lẽ đã không còn bất kì cảm giác gì đối với thế giới này nữa, cô đang sững sờ nhìn trần nhà.
Đi vào phòng bệnh, Vương Nguyên nói chậm rãi, "Đường Hân."
Đường Hân chậm rãi quay gương mặt tái mét về phía Vương Nguyên, thẫn thờ nhìn cậu.
Vương Nguyên ngồi ở mép giường bệnh, nhẹ giọng hỏi, "Cậu có khỏe không?" Lúc này Vương Nguyên quan tâm tới Đường Hân là bởi vì dù xảy ra chuyện gì, ở sâu trong lòng Vương Nguyên, Đường Hân vẫn luôn là người bạn tốt mà Vương Nguyên đã từng quý trọng.
Cánh môi Đường Hân trắng bệch khô khốc nói, "Cậu đến cười nhạo tôi sao?"
Vương Nguyên lắc đầu, "Tôi không có ý này." Cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn gây tổn thương cho một người......
Đường Hân lại nhìn trần nhà, cười khổ nói, "Cậu kết hôn với Tuấn Khải, một nhà ba người rốt cuộc cũng đoàn tụ...... A, tôi quên chúc mừng cậu."
Vương Nguyên nhìn cổ tay bị thương của Đường Hân, khẽ hỏi, " Tại sao cậu lại ngốc vậy?"
Đường Hân cười thê lương, "Không có Tuấn Khải...... Tôi sống trên đời này còn có ý nghĩa gì?"
(Tui cx thế T^T)
Vương Nguyên không biết nên an ủi Đường Hân thế nào, bởi vì lúc này, cậu cảm giác cậu mới là người đẩy Đường Hân vào bước đường cùng này.
Đường Hân khẽ nói: "Có lẽ cậu còn cảm thấy tôi rất xấu phải không?"
Vương Nguyên im lặng. Không thể phủ nhận, sau khi bị Đường Hân hãm hại, cậu vẫn luôn đề phòng.
Đường Hân đột nhiên cười tự giễu, "Cậu có biết không, thật ra thì tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ làm người xấu...... Tôi muốn đơn thuần thiện lương giống như khi còn bé, được mọi người thương yêu, nhưng làm sao tôi có thể trở lại ngày trước được nữa?"
Vương Nguyên cảm thấy Đường Hân có rất nhiều tâm sự muốn giãi bày, cho nên Vương Nguyên nhẫn nại lắng nghe.
Đường Hân ngây ngốc nhìn trần nhà, chìm vào hồi ức. "Tôi còn nhớ một ngày kia, bởi vì biết viện trưởng muốn rời thành phố Y định cư ở nước ngoài, nên tôi đã trốn khỏi trại trẻ mồ côi để ra ngoài, tôi không nỡ xa Tuấn Khải, tôi chỉ muốn đi tiễn Tuấn Khải...... Nhưng, tôi không bao giờ ngờ rằng khi tôi trở lại trại trẻ mồ côi, cậu đã được một đôi vợ chồng dẫn đi, lúc ấy tôi rất đau lòng, bởi vì hai người tôi quan tâm nhất trên đời đều rời khỏi tôi vào ngày đó......"
Cho đến lúc này Vương Nguyên mới biết nguyên nhân ngày đó Đường Hân không có ở trại trẻ mồ côi.
Giọng nói nghẹn ngào của Đường Hân dừng lại một lát mới nói tiếp, "Sau đó, tôi đã ở đấy một năm rồi được một đôi vợ chồng bình thường ở thành phố Y nhận nuôi...... Sáu năm sau khi được đôi vợ chồng kia nhận nuôi, bởi vì tôi muốn tự lực cánh sinh nên đã tìm một công việc mà bị một tên buôn người lừa gạt đi Mỹ...... Ở Mỹ,tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc bị bán vào một tập đoàn mại dâm."
Nghe Đường Hân tự kể lại mà khiến Vương Nguyên khiếp sợ.
Dường như không muốn nhớ lại hồi ức trong quá khứ,Đường Hân cắn môi, nói với giọng nức nở, "Tôi không nhớ rõ thân thể bẩn thỉu của tôi rốt cuộc đã tiếp đãi bao nhiêu tên đàn ông, nhưng tôi cũng không bi quan, bởi vì tôi nhất định phải làm cho mình sống tốt hơn, bởi vì tôi vẫn còn đang chờ một người...... Vì sinh tồn, tôi học cách mưu mô, học được cách tàn nhẫn, tôi sẽ không chừa thủ đoạn nào để đoạt được thứ mình muốn...... Khi Tuấn Khải tìm được tôi, tôi thật sự rất may mắn, tôi cảm thấy bao nhiêu năm ẩn nhẫn của tôi là đáng giá, ít ra anh ấy vẫn còn ở bên tôi......"
Chuyện Đường Hân gặp khổ nạn làm Vương Nguyên mãi không thể hoàn hồn.
Đường Hân không thể chịu được nữa mà khóc thành tiếng, "Tôi biết Tuấn Khải làm rất nhiều chuyện vì tôi, bao gồm giấu tôi đoạt lại tất cả những thứ tôi bị cậu cướp đi..... Tôi nghĩ rằng Tuấn Khải chỉ trả thù, nhưng mà tại sao Tuấn Khải lại để cậu sinh con cho anh ấy? Tôi theo Tuấn Khải hai năm mà Tuấn Khải thậm chí còn không đụng vào tôi, làm sao tôi có thể dễ dàng tha thứ cho người khác ngoại trừ tôi trên thế giới này sinh con cho Tuấn Khải? Vì vậy tôi thầm phái người đi hãm hại cậu, nhưng tôi phát hiện ra Tuấn Khải đã phái người bảo vệ cậu......"
"Tôi đã từng giải thích với cậu, chuyện đứa bé chỉ là bất ngờ......"
Cậu chưa từng muốn lợi dụng con để đoạt được thứ gì đó, chẳng qua ngay lúc đó cậu không thể bỏ đứa bé này đi.
Đường Hân nói đầy bi thương, "Cậu không cần giải thích cho tôi, quá trình không quan trọng, kết quả là cậu thắng......"
Nhìn khuôn mặt bi thương của Đường Hân, Vương Nguyên khó chịu thốt ra, "Đường Hân, dù cho lời nói của cậu có phải là sự thật hay không, tôi đều bằng lòng tin tưởng cậu lần nữa...... Tôi muốn nói cho cậu biết, khi ở trại trẻ mồ côi, tôi không phải cố ý muốn đoạt đi thân phận của cậu, có lẽ bây giờ tôi nói những thứ này đều đã vô ích,dù nói như thế nào đi nữa, tất cả những chuyện cậu phải trải qua đều do tôi gián tiếp tạo thành, tôi trịnh trọng xin lỗi cậu. Mặt khác, tôi còn có chuyện phải nói cho cậu biết...... Tôi hi vọng sau khi cậu nghe xong chuyện này có thể vui vẻ trở lại."
Ánh mắt tuyệt vọng của Đường Hân sững sờ nhìn Vương Nguyên.
Cậu kiềm nén đau đớn nơi đáy lòng, nói chân thành, "Cậu cho tôi một tháng, tôi sẽ chủ động rời khỏi Vương Tuấn Khải. Nói ra có lẽ cậu không tin, từ sau khi tôi biết rõ Vương Tuấn Khải hãm hại bỏ tù tôi vì cậu, lòng của tôi cũng đã chết rồi...... Tôi không phủ nhận, đã từng có yêu thì không thể dễ dàng buông tay như vậy, nhưng tôi cam đoan với cậu, hôm nay tôi thật sự không mong mỏi gì với Vương Tuấn Khải cả......Lúc này sở dĩ tôi ở bên Vương Tuấn Khải là bởi vì tôi có một chuyện nghi ngờ về mẹ tôi cần phải tìm được đáp án qua anh ấy. Tôi thề, Vương Tuấn Khải kết hôn với tôi làm tôi bất ngờ, tôi nghĩ anh ấy có lẽ cũng không phải thật lòng muốn kết hôn với tôi, anh ấy có lẽ cũng có tính toán riêng...... Nhưng tính toán đó là gì thì tôi cũng không để ý, tôi chỉ muốn mau chóng điều tra được chuyện tôi muốn. Một tháng này tôi sẽ có hết sức điều tra, cho dù cuối cùng không điều tra được, tôi cũng sẽ tuân thủ cam kết rời khỏi Vương Tuấn Khải. Đúng rồi, tôi và Vương Tuậ Khải đăng kí ở Las Vegas nên cậu không cần lo lắng cuộc hôn nhân này sẽ ảnh hưởng đến tương lai của cậu và Vương Tuấn Khải...... Thật lòng hi vọng lời nói này có thể làm cho cậu tiếp tục sống tốt!"
END CHƯƠNG 115
Ôi dồi ôi, lại chuẩn bị ngược rồi anh em ơi :v
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com